Chương 22

Đối với quan hệ hai người thật sự cô hơi hao tổn tâm trí, nói cho vun là tạm thời có hiệp định, cũng không rõ thế nào. Nói là bằng hữu thì cứ giương cung bạt kiếm, không khí khi ở cùng cô là cô né xa ba thước, nên bạn bè cũng quá miễn cưỡng nên chả biết quan hệ gì cả.

Hơn nữa tựa hồ họ đã chia giới tuyến rồi, không có quan hệ nhỉ?

Nghĩ thông suốt điểm này, Tần Noãn Dương đột nhiên tỉnh ngộ, cần gì phó ước?

Tựa hồ là phát hiện cô đổi ý hay sao mà Đường Trạch Thần vừa lúc này gửi tin nhắn tới: “Anh đã tới rồi, ở chỗ cũ.”

Không đi…… Hình như cũng không được……

Mười lăm phút sau, Tần Noãn Dương đến hội quán TC, ngoài cửa có nhân viên bãi đậu xe và giám đốc.

Tần Noãn Dương còn đang nghi hoặc ai phô trương quá vậy, yêu cầu giám đốc ra mặt nghênh đón thì giám đốc đã đi tới.

Tả hữu đều không có chỗ dừng xe nên cô ngừng xe, kéo cửa sổ xe xuống, giám đốc tới chỗ xe cô: “Tần tiểu thư.”

Tần Noãn Dương gật đầu, lễ phép cười cười, “Đều khỏe chứ ạ.”

“Đường tổng sợ cô tìm không thấy chỗ đổ xe nên cố ý bảo tôi xuống đón.”

Tần Noãn Dương hơi chút xấu hổ: “Không cần, nói cho tôi đổ nơi nào tôi có thể đổ xe mà.”

Giám đốc châm chước một lát, hơi chần chờ, lúc này mới chậm rãi nói: “Đường tổng nói…… Sợ kỹ thuật lái xe của cô không tốt, xước xe xung quanh.”

Tần Noãn Dương: “……” Sao anh ấy biết kỹ thuật của cô không được?

Nghĩ như nên dứt khoát để bạn trực bãi đậu xe hỗ trợ đậu xe. “Đường tiên sinh vẫn ở phòng cũ sao?”

Giám đốc dẫn đường, “Đường tổng đã chờ lâu.”

Một đường đến cửa phòng lần trước, giám đốc nhẹ gõ gõ: “Đường tổng, Tần tiểu thư tới.”

“Tiến vào.” Bên trong có tiếng người lười biếng, trầm như vừa rồi ở trong điện thoại.

Đẩy cửa ra, liếc mắt một cái là có thể thấy người. Anh ấy đang đứng giữa phòng chỗ treo tranh chữ lần trước, bóng dáng đứng thẳng, thon dài.

Tần Noãn Dương nhìn theo tầm mắt anh, vẫn tranh chữ lần trước nhưng hôm nay cô cảm thấy có chút điện ảnh kiểu thủy mặc tí.

Đường Trạch Thần xoay người nhìn cô một cái, hỏi: “Muốn uống gì?” Thanh âm lười biếng tùy ý.

Tần Noãn Dương sửng sốt một chút mới nhẹ giọng báo phục vụ: “Trà ấm nhé.”

Đợi một lát, trên bàn đã có một ly rượu vang đỏ, ánh sáng chiếu vào ly rượu vang đỏ tựa như mạ lên một tầng ánh sáng.

Trên mặt Tần Noãn Dương trấn định, nhưng trong lòng lại bồn chồn, từ khi ở thành phố B nhận điện thoại cô càng cảm thấy mình không thể hiểu Đường Trạch Thần chút nào, đừng nói tới chuyện suy đoán tâm tư của anh ấy.

Trong khoảng thời gian ngắn, chân tay cô có chút luống cuống lên.

Bình trà ấm áp được bưng lên, Tần Noãn Dương nhấp một ngụm mở miệng nói: “Đường tiên sinh……”

“Có ngẫm ra hương vị không giống không?” Đột nhiên anh đánh gãy lời cô.



Tần Noãn Dương sửng sốt, thấy anh vẫn luôn nhìn mình thì liền nhìn lại. Cặp mắt huy hơi lạnh phù một tầng ánh sáng.

Cô xuất thần anh vẫn kiên nhẫn, đáy mắt như có như không ý cười. Nhìn mãi Tần Noãn Dương ngượng ngùng trước, cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Tần Noãn Dương không hiểu về trà, cũng phân chia không được trà ngon, chẳng qua khẩu vị cô đỉnh nên trà tốt xấu cũng nếm ra.

Tuy không biết nhìn hàng, nuốt ngụm trà hương vị cũng không nếm ra. Nhưng anh vừa nhắc nhở thật cũng ngẫm ra vị.

“Hương thanh, vị thuần.”

Đường Trạch Thần nhìn Tần Noãn Dương một cái, cười như không cười, “Bất quá cũng là lá trà bình thường thôi.”

Tần Noãn Dương nhìn ly trà xanh biếc làm thế nào cũng không tin nó chỉ là “ lá trà bình thường”, đương nhiên bình thường cũng có khả năng, tiêu chuẩn bình thường sợ là cũng trong danh sách so sánh với năm danh trà Tây Hồ Long Tĩnh, Hoàng Sơn mao phong, Động Đình Bích Loa Xuân, Thiết Quan m, Quân Sơn ngân châm này đó.

Anh thong thả ung dung nhấp một ngụm rượu vang, mới thấp giọng nói: “Người đại diện của em có đề nghị anh chuyện tài trợ.”

“A?” Tần Noãn Dương trợn tròn mắt.

Cô có ấn tượng, Mễ Nhã cũng nói sẽ giúp cô tranh thủ tìm Đường Trạch Thần tài trợ nhưng không phải cô đã…… Cự tuyệt sao?

Hiện tại anh nói ra? Giáp mặt…… Để cự tuyệt trực tiếp sao!

“Tôi có công ty đại diện……” Sau một lúc lâu, vẫn là cô phá đánh vỡ sự trầm mặc giữa họ.

Đường Trạch Thần nhẹ nhàng lắc lư ly rượu một chút, rượu đỏ sánh thành vòng cung rất đẹp, quang ảnh lưu chuyển gian, phảng chiếu xuống bàn một tầng ánh sáng.

“Ừ.” Ánh mắt anh nhìn cô, cô có chút bất an nắm chặt ly trà trên tay. “Người đại diện của em không nói như vậy.”

Tần Noãn Dương tức khắc muốn bóp chết Mễ Nhã, nghĩ nghĩ, cô giải thích: “Người đại diện của tôi thiếu chuyên nghiệp khiến Đường tiên sinh hiểu lầm, tôi vẫn đang hợp tác với họ, và sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng.”

Đường Trạch Thần lời ít mà ý nhiều: “Người đại diện của em tỏ vẻ rất muốn đổi công ty đại diện, mà anh……” Đường Trạch Thần hơi dừng đợi cô ăn thêm ít, mới nói: “Anh trả lời là cần suy xét một chút.”

“Không cần suy xét.”

Tần Noãn Dương chậm rãi buông tách trà ra, cong khóe môi: “Đường tiên sinh không cần cảm thấy khó xử, là người đại diện của tôi không hiểu chuyện……”

“Hiện tại anh đã thay đổi chủ ý.” Đường Trạch Thần đánh gãy lời cô bằng ngữ khí rất nhẹ nhàng chậm chạp nhưng không có cho người ta cảm giác thất lễ. “Anh cảm thấy em thích hợp với bên anh đấy.”

Những lời này hơi có chút nghĩa khác, mà Đường Trạch Thần tỉnh bơ nên Tần Noãn Dương cũng chả có lý do nghĩ nhiều……

Thấy lực chú ý của Đường Trạch Thần trở về lúc này Tần Noãn Dương mới giải thích: “Đa tạ Đường tiên sinh nâng đỡ, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp.”

Cô tiến giới giải trí khí thế mạnh vì gạo bạo vì tiền nhưng cũng vì quá mức cấp tiến nên bị rất nhiều người xoi mói. Mình có mấy cân mấy lượng chính mình hiểu rõ, Đường Trạch Thần chịu để cô kí hợp đồng, không thể không chắc chắn là cô chỉ còn cách thành công vài bước. Huống chi, hiện tại Đường Trạch Thần đồng ý…… Thì việc lấy hợp đồng với Đường thị không còn vấn đề gì.

Di, nói như vậy nhưng căn bản cô không có lý do cự tuyệt, nghệ sĩ ai chả muốn có công ty đại diện lớn chứ……

Rốt cuộc chuyện đi lối tắt một lần thì ngại, hai lần sẽ quen, không có chuyện đường ở trước mắt hươu còn không đi.

Nghĩ như vậy cô có chút mất tự nhiên nhìn Đường Trạch Thần, đấu tranh tư tưởng một hồi cô vẫn nhịn đau cắt thịt quyết định cự tuyệt: “Tôi cảm thấy nên gia hạn hợp đồng cũ thôi.”

Đường Trạch Thần nhìn Tần Noãn Dương một cái, biểu tình vẫn nhàn nhạt, cũng không vì cô “Không biết tốt xấu” mà thẹn quá thành giận gì cả.

Anh lại rót một ly rượu, dòng nước trong trẻo trong căn phòng yên tĩnh thật rõ ràng.



“Có ba phút, biết đâu em sẽ thay đổi chủ ý, trong ba phút này những lời khi nãy vẫn hữu hiệu.” Giọng anh có chút khàn khàn, nặng nề.

Tuy rằng vẫn dễ nghe, Tần Noãn Dương lại cảm thấy có chút không thoải mái, thấy anh cầm ly rượu để sát bên môi, cô không nhịn được buột miệng nói: “Giọng nói không ổn thì đừng uống rượu nữa.”

Dứt lời, Đường Trạch Thần hình như sửng sốt một chút, nhìn cô một cái, buông ly rượu xuống.

Tần Noãn Dương âm thầm cắn đầu lưỡi, cúi đầu uống hơn phân nửa ly trà ấm……

Thật sự là có chút quẫn bách, anh không nói lời nào, cô liền cúi đầu uống trà, đầu lưỡi sắp đắng ngắt, mới nghe anh nói, “Pha một bình Tây Hồ Long Tĩnh tới đây.”

Là nói với người phục vụ bên ngoài.

Tần Noãn Dương ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhẹ nhàng thở ra nhẹ nhõm một hơi.

“Giá trị con người nước lên thì thuyền lên, chỉ sợ là không nâng đỡ nổi em. Chiều nay anh mới nghe nói, bọn họ muốn trèo qua chỗ Lâu Thanh Thành……” Chắc kế tiếp là mấy từ không dễ nghe, anh hơi hơi nhíu nhíu mày, thấy cô có vẻ hiểu nên trực tiếp nhảy qua.

“Em giờ cao không thành, thấp không phải còn không bằng về công ty anh, Tinh Quang có đủ năng lực anh không chút nghi ngờ, nhưng nếu em muốn ra thị trường nước ngoài thì vẫn hợp tác với anh.”

Khi nói anh theo bản năng bưng rượu lên, mới vừa chạm lớp thủy tinh lạnh lẽo làm như anh nhớ tới cái gì bỗng nhìn cô một cái thu tay lại.

“Vốn dĩ anh không cần nói nhiều như vậy, bất quá kí với anh là song thắng, tuy có chút phá lệ vì em.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, anh gọi “Tiến vào”, anh mới đứng dậy đến bên cửa sổ mở một cánh cửa.

Cuối mùa xuân gió nhẹ đã mang theo một xíu ấm áp, không khí lưu chuyển trong phòng, hương khí cũng lưu động, Tần Noãn Dương ngửi được nhạt gỗ đàn hương, ngẩng đầu nhìn thì anh đã về chỗ cũ.

“Suy xét thế nào rồi?”

Tần Noãn Dương không chút do dự gật đầu……

Đường Trạch Thần thấy Tần Noãn Dương trẻ nhỏ dễ dạy rất vừa lòng, cong môi cười như không cười: “Đến lúc kí hợp đồng, trợ lý của anh sẽ gọi quản lý của em đến.”

“Được ạ.” Tần Noãn Dương gật đầu đồng ý, phục vụ rót trà Long Tĩnh, xuyên thấu làn hơi cô nhìn về phía anh: “Tôi có thể hỏi mấy vấn đề chứ?”

Đường Trạch Thần gật đầu: “Em nói đi.”

Tần Noãn Dương châm chước dùng từ, “Song thắng…… Có thể nói cho tôi biết song thắng là sao không?”

Đường Trạch Thần cười thâm trầm, tựa hồ rất sung sướиɠ, “Một là người của em, hai vẫn là em thôi.”

Tần Noãn Dương ngẩn ngơ một chút, không dám nghĩ sâu nhưng tinh tế nghĩ lại cảm thấy…… Hình như là bị…… Đùa giỡn?!

“Còn có?” Anh kịp thời đánh gãy dòng suy nghĩ của cô.

“Loại chuyện này, em không cần tự đàm phán với anh……” Lại còn không phải thời gian đi làm.

Đường Trạch Thần lại nghiêm trang lên: “Không phải em đang lạt mềm buộc chặt anh sao? Vừa lúc…… Anh nguyện ý phối hợp với em đấy.”

Tần Noãn Dương: “……” Tức khắc thạch hóa.

Đến cuối cùng, Tần Noãn Dương hoàn toàn không nhớ phía sau đã xảy ra chuyện gì, cũng không nhớ làm thế nào cô về nhà, điều duy nhất cô nhớ là về sau tuyệt đối không thể cùng Đường Trạch Thần ở riêng với nhau.