Chương 19

Chỉ là nghĩ tạm thời lại dính líu cùng Đường Trạch Thần chứ sắp đi thành phố B đóng phim, nào biết chuyện hôm nay lại diễn ra ở thành phố A.

Mễ Nhã nói Lý Ngạo không vừa lòng hoàn cảnh ở đây nên muốn đổi sang thành phố B quay phim điện ảnh. Nhưng chả có quan hệ gì với cô, chỉ có đương sự mới biết được.

Hai ngày sau khi đi xe trên đường ở thành phố B, mưa xuân tưới đến khắp thiên địa khiến cửa sổ xe ướt dầm dề, liếc mắt ra ngoài cửa sổ chỉ có ánh đèn xe sáng lên chứ chả thể thấy gì nữa.

Cô khoác áo khoác ngồi trong phóng, đầu ngón tay nhẹ điểm màn hình, Tần Noãn Dương lướt Weibo ngẫu nhiên phát ra âm thanh nhưng cũng không ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi.

Tuy rằng chuyện hoa đán tiểu tam gây gièm pha giảm bớt tình cảnh lửa sém lông mày của cô nhưng hình tượng của cô rốt cuộc vẫn bị hao tổn. Tuy rằng nhìn như đã bình thường nhưng cô lại biết chuyện này không ổn. Giờ vào Weibo nhìn những bình luận đó thật sự có sầu.

Tuy bình tĩnh nhưng nhìn nước bẩn từng thùng hắt lại đây vẫn có chút không chuyên tâm.

Nghĩ nghĩ cô tính tự mình phản bát làm sáng tỏ một chút, nhưng lướt xuống lại thấy bài Mễ Nhã đăng lần trước thay cô làm rõ trên Weibo.

Nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa hộc máu. Này há chỉ phải nói cô kết giao bạn trai, quả thực chỉ thiếu tên họ nữa thôi á!

Càng xem sắc mặt càng nghiêm trọng, nhìn đến khúc cuối cùng rốt cuộc không chịu được, quát: “Mễ Nhã, em giải thích cho chị!”

Mễ Nhã đang nghe nhạc, bị cô một rống run lên, không hiểu sao nhìn qua, “Sao, chuyện gì thế ……”

Tần Noãn Dương đem Weibo tiến đến trước mắt cô nàng, nghiến răng nghiến lợi, “Vạn nhất Đường Trạch Thần thấy làm sao bây giờ!”

Mễ Nhã híp mắt, cười nhún nhún vai, “Đây là Weibo của chị, bị phát hiện cũng là chuyện của chị, thêm nữa, chị cùng Đường tiên sinh không có một chân nói ra ai tin a.”

Dứt lời, cô nàng lại hảo tâm bổ sung một câu, “Kỳ thật Đường tiên sinh đã sớm thấy, chiều hôm đó em còn nhận được điện thoại của trợ lý anh ấy gọi tới……”

Tần Noãn Dương thiếu chút nữa bóp chết cô nàng, sắc thái trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng hoàn toàn trầm mặt.

Nói như thế là buổi sáng xảy ra chuyện, buổi chiều cô có thể đi làm như thường nguyên lai là mượn uy phong của Đường Trạch Thần, truyền thông không dám đắc tội anh ấy, tự nhiên sẽ hành quân lặng lẽ.

Mễ Nhã viết Weibo làm sáng tỏ vì muốn chân thật mà cố ý để lộ ra mấy chuyện, bữa tiệc ở thành phố S đêm đó, bữa tối ở hội quán TC, còn có cảnh ngày đó mọi người đều rõ như ban ngày……

Anh hùng cứu mỹ nhân!

Tần Noãn Dương trừng mắt nhìn bốn chữ này, hung tợn liếc Mễ Nhã một cái, văn án lừa tình như vậy vì sao không đi viết ngôn tình cẩu huyết luôn đi! Nghĩ như vậy Tần Noãn Dương thực lưu loát xóa bài đăng Weibo.

Xóa xong cô chần chờ một chút, lại sợ truyền thông bắn ngược, ráng chắp vá phát một Weibo cho đủ số.

“Nghe được một ít việc, rõ ràng không liên quan, trong lòng cũng lòng vòng nghĩ đến anh.”



Câu này kỳ thật chỉ là một câu trong kịch bản, nhưng khi phát lên rồi lại thấy có chút ái muội không rõ ý……

Chột dạ dẫn đến cảm thấy miệng khô lưỡi khô, giống như làm chuyện xấu chột dạ. Nhìn Weibo vừa định thoát ra, một tiếng thanh thúy “Leng keng” vang lên.

Một cái tên là “Trạch Thành” cũng theo dõi Weibo nhau bình luận: “Không cần nghĩ nhiều.”

Tần Noãn Dương hoàn toàn như thạch hóa, đờ đẫn quay đầu đi, chỉ vào ID kia thực suy yếu hỏi Mễ Nhã, “Trạch Thành là ai?”

Mễ Nhã thò đầu qua, cười đến mức đôi mắt cong như trăng khuyết, “Là Đường tiên sinh đấy.”

Đường tiên sinh…… Tiên sinh…… Sinh……

Chút sức tức giận của Tần Noãn Dương cũng không có.

Chờ tới khách sạn ở thành phố B, Tần Noãn Dương ở trong phòng đi lại vài vòng nghĩ vẫn muốn giải thích một chút, do dự mãi cuối cùng mới run tay gọi điện thoại.

Tiếng chuông vang lên một hồi mới có người tiếp, là thanh âm của anh ấy: “Alo?”

Tần Noãn Dương không thể hiểu sao mình đỏ mặt, thanh thanh giọng mới nói: “À…… Là tôi.”

“Ừ.”

Bao ý nghĩ Tần Noãn Dương chuẩn bị sẵn trong đầu lập tức biến mất toàn bộ, nắm di động một lúc lâu mà nghẹn không ra một chữ.

Đột nhiên anh ấy cười, chậm rãi nói: “Hiện tại anh đang họp, trễ chút nữa anh gọi.”

Tần Noãn Dương thở dài nhẹ nhõm: “Cũng được.”

Buổi tối không có quay nên đạo diễn rủ mấy diễn viên cùng đến KTV dưới lầu tụ họp.

Tần Noãn Dương đến hơi trễ chút, cùng Mễ Nhã vào phòng, trên bàn đã đầy chai, lon linh tinh vụn vặt, Lý Ngạo ngồi bên cạnh Hứa Nhã Thục, thấy cô tới lười biếng tươi cười với cô.

Tần Noãn Dương chỉ cảm thấy phía sau lưng nổi da gà, liền tới chỗ cạnh cửa ngồi xuống, ngồi xuống rồi mới phát hiện bên cạnh chính là Lý Hàn.

Trong lòng cô xấu hổ muốn chết, trên mặt lại không hiện ra, rót một chén rượu kính một vòng người xong thì an an tĩnh tĩnh ngồi chơi di động. Thật ra trong mấy diễn viên cô cũng không thân ai, ngẫu nhiên chào hỏi thôi. Nghe thấy Lý Hàn hỏi: “Mấy ngày nay, ổn chứ?”

Tần Noãn Dương ngày ấy cô làm xấu mặt hắn, vốn cũng không nghĩ hắn sẽ bắt chuyện, lúc này hắn khinh khinh nhu nhu hỏi một câu vậy, Tần Noãn Dương liền nhớ tới những lần hợp tác trong dĩ vãng.

Tính ra, Lý Hàn kỳ thật cũng không tệ với cô. Khi cô mới xuất đạo, hắn không chút bủn xỉn kéo cô lên báo báo, có tiết mục được mắt cơ hồ hắn cũng ngẫu nhiên nói với đạo diễn kêu cô hỗ trợ.

Tuy rằng mấy chuyện đó cô không cần, nhưng đó là sự thiệt tình của hắn.



Hiện tại mới nhìn lại giống như là khi thượng vị thành công cô qua cầu rút ván……

“Tôi ổn, anh thế nào?”

Lý Hàn quay đầu nhìn cô, nơi này sáng nên hắn dễ dàng thấy biểu tình giờ phút này của Tần Noãn Dương trước sau như một, không chút gợn sóng.

Đại khái hắn còn muốn nói gì đó, thì màn hình di động Tần Noãn Dương lại sáng lên, trên màn hình là tên “Đường Trạch Thần” to rõ lại chói mắt.

Tần Noãn Dương lúc này mới nhớ buổi chiều anh ấy nói trễ chút sẽ gọi về……

Lý Hàn hiển nhiên cũng thấy, sắc thái trên mặt đều thay đổi.

Tần Noãn Dương thấy điện thoại tới quá đúng lúc, thật hết chỗ nói, cô quơ quơ di động, đứng dậy ra bên ngoài tiếp điện thoại: “Ngại quá, tôi ra ngoài một chút.”

Mở cửa, liền thấy Hứa Nhã Thục, nhưng cũng đã bắt điện thoại, cô nói nhanh “Chờ một lát”, rồi nắm di động đi đến chỗ cửa sổ ngoặt cầu thang.

“Vừa mới ở phòng KTV, hiện tại nghe được rồi.” Tần Noãn Dương xoay người dựa vào cửa sổ, hơi nghiêng mình nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Đường Trạch Thần chưa nói cái gì thêm, chỉ “Ừ” một tiếng, “Ở thành phố B?”

“Ử, buổi chiều vừa mới đến.” Tần Noãn Dương liếʍ liếʍ khóe môi, vào thẳng chủ đề, “Kỳ thật tôi có việc muốn giải thích……”

Đường Trạch Trần lại “Ừ” một tiếng, âm cuối hơi cong lên, tựa hồ hơi có chút hứng thú, sau đó Tần Noãn Dương lại khẩn trương.

“Không biết thông tin trên Weibo có tạo bối rối cho anh……” Dừng một chút, Tần Noãn Dương nhéo trán ngượng ngùng nói: “Không phải tôi viết, tôi đã xóa rồi.”

Đường Trạch Thần an tĩnh vài giây, ngay sau đó mới hỏi: “Weibo buổi chiều này là em ghi?”

m sắc anh trầm thấp, giờ này nghe vào trong tai lại có chút ôn nhuận, mắt nhìn mũi chân nhẹ nhàng lên tiếng: “Là tôi.”

“Một bên muốn phân rõ giới hạn, một bên lại liên lụy không rõ, anh có thể hoài nghi là Tần tiểu thư lạt mềm buộc chặt đấy?” Nói xong câu đó anh mới cười một tiếng.

Tần Noãn Dương thấy đầu như bị ai đánh một quyền vào, đau xỉu, cẩn thận hồi tưởng thì phát hiện quả thật là y như anh ấy nói vậy……

Cho nên Tần Noãn Dương cô đã thành kẻ qua cầu rút ván chuyên nghiệp, là như thế sao?

Buồn bực cũng không được, căn bản không biết giải thích sao, thật là ý cô cũng không phải như thế? Ai biết anh nghĩ thế nào. Nói nàng thật là cô nói phân rõ giới hạn? Vậy càng tiện.

Tựa hồ phát hiện bên này cô đã cứng họng, anh ấy tắt điện thoại trước, Tần Noãn Dương thấy mình như bị hắt một chậu nước lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh buốt.