Chương 18

Cũng may xe cô dưới bãi đỗ xe, vì buổi tối nên cũng không đến mức kẹt xe. Chờ khi tới rồi cục cảnh sát, liếc mắt một cái có thể thấy chiếc Audi trắng ngừng ở bên ngoài của Mễ Nhã. Nhìn nhìn xác định không có ai đi theo, lúc này cô mới xuống xe.

Trên người Tần Noãn Dương mặc đồ Đường Trạch Thần mua ở nhà nhìn hơi lỏng lẻo nhưng có vẻ tùy tính lại tiêu sái, khá giống phong cách nữ Đường Trạch Thần, Tần Noãn Dương không khỏi cười bước nhanh vào cục cảnh sát.

Mễ Nhã vẫn chờ ở cửa, thấy cô tới đây mới quét mắt nhìn quanh, lúc này mới ra đón: “Đường tiên sinh chuẩn bị hay ghê, em còn cho rằng phong cách hiện tại của chị khá giống Đường tiên sinh, nên tưởng đêm khuya cáo cảnh sát cấp cao đến thăm cục cảnh sát luôn á.”

Tần Noãn Dương thấy thần sắc Mễ Nhã nhẹ nhàng là biết sự tình đã xử lý ổn, nhìn vào cục cảnh sát đảo mắt: “Người đâu?”

Mễ Nhã nhún nhún vai, không nề hà báo: “Bị nhốt đơn độc ở phòng thẩm vấn, nếu không phải em tới kịp, có khi cậu ta phải ngồi xổm ở đó một tuần mới có thể ra.”

Tần Noãn Dương theo phương hướng Mễ Nhã chỉ nhìn qua, khẽ thở dài một hơi, “Em biết sao lại thế này không?”

Mễ Nhã ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Tần Noãn Dương một cái, nghiến răng nghiến lợi, “Còn không phải là vì chị à!”

Hứa Chính Dương cùng bạn học đánh nhau vì đêm nay cậu ta đến thư viện tự học, vừa lúc ngồi đối diện mấy bạn cùng lớp. Một đám ngồi chung tất nhiên sẽ bát quái, hôm nay trên mạng đều là tin tức về Tần Noãn Dương, vì có hai bạn học nói chuyện khó nghe nên cậu ta đánh nhau với họ.

Tần Noãn Dương nghe Mễ Nhã nói xong, nhíu nhíu mày, “Ai thắng?”

Mễ Nhã chỉ chỉ hai học sinh, “Tự so sánh sẽ biết.”

Kết quả vẫn khiến người ta vui mừng, Hứa Chính Dương tuy rằng cũng trầy xướt nhưng tốt xấu gì trên mặt chỉ có môi sưng lên, hơi hơi rướm máu thôi.

Từ túi Mễ Nhã cô rút khăn giấy đưa qua đi, thuận thế dựa vào góc bàn, “Có giỏi đi ra ngoài lại đánh một trận.”

Hứa Chính Dương nhìn Tần Noãn Dương một cái, nhận khăn giấy lau khóe miệng, cúi đầu chơi với ngón tay một lát mới nhẹ giọng xin lỗi, “Thực xin lỗi.”



Tần Noãn Dương giơ tay chỉ vào người đối phương, mắt nhìn hắn: “Trước khi đánh nhau cậu hỏi qua nó chưa? Vạn nhất có gì ngoài ý muốn cậu nói phải làm sao bây giờ? Chính Tân còn ở bệnh viện, chẳng may tay cậu bị thương, thằng bé làm sao bây giờ?”

Tần Noãn Dương tung liên tiếp mấy vấn đề làm Hứa Chính Dương á khẩu không trả lời được.

Tần Noãn Dương hơi hơi cúi thân mình, cẩn thận nhìn mặt hắn: “Đợi lát nữa đi vào nói xin lỗi, về sau làm việc gì cũng phải ngẫm lại rõ ràng mới động thủ.” Dừng một chút, cô lại bổ sung một câu: “Nếu hôm nay họ ác khẩu đối với cậu, cậu mới đánh nhau thì tôi tuyệt đối sẽ không nhiều, nhưng vì tôi thì không đáng.”

Hứa Chính Dương nhăn mày lại, vừa muốn nói thêm gì, Tần Noãn Dương đã đứng dậy, “Vốn dĩ tôi lo lắng cậu nhưng hiện tại thấy người cũng yên tâm hơn. Tôi về trước, đợi lát cậu đi theo Mễ Nhã về là được.”

Bước chân nhanh lại ổn định, Mễ Nhã nói gì cô cũng ném ở sau đầu. Đi ra khỏi cảnh sát cục, Tần Noãn Dương mới cảm thấy thể xác và tinh thần đều dị thường mỏi mệt.

Quả nhiên hôm sau lại rảnh, cô khoanh chân ngồi trên sô pha, ăn bánh kem thần sắc an an tĩnh tĩnh.

Tối hôm qua cô không về chỗ Đường Trạch Trần mà trở về trong công ty. Trong công ty có chuẩn bị phòng nghỉ cho cô, cô ngủ ở đó một đêm, chờ đến khi Tần Chiêu Dương đi làm thì đến văn phòng anh trai.

“Tối hôm qua em đến cục cảnh sát?” Anh trai nhướng mày pha một ly cà phê cho cô, rồi ngồi xuống.

“Dạ, Chính Dương đã xảy ra chuyện, em không xem một cái thì không yên tâm.” Bưng cà phê lên nhấp một ngụm, giơ ngón tay cái lên: “Tay nghề tinh tiến!”

Tần Chiêu Dương “Ừ” thực có lệ, vuốt ve cái ly, ý vị thâm trường nhìn cô một cái, “Chuyện này em tính toán làm thế nào kết thúc”

Đây là vấn đề……

Tình huống hiện tại đã từ Tần Noãn Dương bị bao dưỡng, rồi đi bao dưỡng sinh viên, chân đạp mấy thuyền, liên tiếp đến bệnh viện khám phụ khoa hoặc là khoa phụ sản ****…… Nói chung lung tung đến mức bộ phận xã giao phải cố hết sức ứng phó.



Đem miếng bánh kem cuối cùng nhét vào trong miệng, vỗ vỗ cái bụng, duỗi cái eo lười: “Nên kết thúc thế nào thì kết thúc như thế, ứng phó truyền thông là chuyện công ty, không liên quan gì tới em cả.”

Tần Chiêu Dương bị em gái chọc giận đến múc nở nụ cười, trực tiếp đuổi người ra ngoài.

Tần Noãn Dương đứng ở cửa văn phòng, biểu cảm hết sức vô tội, tốt xấu gì cũng để mình uống cà phê xong chứ ta!

Hiệu suất làm việc của bộ phận truyền thong rất cao, đến buổi chiều là Tần Noãn Dương đã có thể đến công ty như thường.

Mễ Nhã lại đón cô đến đoàn phim, trên mắt còn quầng thâm tiều tụy không chịu được. “Em cho rằng ít nhất mấy buổi chiều nữa mới có thể giải quyết, chị thật là chó ngáp phải ruồi, vừa lúc có hoa đán bị tuôn ra chuyện làm tiểu tam, mấy năm nay ai cũng ghét tiểu tam nên chuyện của chị mới không còn quan trọng.”

Tần Noãn Dương cong môi nở nụ cười, cả buổi chiều sao di động còn không có động tĩnh gì, cô lại lấy ra nhìn thoáng qua.

Mễ Nhã chú ý tới động tác này, khẽ hừ một tiếng, “Chính là đem chuyện chị đang kết giao bạn trai, nên chị tự giải quyết cho tốt đi á.”

Tần Noãn Dương run tay, thiếu chút rớt điện thoại: “Cái gì mà tự giải quyết cho tốt……”

Mễ Nhã cười rõ ràng rất hung ác: “Về sau thấy soái ca thỉnh bảo trì khoảng cách an toàn đấy.”

Tần Noãn Dương: “……”

Trên đường kẹt xe, Tần Noãn Dương dựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không biết sắc trời tối khi nào bên ngoài gió nổi lên. Nắm di động một lát, quay đầu thấy Mễ Nhã đang ngủ ở bên cạnh, lại nhìn di động thêm một lát, mới nhắn tin cho Đường Trạch Thần.

“Chuyện ngày hôm qua tôi vẫn muốn cảm ơn anh, tối tôi có việc gấp phải đi trước, sợ quấy rầy đến anh nên tôi chỉ dán ghi chú.” Gửi qua rồi lại cảm thấy không đủ thành ý, lại bổ sung một câu: “Tôi sắp đi thành phố B đóng phim điện ảnh, chờ đóng máy trở về tôi mời anh uống trà trưa nha.”

Đợi một lát cũng không thấy hồi âm, nghĩ là anh ấy bận nên không quấy rầy nữa.