Chương 23

Hôm sau Mễ Nhã tới đón cô đi chụp hình quảng cáo, thấy sắc mặt Tần Noãn Dương tái nhợt như bị sốc: “Sao vậy, đây là làm sao vậy? Không nghỉ ngơi tốt? Hôm nay là chụp cận mặt á trời.”

Tần Noãn Dương thống khổ gật gật đầu, nhìn cô nàng, hung tợn cảnh cáo: “Sau khi kí hợp đồng, em đừng gạt chị đi tìm Đường Trạch Thần, bằng không chị từ em luôn.”

Mễ Nhã kinh hách há mồm……

Cả ngày kế tiếp, Tần Noãn Dương vì tâm tình không tốt mà không có trạng thái, đạo diễn đen mặt, cô so với đạo diễn còn đen hơn, đến cuối ngày Tần Noãn Dương thành công làm một đống người sắc mặt không tốt chung luôn……

Mễ Nhã nhận được điện thoại phía trợ lý của Đường tiên sinh nguyên bản còn tính hoan hô chúc mừng, nhưng vừa thấy oán khí của Tần Noãn Dương thì yên lặng nuốt vào trong bụng.

Thẳng đến rạng sáng mới kết thúc công việc, Noãn Dương mệt chết rồi cô nàng mới hỏi một câu, “…… Bị Đường tiên sinh ghim à?”

Tần Noãn Dương lạnh lùng liếc một cái sắc lẹm, đến khi cả người Mễ Nhã nổi da gà, cô mới hừ một tiếng, lùi vào ghế dựa nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sự tình hình như có chút nghiêm trọng…… Mễ Nhã vuốt cằm nghĩ vậy.

Mấy ngày nay tiến độ quay chụp khả quan, ngày đầu tiên chậm trễ thì ngày hôm sau cô cũng bổ sung toàn bộ. Tần Noãn Dương làm xong liền cùng Mễ Nhã trở về thành phố B.

Tới nơi cô lập tức thay đổi quần áo đi vào phim trường, vừa lúc là đoạn Hứa Nhã Thục với Lý Hàn phối diễn.

Cô ngồi xuống vị trí của mình, thừa dịp chưa tới mình học lời kịch. Vừa vặn đọc hết thì Hứa Nhã Thục đã kéo váy đi tới.

Tần Noãn Dương bị cô ta che hơn phân nửa ánh sáng, không vui nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn, “Có việc gì?”

Hứa Nhã Thục cười khanh khách ngồi xuống, ngữ khí rất chi là ôn hòa: “Đã nhiều ngày thấy cô nổi bật quá nên tôi cao hứng có được không?”

Tần Noãn Dương nhìn kịch bản hiển nhiên là không hứng thú phản ứng cô ta.

Cô ta cũng không giận, vẫn ngồi một lát mới làm như vô tình nhắc tới: “Bắt được công ty mới thì thế nào, đáng tiếc bản lĩnh còn chưa đủ lớn, công ty trước cũng lưu không được.”

Đang muốn lật kịch bản, Tần Noãn Dương ngẩng đầu lên nhìn cô ta, ngữ khí lương bạc, “Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”

Hứa Nhã Thục đánh giá Tần Noãn Dương, thấy cô có vẻ chẳng hay biết gì thì vui sướиɠ cười rộ lên, “U, cô còn không biết à, tôi thật lắm miệng mà haha.”

Tần Noãn Dương nhấp môi, ánh mắt lạnh thấu xương: “Tôi hỏi cô rốt cuộc là đang nói cái gì!”

Hứa Nhã Thục cười khẽ một tiếng, xách váy đi mất, trước khi đi còn cười như không cười đánh giá cô, cười khẽ càng xem càng thấy đó là châm chọc.

Tần Noãn Dương chờ cô ta đi xa, lúc này mới nở nụ cười.

Mễ Nhã vừa rồi vẫn không lên tiếng, đưa nước cho cô mới nói: “Qua mấy ngày nữa tin tức nổ ra, Hứa tiểu thư chắc sốc tới óc.”



“Cô ta muốn nhìn chị khổ oán, chị diễn cho cô ta nhìn. Muốn nhìn chị bị công ty vứt bỏ, thương tâm muốn chết, chị cũng nguyện ý phối hợp, đáng tiếc……” Tần Noãn Dương thở dài một hơi, ngữ khí lại cười cợt, “Đáng tiếc trời sinh mệnh chị tốt, sợ là không thể như cô ta mong muốn.”

Hứa Nhã Thục mấy ngày nay tâm tình thoạt nhìn quả nhiên rất tốt, khi thấy cô cũng đều dùng vẻ mặt ôn hoà.

Qua hơn nửa tháng, Tần Noãn Dương kết thúc hợp đồng cũ. Cũng ngày đó, công ty cũ xác nhận người phát ngôn mới, hơn nữa còn mở cuộc họp báo.

Một màn này thoạt nhìn thật sự là đánh vào mặt Tần Noãn Dương, đương sự lại giống như không có việc gì, chuyện nên làm thì cứ làm, trạng thái còn tốt hơn trước một ít.

“Trong lòng không dễ chịu cũng đừng miễn cưỡng cười, nhìn thật đau long mà.” Hứa Nhã Thục cười cười, đáy mắt toàn là phong tình.

Tần Noãn Dương cùng đạo diễn đối chiếu thời gian, để mấy ngày sau tới thành phố A phối hợp cùng tập đoàn Trạch Thành mở cuộc họp báo nên nghe vậy cũng không phản ứng với cô ta chi.

Mễ Nhã cười khẽ một tiếng: “Hứa tiểu thư thật quan tâm chị Noãn Dương nhà tôi nhỉ.”

Hứa Nhã Thục đang bổ trang, nghe vậy, không chút khách khí nói: “Không phải chuyện của cô.”

Tần Noãn Dương cứng đờ, bất thiện nhìn Hứa Nhã Thục, rất gà mẹ bênh vực người mình phản kích: “Cô có rảnh quá thì cố gắng làm đi, chứ nhiều năm như vậy mà diễn nữ hai mãi không thành chính được kì lắm.”

Dứt lời, đạo diễn lại kêu đi, Tần Noãn Dương thanh thản bổ thêm một đao: “Đương nhiên, nếu cứ thế thì khi nào kết hôn nhớ phát thiệp mời, dù vội tôi cũng sẽ bớt thời giờ tới dự.”

Hứa Nhã Thục sắc mặt đã khó coi giờ đan xen lúc trắng lúc đỏ thật khó coi, cô ta đột nhiên giơ tay đánh vào mặt chuyên viên trang điểm.

Chuyên viên trang điểm này chắc mới lần đầu tới đoàn phim, lại bị tát vội xoa xoa mặt, hốc mắt bắt đầu phiếm hồng.

Tần Noãn Dương nhíu nhíu mày, ý bảo Mễ Nhã đi qua nhìn xem, còn mình xoay người rời đi.

Chưa đến 7 giờ máy bay đúng giờ tới sân bay. Buổi sáng của thành phố A nay âm phong vì khối không khí lạnh. Thời tiết nặng nề như sắp mưa.

Tần Noãn Dương khoác áo gió dài, còn đeo khẩu trang Mễ Nhã đưa mà khí chất minh tinh cho dù che kín mít đi trong đám người vẫn rất là chói mắt.

Mễ Nhã đang tiếp điện thoại, đại khái là nhắc tới cô nên nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Chờ cô nàng cúp điện thoại, Noãn Dương mới hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đường tiên sinh ở ngoài sân bay đón chị.” Dứt lời, cô nàng cẩn thận nhìn Noãn Dương một cái, sợ cô sẽ làm gì đó quá kích phản ứng.

Tần Noãn Dương lại bình tĩnh ngoài dự đoán, “Ừ. Vậy đi thôi.”

Chỗ ga ra vào đã có người đang đợi, họ mới vừa đi ra đã có một nam nhân tây trang đen dẫn cô đến chiếc xe cách đó không xa.



Noãn Dương liếc mắt một cái liền nhận ra đây là chiếc xe khi ở thành phố S cô lần đầu lên nhầm xe Đường Trạch Thần.

Tài xế kéo cửa xe, làm tư thế mời, cô hơi cúi đầu xem nhìn vào ghế sau thì thấy Đường Trạch Thần đang dựa vào cửa sổ, trên đầu gối còn một phần văn kiện.

Tần Noãn Dương vừa định chào hỏi nhưng ngồi vào mới thấy bên tai anh mang tai nghe Bluetooth, hình như đang nói chuyện điện thoại, ngón trỏ hơi cong sờ trên tai nghe, ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ phá lệ thâm thúy.

Tần Noãn Dương giơ tay gỡ khẩu trang xuống, vừa định bỏ vào túi tùy thân.

“Chờ một lát.” Anh đột nhiên ra tiếng, tạm dừng cuộc điện thoại kia.

Tần Noãn Dương tưởng anh ấy nói chuyện với cô nên nghiêng đầu xem qua.

Đường Trạch Thần nhìn cô, giọng thực ôn hòa, “Bữa sáng còn chưa ăn chứ gì?”

Tần Noãn Dương sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.

Tựa hồ anh ấy suy nghĩ gì đó, ngón tay thon dài gõ vài cái vào ghế tài xế: “Đến ngõ nhỏ ở nội thành ăn sáng.”

Tần Noãn Dương mím môi, tầm mắt nhìn văn kiện của anh một chút, thực mau liền dời mắt đi.

Phân phó tài xế xong lực chú ý của anh lại lần nữa di trở về văn kiện đó, nhìn chốc lát anh mới nói: “Nếu không thoải mái, có thể mở cửa sổ hít khí trời.”

Dứt lời, anh ho nhẹ một tiếng, nói với đối tượng bên kia tai nghe: “Tiếp tục.”

Tần Noãn Dương thế mới biết câu vừa rồi là anh ấy nói …… Là nói với cô.

Không biết vì sao nhưng Tần Noãn Dương cảm nhận được sự ôn hòa ấm áp, cô quay đầu nhìn anh một cái, thấy anh vẫn nhìn văn kiện nên vội nói: “Cảm ơn.”

Nghe vậy, mí mắt Đường tiên sinh nhảy một chút……

Đến nội thành đã hơn 7 giờ, dọc theo đường đi có thể thấy mọi người dậy sớm đi làm đi học. Không biết có phải hôm nay nghiệp nặng không mà Noãn Dương gặp mười mấy cái đèn báo hiệu, toàn bộ đều là đèn đỏ.

Bên trong xe an tĩnh chỉ có tiếng Đường Trạch Thần lật văn kiện, cùng với giọng anh nói tiếng Trung tiếng Anh luân phiên, tiếng Anh chuẩn câu chữ rõ ràng như là radio phát thanh đêm khuya.

Tần Noãn Dương ngồi ở một bên lướt di động xem tin tức, lúc nào nghe anh nói chuyện thì động tác tay không tự chủ được dừng lại chuyên tâm nghe anh nói.

Khi Tần Noãn Dương ý thức được động tác nhỏ này của mình thì cuộc họp qua qua điện thoại của anh cũng đã kết thúc, Tần Noãn Dương nghiêng đầu xem qua, thấy anh thu thập văn kiện bỏ vào folder, rồi hỏi nàng, “ Em muốn ăn gì?”

“Tùy ý.”

Đường Trạch Thần nhướng mày, thả lỏng bản thân tựa lưng vào ghế, lười biếng nhìn cô: “Tần tiểu thư đây là muốn làm anh khó xử à.”