Phiên ngoại cuối - Chương 8: Vết sẹo hạnh phúc

" Quà mừng của ta đấy "

" Đây là? "

Cậu ngơ ngác nhìn ông

" Là tiệm bánh ngọt của anh và ba đang xây dựng đó. Đương nhiên sẽ để em đứng tên "

Hắc Anh cùng Nhung Hoa đi đến. Anh ta đặt một chiếc chìa khoá xe và một vài quyển sổ đỏ xuống bàn

" Còn đây là quà của Lam thị gửi cho Xuân Hy và Đông Hy "

Bạch Thiên đi đến cầm lên xem

" là xe Hongqi S9 sao? Và đất ở ngoại thành " (( giá của chiếc xe đó tầm 1,45 triệu USD ))

" Ừm. Em cũng thay ba mẹ mình đến để gửi lời chúc cho cho hai đứa trẻ ạ "

Cô vén nhẹ tóc đi đến, tay dịu dàng xoa xoa đầu hai đứa nhỏ

" Chúc cho Nguyên Mạc Đông Hy và Nguyên Mạc Xuân Hy sẽ có được một tình yêu đẹp. Chúc hai con sẽ luôn thuận lợi trong đường tình duyên nữa nè "

" Em cảm ơn chị "

Dư Ly cúi người lễ phép.

" Có gì đâu mà cảm ơn chị chứ. Ngược lại chị phải cảm ơn em đó, hôm đó em chúc quà mừng cho con chị còn gấp mấy lần cái xe này "

Cô ngượng ngùng nói

" Chiếc Pagani Huayra Imola đó tôi có tận ba chiếc. Tặng một chiếc cũng không sao nên đừng quá khách sáo "

Bạch Thiên ung dung lên tiếng khiến cho ai cũng như bị sét đánh ngang tai. Bởi vì chiếc Pagani Huayra Imola có giá tận 5,4 triệu USD. Thuộc vào siêu xe, vậy mà đối với hắn lại giống như mấy món đồ chơi mà tùy tiện mua

" Đúng là bản tính anh hai không đổi mà "

Hắc Anh thở dài bất lực, giọng điệu phá chút chán ghét

" Mọi người ơi! Mình nhập tiệc thôi "

Dư Ly ngoắc tay gọi tất cả đến bàn buffe. Buổi tiệc chúc phúc hai đứa trẻ được diễn ra vô cùng suông sẻ trong không khí tràn ngập vui vẻ.

" Dư Ly à, vết sẹo sau khi sinh của cậu không mờ đi chút nào sao? "

Du Cầm thủ thỉ vào tai cậu. Dư Ly cười trừ

" Tớ cố ý để đó "

Du Cầm nghiêng đầu khó hiểu.

" Vết sẹo này là minh chứng của hạnh phúc mà. Vì có vết sẹo này mà Xuân Hy và Đông Hy đã an toàn chào đời nên đối với tớ nó là một vết sẹo không thể mất đi "

Cậu mĩm cười vui vẻ, tay chạm nhẹ lên bụng. Với suy nghĩ của người khác thì vết sẹo ấy là một cái gì đó rất xấu nhưng đối với Dư Ly và cả Bạch Thiên thì vết sẹo lúc phẫu thuật đó lại là một thứ đẹp đẽ đến kì diệu.

________________

Ánh nắng nhàn nhạt ấm áp ấy chói qua từng nơi trong sân vườn của biệt viện Mạc gia. Nơi ấy bây giờ đã tràn đầy không khí hạnh phúc. Thời gian dài dần dần trôi qua, thoáng chốc đã 7 năm . . .

" Mama! Đông Hy muốn đi "

" Xuân Hy cũng muốn đi nữa ạ~ "

Hai đứa trẻ đáng yêu nắm lấy ống quần của Dư Ly, một đứa thì trong khá là khúm núm, một đứa thì trong có vẻ bạo dạng vô cùng. Dư Ly cười trừ, cậu đành phải bế cả hai đứa trẻ lên

" Hai con cầm bánh giúp Mama nha. Chúng ta cùng đến công ty mang bánh cho papa "

Dư Ly tươi tắn nắm lấy tay hai bé con của mình đi đến công ty. Vừa đến cổng đột nhiên cậu bị bảo vệ ngăn lại

" Cậu là nhân viên giao hàng? Sao lại dẫn trẻ con vào đây? "

Anh bảo vệ chau mày chặn lại. Dư Ly đặt hai bé con xuống, cậu dịu dàng giải thích

" Tôi không phải nhân viên giao hàng đâu. Tôi đến để gặp Bạch Thiên "

" Hả? Cậu nghĩ cậu là ai mà gặp chủ tịch Nguyên chứ "

Anh vảo vệ chặn cửa lại. Chị lễ tân đi ngang nhìn thấy cảnh này thì hoảng hốt chạy đến liên tục cúi người tạ lỗi

" Cậu Dư Ly và hai tiểu thiếu gia mới đến sao? Tôi thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi nhiều lắm. Đây là bảo vệ mới, anh ta không biết gì hết mong cậu tha lỗi "

Cô liên tục xin lỗi làm cậu lúng túng.

" Không . . Không sao! Em đến để tìm Bạch Thiên, anh ấy có ở phòng không? "

Cậu gãi gãi tóc bối rối vì sự kích động của cô

" Papa!!! "

Đông Hy vừa nhìn thấy Bạch Thiên đi xuống liền nhanh chóng nắm tay Xuân Hy chạy vào. Cậu cũng giật mình đuổi theo

" Đông Hy! Xuân Hy! Cẩn thận, coi chừng té đó "

Cậu đang đuổi theo thì bất giác trượt chân. Hắn cũng theo phản xạ mà một tay đỡ lấy cậu, tay còn lại thì bế hai đứa trẻ

" Thiệt là . . 3 mẹ con điều té hết thì sao anh đỡ kịp chứ? "

Bạch Thiên bây giờ đang đứng với một tư thế vô cùng kị dị.

" Haha! Ngài Bạch Thiên trong mất cừ quá "

Du Minh cười lớn, anh ta cũng tiện tay bế Đông Hy và Xuân Hy xuống

" Cậu Minh cũng ở đây ạ? "

Xuân Hy ngoan ngoãn nói

" Đúng ùi~ Cậu có bánh ngọt ở phòng đó. Xuân Hy và Đông Hy có muốn ăn không? "

" Dạ muốn "

Cả hai đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo cậu Du Minh. Dư Ly thì bị Bạch Thiên bế đi lên phòng để làm chuyện người lớn. Anh bảo vệ đến giờ vẫn còn ngỡ ngàng trước cảnh khi nãy, chị lễ tân thở phào nhẹ nhõm