Chương 17

Chuyện chân đạp mấy thuyền càng là nói càng hăng nào là phong lưu thành tánh, coi nam nhân như đồ chơi, nam nhân đông đảo, nơi này…… Lại có Đường Trạch Thần.

Nhìn mấy lời dẫn kèm ảnh chụp khiến người xem mơ màng, cô đỡ trán khẽ thở dài một hơi. Lúc này là cô kéo Đường Trạch Thần liên lụy vào.

Do dự một chút, Tần Noãn Dương mở miệng hỏi: “Hôm nay vì sao anh muốn giúp tôi?” Anh ấy hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn.

Anh cúi đầu nhìn Tần Noãn Dương một cái, lại “Ừ” một tiếng.

Tần Noãn Dương xém há hốc mồm, “Ừ” là có ý gì?

Đường Trạch Thần thuận tay đem sách dày cộm trong tay nhét trở lại kệ sách, đầu ngón tay vuốt các gáy sách lại thuận tay rút một quyển khác, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Coi như là phí quản lý.”

Càng khó hiểu, lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra anh ấy ám chỉ lương quản hội quán TC.

Ngẩng đầu liếc mắt lướt qua cuốn sách Tần Noãn Dương hơi sửng sốt, bất động thanh sắc cúi đầu.

Cô lướt chuột, click nhìn bình luận trên Weibo, nhìn một lát mới đóng trang web lại: “Phòng tôi ở cách vách sao?”

Đường Trạch Thần bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, lúc này mới buông sách xuống, giương mắt nhìn cô: “Em không có gì khác muốn nói?”

Tần Noãn Dương sửng sốt một chút, có chút không hiểu ý: “…… Hình như không có.”

Đường Trạch Thần mím môi, xuyên qua khói từ ly trà nóng nhìn cô: “Em biết anh từ bao giờ?”

Tần Noãn Dương cảm thấy đêm nay Đường Trạch Thần rất kỳ quái, cặp mắt tựa hồ là hiểu hết thảy, nhìn đến da đầu cô có chút tê dại.

Nỗ lực lục hồi ức một chút, nếu nhớ không lầm thì hẳn là ba năm trước cô thấy anh ở thư viện, một quyển sách. Cô yên lặng nhìn cuốn sách ở trong tay anh, tổng kết ra: Đại khái là hồi đó có ai chụp trộm ảnh chụp anh, kẹp trong cuốn sách anh thường xuyên mượn đọc.

Không biết cuối cùng anh có thấy nó hay không thì bức ảnh đó vẫn kẹp ở nơi đó đến khi bị Tần Noãn Dương cầm đi.

Nghĩ đến đây Tần Noãn Dương có chút chột dạ. Đây là bí mật thuộc về Tần Noãn Dương, đến nay không ai biết.

Nhưng kỳ thật lúc chân chính gặp mặt, chính là đêm ở sân bay, đầu cô choáng váng não ngập nước mới vào nhầm xe……



Tần Noãn Dương: “Ở sân bay, anh đã quên sao?”

Bất quá hai người đều không giới thiệu bản thân, thậm chí tên cũng không hỏi tới, tương ngộ liền biết đó là ai, đang làm gì. Nghĩ vậy, Tần Noãn Dương hơi sửng sốt một chút, kiểu tình huống này thực bình thường hả trời?

Đường Trạch Thần đứng trước mặt Tần Noãn Dương, thực rõ ràng anh thấy đáy mắt cô chợt lóe sự chần chờ, anh cong môi cười như không cười, “Em xác định?”

Tần Noãn Dương không dám trả lời, chỉ là hàm hàm hồ hồ gật gật đầu, vụng về nói sang chuyện khác: “Đại khái sẽ phiền anh hai ngày, chờ khi Mễ Nhã tới đón……”

Đường Trạch Thần chả buông tha cô, ý cười bên môi càng ngày càng nhiều: “Từ trước đến nay tôi làm gì cũng chú ý công bằng, em tính làm thế nào báo đáp anh?”

Đầu Tần Noãn Dương đột nhiên phóng ra câu “Lấy thân báo đáp”, tự mình hoảng sợ nhìn về phía anh ánh mắt cũng đầy kinh hoàng: “Không phải nói là phí quản lý sao?”

“Đó là vừa rồi, hiện tại tôi thay đổi chủ ý.” Ngữ điệu nhu hòa trong giọng nói lại không giấu được ý cười nhàn nhạt.

Biết là bị trêu nhưng Tần Noãn Dương vẫn đỏ mặt, chân tay luống cuống: “Anh……”

Đường Trạch Thần nâng ngón trỏ để trên môi, cảm giác ôn nhuận mềm mại, ánh mắt thâm thúy chậm rãi đến gần thêm chút. Thẳng đến cùng khi nghe hô hấp nhau, thấy Tần Noãn Dương dại ra nhìn mình, anh không khỏi thoải mái tâm tình cười rộ lên, hơi quay đầu, hỏi cô:

“Nghe nói Tần tiểu thư mới là hoa đán mới xuất hiện đã danh chấn khắp thành phố A, thanh thấu linh động, liếc mắt một cái liền làm người ta mãn nhãn, em nói xem anh nên nói gì là hay nhất?”

Tần Noãn Dương phòng bị lui ra sau một bước kéo dài khoảng cách của hai người, mới nghiêm túc nói rõ: “Tôi nghĩ Đường tiên sinh hẳn hiểu lầm, tôi không phải loại người anh tưởng.”

Đường Trạch Thần tiến sát theo bức cho cô không thể lui, bị anh chặn lại ở giữa kệ sách, anh thong thả hỏi cô: “Em cảm thấy anh cho rằng em là loại người như vậy?”

Tần Noãn Dương bắt đầu cảnh tỉnh mình đã đánh giá cao Đường Trạch Thần, cô cứ nhích dần đến phía sau, khi lưng kề sát bức tường lạnh lẽo đầu óc mới có dịp thanh tỉnh một ít, giơ tay ngăn cản anh lại gần: “Nếu tôi ở lại nơi này sẽ làm Đường tiên sinh hiểu lầm hoặc cảm thấy phiền phức, hiện tại tôi lập tức đi ngay, nhưng thật sự tôi không bán thân, cũng tuyệt đối không muốn câu dẫn anh gì cả……”

“Em muốn câu dẫn anh?” Anh ấy đánh gãy lời Tần Noãn Dương.

Tần Noãn Dương trợn mắt há hốc mồm, vừa rồi chẳng lẽ không phải mình nói không có ý muốn câu dẫn anh ta sao?

Đường Trạch Thần thấy trêu đủ rồi, tâm tình cũng chuyển biến tốt liền thu lưới: “Ngày mai anh đi làm phỏng chừng trưa cũng không về, trong tủ lạnh có sủi cảo, em tạm lót dạ đi.”



Tần Noãn Dương thấy anh lui bước, bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, theo bậc thang anh đã thả xuống. “Quấy rầy anh rồi.”

Đường Trạch Thần xoay người đi, nghe vậy nghiêng đầu nhìn Tần Noãn Dương một cái, “Em không cần khách khí với anh.”

Tần Noãn Dương thiếu chút nữa buột miệng thốt ra từ “ Không dám”, nhưng nhìn mắt đối phương, nên chuồn đi là thượng sách.

Hồi sáng ngủ đến trưa nên giờ nằm trên giường cô cũng không buồn ngủ, ôm chăn nằm nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ phát ngốc, nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân cô nghiêng tai lắng nghe một chút.

Hẳn là anh ấy đi lấy nước giờ lại tiến vào phòng ngủ.

Tần Noãn Dương giờ này mới phát hiện sự không chân thật cả ngày nay, nó như là cảnh trong mơ vậy, một khắc trước còn ở đoàn phim, giây tiếp theo đã ở cách vách nhà người.

Nghĩ linh tinh rốt cuộc cũng dần buồn ngủ, nửa mộng nửa tỉnh lại cảm thấy trong tay cầm di động đang rung vù vù, cố sức mở mắt ra nhìn, lập tức cơn buồn ngủ chạy hết.

Tần Noãn Dương ôm chăn ngồi dậy, vuốt màn hình tiếp điện thoại, “Mễ Nhã?”

Mễ Nhã đang tức muốn hộc máu: “Hứa Chính Dương cùng người ta đánh nhau hiện tại đã bị cảnh sát bắt.”

Tần Noãn Dương sửng sốt, thật phản ứng không kịp, sau đó cũng không biết Mễ Nhã nói gì, chỉ biết mình nhẹ nhàng hỏi: “Ở nơi nào, chị chạy qua.”

Mễ Nhã sửng sốt một chút, đột nhiên an tĩnh hồi lâu mới nói một câu: “Chị đừng tới đây, nhìn lại khó chịu. Hiện tại chị còn bị paparazzi nhìn chằm chằm đấy.”

“Không đi chị mới không yên lòng, Mễ Nhã.”

Mễ Nhã khẽ thở dài một tiếng, báo địa chỉ, “Chị đến đây đi, gần đây bộ phận truyền thông không biết phải thêm bao ngày đêm chùi mông cho chị.”

Tần Noãn Dương không thích nghe chuyện này nhưng vẫn chờ Mễ Nhã oán giận xong mới cúp điện thoại.

Tắt điện thoại mới phát hiện trong phòng thực an tĩnh, nhớ ở đầu giường có đèn tường, cô duỗi tay nhấn một cái, liền thấy bóng mình ở trên sàn nhà.

Ngồi ở mép giường một lát, viết ít ghi chú giấy dán ở cửa phòng, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Cơ hồ là Tần Noãn Dương đóng cửa là đồng thời cửa phòng ngủ Đường Trạch Thần mở ra, nhìn mắt giấy ghi chú, thuận tay xé xuống ánh mắt thâm trầm.