Chương 24

Không biết vì sao đề tài lại phanh gấp thế này, cô nghi hoặc “Hả” một tiếng: “Nói như thế là sao a?”

“Có yêu cầu so với không có yêu cầu dễ hầu hạ hơn.” Khi nói chuyện, anh giơ tay nhéo nhéo giữa mày.

Tần Noãn Dương theo ngón tay anh nhìn ra so với ngày thường anh ấy có vẻ nhu hòa hơn một ít.

“Không có.” Tần Noãn Dương nhẹ giọng biện giải, “Tôi thật sự không kén ăn.”

Anh mở mắt nhìn cô, đáy mắt có một tầng sương mù nhưng sương mù cũng tan trong nháy mắt. Anh không chút để ý cười cười, lặp lại lời cô một lần: “Thật sự không kén?”

Tần Noãn Dương không biết anh ấy hỏi thức ăn hay cái gì, cô mím môi không nói lời nào.

Trong xe tức khắc lại lâm vào an tĩnh, cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, xe đã tiến vào đoạn đường phồn hoa nhất nội thành cô chớp chớp mắt, bất an hỏi:

“Nơi này có tiện hay không?”

Đường Trạch Thần không nói chuyện, khóe môi lại cong lên ý cười.

Xe quẹo vào một ngõ nhỏ cũ xưa, tấp nập trên đường lúc nãy giờ chỉ còn có tốp năm tốp ba người đi đường.

Ở thành phố A lâu như vậy, cô còn không biết thành phố A có địa phương thế này, cơ hồ mấy cái hẻm nhỏ chia nhỏ đám người ra cả.

Lại qua mấy giao lộ, xe mới ngừng lại, tài xế cùng trợ lý đều xuống mở cửa.

Tần Noãn Dương xuống xe mới phát hiện chả thấy Mễ Nhã, không khỏi hơi kinh ngạc, “Người đại diện của tôi……”

“Cô ấy đến studio trước.” Anh trả lời.

Tần Noãn Dương: “……” Không khí bình thường tức khắc liền vi diệu.

Đường Trạch Thần hẳn là khách quen, anh ấy quen cửa quen nẻo dẫn cô vào một nhà dân, cửa bằng gỗ thoạt nhìn có chút cũ xưa, trên cửa còn dán môn thần, đánh giá một cái cô đi theo anh vào trong.

Bên trong là tiểu viện thật cổ, trong viện có một cây đại thụ, dưới tàng cây có bàn đá ghế đá, có hai vị lão nhân ngồi đó uống trà nói chuyện phiếm.

Nghe thấy động tĩnh họ nhìn qua, một chút kinh ngạc cũng không có, họ chỉ đón khách vào trong viện.

Tần Noãn Dương lúc này mới nghe thấy tiếng người, khá náo nhiệt.

Bên trong phòng riêng trang trí không đơn sơ giống bên ngoài thoạt nhìn có vẻ tùy tính.

Tần Noãn Dương cảm thấy có chút mới mẻ, sau khi ngồi xuống cô hỏi: “Nơi này là nơi nào?”

Lão bà dẫn họ đi vào lúc nãy nhìn cô một cái, cười cười: “ Nếu phải nói tên thì nơi này tên Phúc Vận.”

Tần Noãn Dương gật đầu cười cười, “Tên hay.”



“Cho cô ấy chén hoành thánh và ly sữa đậu nành đi.” Anh ấy nhàn nhạt cắt đứt cuộc trò chuyện.

“Được rồi, Đường tiên sinh chờ một lát.”

Họ đi hết anh mới xắn tay áo giải thích: “Hoành thánh cùng sữa đậu nành ở đây là chiêu bài của tiệm đấy.”

Tần Noãn Dương “Ừ” một tiếng, làm bộ đánh giá nơi này.

Một lát sau, lão bà bưng hoành thánh cùng sữa đậu nành tiến vào.

Tần Noãn Dương nhìn chén sứ, màu sắc và hoa văn của gốm sạch sẽ nhìn giống như thượng phẩm. Tần Noãn Dương đối với đồ cổ có chút mẫn cảm, cơ hồ liếc mắt một cái liền nhìn ra sứ men xanh, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

“Đây là……”

Đường Trạch Thần vẫn luôn nhìn cô, thấy biểu tình cô sống động âm thầm cảm thấy buồn cười: “Chén sứ có tuổi, ước chừng là gốm Thanh triều, em thích à?”

Tần Noãn Dương lắc đầu, chỉ cảm thấy mới mẻ, “Chỉ là chưa bao giờ thử qua cảm giác ăn sáng…… mà dùng sứ men xanh Thanh triều thôi.”

Khi họ nói chuyện, thức ăn liền lên đầy đủ. Phần của anh ấy là cháo trắng thanh đạm, gạo trong suốt, còn có bánh quẩy, thật là…… n, thực thanh đạm.

“Dạ dày anh không tốt.” Anh ấy nhìn cô một cái, chậm rãi nói: “Mẹ anh quen dì ấy nên trừ khi đi công tác anh đều tới nơi này ăn.”

“Ba bữa?” Không tự chủ được cô hỏi.

“Ừ, ba bữa.” Tựa hồ anh nhẹ cười một tiếng, nhưng Tần Noãn Dương thấy sắc mặt anh lại nhàn nhạt, không có gì lúc bình thường.

“Có đôi khi buổi sáng là cháo thảo mộc, hoặc giữa trưa có canh thuốc, bất quá hương vị có chút nồng……” Anh lại không nói thêm gì nữa.

Tần Noãn Dương hơi hơi đỏ tai, đây là anh nói cho cô nghe, sợ cô không quen mùi thuốc nam thuốc bắc, cho nên không dẫn đi ăn à?

……

Kỳ thật từ nãy giờ cô đã nhận ra, Đường Trạch Thần hôm nay rất nhu hòa, khí thế cường đại ngày thường đã thu liễm lại, miễn cưỡng coi như bình dị gần gũi.

Bữa sáng nay Tần Noãn Dương ăn thỏa mãn, buổi sáng cô thường không ăn no nhưng hôm nay bụng có chút căng.

Ăn sang xong, hai người liền về công ty.

Noãn Dương phối hợp với tập đoàn Trạch Thành tham dự cuộc họp báo vài ngày sau, cô cũng đã quay phim chụp hình quảng cáo cùng với TVC, rồi xã giao, rồi tin tức, phải chuẩn bị nhiều thứ cho nên thời gian hơi gấp gáp.

Đến cửa công ty Tần Noãn Dương liền thấy xe bảo mẫu của mình ngừng cách đó không xa, Mễ Nhã đứng ở cạnh cửa xe đang cùng ai đó nói điện thoại.

Tần Noãn Dương vẫn luôn mặc niệm “Nhiều lời nhiều sai, ít nói ít sai, không nói không sai” cùng với “Không đối diện với Đường Trạch Thần, không nói chuyện với Đường Trạch Thần, coi mình là người gỗ”, cho nên từ khi ăn xong cô vẫn luôn trầm mặc đến bây giờ.



Giờ thấy Mễ Nhã bên người, trong lòng mới yên ổn, tự nhiên hào phóng nói cảm tạ, “Cảm ơn Đường tiên sinh chiêu đãi.”

Không biết có phải vẻ mặt “Rốt cuộc cũng được giải phóng” của cô có rõ rang quá không mà Đường Trạch Thần trầm ngâm một lát, mới mở miệng nói:

“Nếu muốn cảm tạ, không bằng có hành động thực tế hay hơn?”

Tần Noãn Dương kinh ngạc, “A?”

“Vừa lúc đêm nay tôi rảnh, cho em một cơ hội mời anh ăn cơm chiều.”

“……” Mặt Tần Noãn Dương tức khắc đen thui.

Loại vinh dự này cô có thể cự tuyệt không ta?

Tần Noãn Dương đến studio thì mọi người đều đã vào guồng công việc. Theo Mễ Nhã vào phòng thay quần áo trở ra thì chuyên viên trang điểm đã chờ ở cửa.

Chuyên viên trang điểm thuộc nhóm của Noãn Dương, hai người hợp tác cũng gần một năm nên rất quen thuộc nhau xem trạng thái cô một chút thì cô ấy liền bắt đầu công việc.

Đến buổi chiều trợ lý của Đường Trạch Thần đột nhiên tự mình xuống studio lượn một vòng, cùng nhϊếp ảnh gia giao lưu rồi lại chụp mấy tấm ảnh liền đi trở về.

Trở về không bao lâu, liền phái người đưa trà chiều.

Mễ Nhã vừa ăn vừa nói với Tần Noãn Dương: “Có phải chị ngại mệt nên đi cửa sau tìm viện binh để Đường tiên sinh chuẩn bị trà chiều tới cứu bồ không vậy?”

“Ăn cũng không chặn được miệng em.” Tần Noãn Dương liếc cô nàng một cái, đem bánh ngọt đưa qua: “Thích thì ăn nhiều một chút, buổi tối còn chạy thông cáo.”

Mễ Nhã nghi hoặc nhìn cô một cái: “Uả, buổi tối chị có thông cáo sao em không biết?”

Tần Noãn Dương mặc váy dài, ngồi đoan trang nhìn cô nàng, cười như gió xuân: “Chị nói có, vậy là có.”

Mễ Nhã: “……” Quả nhiên thiên hạ không có chuyện ăn không trả tiền mà.

May mà Đường Trạch Thần tối hôm nay tựa hồ đã an bài cả, liền hỏi chìa khóa xe để cô đi đến bệnh viện.

Hành lang bệnh viện có chút trống trải, cô đã tới vài lần như ngựa quen đường cũ đến phòng bệnh của Hứa Chính Dương.

Nhìn qua khe cửa cô thấy một mình thằng bé đang ngồi trên giường bệnh gấp hạc giấy, bên cạnh có một quyển sách đánh dấu trang.

Nãy đi nửa đường cô có ghé cửa hàng bán đồ chơi mua máy bay điều khiển từ xa cho thằng bé, nó hơi cồng kềnh nhưng cô vẫn đứng đó tần ngần một lúc lâu mới gõ cửa đi vào.

Hứa Chính Tân thấy cô thì hưng phấn nhảy từ trên giường xuống xà vào lòng ngực cọ cọ.

Tần Noãn Dương đem đồ chơi đặt đuôi giường, giơ tay ôm cậu bé một chút, khi buông ra còn thuận tay nhéo ngắt mặt cậu chàng: “Một mình em ở chỗ này à?”

“Buổi tối anh trai đi làm thêm nên sẽ qua trễ chút.” Vừa nhìn cô, thằng bé nắm tay cô đến chỗ có ghế dựa: “ Chị Noãn Dương ngồi đây một lát em đi lấy trái cây cho chị.”