Chương 11

Cánh cửa tương lai cũng đã đổ sập ngay trước mắt, cô còn có thể đi đâu nữa?

Dư Nghệ thở dài, chỉ có thể căng da đầu đi lên. “Chào đạo diễn! Em tên là Dư Nghệ, hiện tại là sinh viên năm 3 của Khoa diễn xuất, số báo danh 05.”

Giải trí Trục Lãng trước giờ rất chú trọng đầu tư cho các bộ phim truyền hình. Nhìn khí thế của những người tới thử kính bên ngoài liền biết đây là một bộ IP lớn của màn ảnh. đừng nói là nữ mười tám hào, có thể lộ cái mặt áo rồng đều có không ít người đoạt phá đầu.

Vị trí đối diện có bốn người ngồi, ngoài Phỉ Hành Vân còn có hai người nhìn có chút quen mặt, chính là đạo diễn cùng nhà sản xuất có uy tín danh dự trong giới.

Đạo diễn ngồi ở một bên, bất cẩn liếc nhìn Dư Nghệ một cái. Thấy cô có khuôn mặt xinh đẹp, đuôi mắt nhướng lên, đứng ở nơi đó có chút lấy lòng nên hắn cũng không có coi trọng. Tiểu cô nương như vậy hắn thấy nhiều rồi, tuổi còn trẻ ôm mộng bước vào giới giải trí nhưng lại không có bản lĩnh, cuối cùng không ít người đều đi đường ngang ngõ tắt.

Nếu không phải bộ phim này phía trên coi trọng, hơn nữa Phỉ Hành Vân lại đột xuất yêu cầu đến đây xem thử kính thì buổi thử vai nhỏ như vậy hắn cũng không cần thiết phải đến. Đạo diễn cũng lười xem đến, tùy ý vẫy vẫy tay, “Tùy tiện diễn một đoạn đi! Nhanh lên, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi!”

Dư Nghệ gật gật đầu, không để ý đến Phỉ Hành Vân nữa. Cô nhắm mặt lại, hít một hơi thật sâu. Đây là cơ hội tốt, những nhân vật mà trước đó Dư Nghệ diễn qua đều không được tính là cái gì. Chỉ có loại phim truyền hình như thế này mới có thể đưa một nghệ sĩ chân chính bước vào giới diễn xuất. Mà loại nhân vật nhỏ này, chỉ cần Phỉ Hành Vân không nhúng tay vào, cô muốn lấy được quả thực dễ như trở bàn tay.

Chỉ trong nháy mắt, khí chất trên người Dư Nghệ đột nhiên thay đổi. Cô khoanh tay đặt ở bụng dưới, hai vai mở rộng về phía sau, nâng cằm lên, đôi môi đỏ mọng mím chặt, mắt hơi híp lại. Đôi mắt mang đến cho người ta cảm giác thống khổ vô tận cùng mất mát, cứ như vậy mà thoáng xuất hiện rồi biến mất.

Người đứng ở đó lúc này không còn là Dư Nghệ nữa, mà là một nữ tử oán hận sâu sắc chốn thâm cung nội trạch. nàng một thân hiện đại giả dạng, ở cường đại kỹ thuật diễn phụ trợ hạ, thế nhưng làm người không chút nào ra diễn.

Cô tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Thần thϊếp không thừa nhận!”

Chỉ có mấy chữ mà thôi, nhưng cô đã mang đến một người phụ nữ đang hoàn toàn tuyệt vọng đến trước mặt mọi người. Đạo diễn ngẩn người, biểu tình lười biếng nháy mắt thu lại. Hắn đột nhiên đứng dậy, cả kinh nói: “Quỳnh Hoa?”

Dư Nghệ trở lại vị trí ban đầu, thở dài, đè nén cảm xúc kích động trong l*иg ngực, “Ai là Quỳnh Hoa? Em diễn xong rồi.”

Nàng tự tin thực, một cái tiểu nhân liền so áo rồng nhiều hai ba câu lời kịch nhân vật, nếu là lại bắt không được tới, nhưng đều thẹn với nàng mấy năm nay diễn quá diễn.

Đạo diễn không hé răng, cùng người chung quanh trao đổi ánh mắt. Cuối cùng nhìn về phía Phỉ Hành Vân, “Phỉ tiên sinh, nữ bốn của chúng ta còn chưa quyết định đúng không? Tôi thấy cô ấy diễn Quỳnh Hoa phi thường thích hợp!”

Điều này có nghĩa là từ nữ tuyến mười tám nhận vai nữ bốn? Dư Nghệ còn chưa kịp cao hứng, liền nghe thanh âm trầm thấp của Phỉ Hành Vân vang lên.

“Không được!”

Ở nơi này hắn là lớn nhất. Hắn đã lên tiếng, những người khác cũng không dám nói thêm lời gì nữa. Trong lòng đạo diễn cảm thấy đáng tiếc, đánh giá Dư Nghệ một vòng. Nhìn tuổi tác của cô không lớn, lại diễn xuất tốt. Những diễn viên đóng phim cổ trang gạo cội trong thời gian ngắn như vậy có khi còn không điều chỉnh được cảm xúc tới trình độ này. Đáng tiếc!

Hán chép chép miệng, xua tay thở dài: “Thật xin lỗi! Cô không thông qua.”