Chương 12

Dư Nghệ cất bước, lại không phải rời khỏi. Cô đi thẳng đến trước mặt Phỉ Hành Vân, từ trên cao nhìn xuống.

“Không phải Phỉ tiên sinh từng nói ghét nhất là quy tắc ngầm sao? Bây giờ lại thay đổi?”

Cô nói năng có khí phách làm những người ngồi đó nghe được cảm thấy từng trận kinh hãi. Đó là Phỉ Hành Vân nha!

Đương kim giới giải trí tam đại long đầu công ty, số trục lãng thanh thế mạnh nhất, nếu là cho hắn đắc tội, ở cái này ngành sản xuất cũng liền không cần lăn lộn.

Đầu trọc đạo diễn nuốt khẩu nước miếng, lo lắng gây hoạ thượng thân, nhếch miệng bồi cái cười, ám trừng mắt nhìn Dư Nghệ liếc mắt một cái, đang muốn mở miệng, Phỉ Hành Vân ngẩng đầu, lãnh đạm tầm mắt dừng ở trên người nàng.

“Đây là mục đích của cô?”

Dư Nghệ sửng số, liền nhanh chóng hiểu ra. Đây là hắn xem những chuyện phát sinh lúc trước trở thành thủ đoạn thượng vị của cô. Dùng cả đêm để đổi một vai nữ số bốn. Vui đùa cái gì vậy! Nam nhân này có phải hay không mắc chứng vọng tưởng bị hại?

Tuy bình thường cô rất bình tĩnh nhưng lúc này cũng nhịn không được sinh ra vài phần hỏa khí. Dư Nghệ cười nhạo một tiếng, cúi người xuống, đè thấp thanh âm nói: “Với cái biểu hiện kia của anh cũng đáng làm tôi lưu luyến sao? Vai nữ phụ này tôi cũng không hiếm lạ!”

Cô quay người liền đi, ra tới cửa còn không quên vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại nói lớn một câu: “Chúc Phỉ tiên sinh sớm ngày chữa bệnh thành công ha!”

Bệnh gì?

Dư Nghệ thống khoái rời đi, lưu lại một đám nhân viên công tác hai kinh hãi nhìn nhau. Cô gái này có phải bị điên rồi không? Người cô ta đắc tội cũng không phìa người thường, nếu mà Phỉ Hành Vân nội giận, hậu quả…

Đạo diễn bị tiếng đóng cửa dọa giật mình, hắn cũng không dám quay qua xem sắc mặt của Phỉ Hành Vân. Chậm rãi lui về chỗ ngồi, cùng biên kịch và nhà làm phim cúi đầu.

Ánh mắt Phỉ Hành Vân đuổi theo Dư Nghệ tới tận cửa, trên mặt như cũ không có biểu tình làm người khác không nhìn thấu được cảm xúc của hắn. Nhưng trong lòng như thế nào chỉ có hắn là rõ ràng nhất, giống như mặt hồ nước đang yên tĩnh bắt đầu gợn sóng, đã không thể bình tĩnh được nữa.

Tứ chi trói buộc, hơi thở dốc tinh tế của nữ nhân, da thịt nóng bỏng dán sát…Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, chính là đôi mắt long lành đầy nước của Dư Nghệ. Nhưng lúc thực dậy đã không thấy bóng dáng cô. Ngoại trừ một vết máu đỏ, cô thậm chí không có để lại bất kỳ phương thức liên lạc nào. Không nghĩ tới lại nhìn thấy cô ở chỗ này…Tâm của Phỉ Hành Vân hết sức rối loạn.

Một mảnh yên tĩnh. Người phụ trách thậm chí còn không biết có nên kêu người tiếp theo vào thử kính hay không. Trong bầu không khí kỳ quặc, Phỉ Tinh Hành đứng lên, gật đầu với đạo diễn ý tứ hắn phải rời đi.

Những người khác còn chưa kịp thở phào, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Vai diễn này, tùy anh quyết định!”

Đạo diễn sửng sốt, vội vàng gật đầu, “Đã biết, Phỉ tiên sinh!”

Cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, tiếng trò chuyện mới vang lên. Đạo diễn vỗ vỗ ngực, chỉ cảm thấy trái tim hắn đang lăn lộn từ trên xuống dưới suýt nữa thì không ổn.

Nhà sản xuất đi lên, thấp giọng hỏi, “Ông nói xem Phỉ tổng là có ý gì?”

“Còn có thể là ý gì? Phỉ tổng quyết định là cô ấy!”. Đạo diễn trừng hắn một cái, tức giận quát: “Người phụ trách đâu! Không cần kêu người vào thử kính nữa, cậu nhanh một chút chặn cô gái vừa rồi lại. Là cô ấy, diễn vai nữ số bốn!”