Chương 14

Nhưng kỳ thật chỉ có mình cô biết không phải như vậy, Hứa Nhã Thục làm giới phóng viên giải trí như được tiêm máu gà vậy, paparazzi ùn ùn không dứt. Hứa Nhã Thục có Lý Ngạo che chở, còn cô lại cô đơn chiếc bóng.

Cho dù là bắt gió bắt bóng, đều có thể lấy xào xạc xào xạc.

Đường Trạch Thần hơi chau mày, nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Xe cho anh mượn đi về nhé, ngày mai anh bảo trợ lý cho người đưa em đến đoàn phim.”

Tần Noãn Dương đã đẩy cửa chuẩn bị xuống xe, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, chờ xe đi rồi cô xoay người lên thang máy mới đột nhiên phát giác không thích hợp.

Ngày mai để trợ lý đưa tới đoàn phim……

Thế không phải tất cả mọi người sẽ biết đêm nay bọn họ ở bên nhau à?!!!

Tần Noãn Dương tối hôm qua không ngủ ngon, nên sáng sớm Mễ Nhã lại đây đón, thấy sắc mặt cô, cô nàng hoảng sợ, “Tối qua chị làm trộm à? Không phải về nhà sao, mà giờ lại ở chung cư?”

Tần Noãn Dương bị trợ lý hỏi mà á khẩu không trả lời được, chẳng lẽ nói cho Mễ Nhã tối hôm qua vì chạy tới hội quán của Đường Trạch Thần một chuyến, sau đó anh ta lại một hai phải đưa về nên chỉ đành đến chung cư sao?

Nói thế càng thêm hết đường chối cãi!

Nghĩ như vậy, cô mệt mỏi giơ tay xoa xoa mày, nói không ra lời, “Gần nhất sao em nhiều chuyện thế.”

Mễ Nhã đánh giá Tần Noãn Dương xíu xiu, rồi cùng cô ra thang máy mới châm chước hỏi một câu: “Gần đây có phải chị có việc gạt em hay không?”

Tần Noãn Dương “Ngô” một tiếng, có chút không hiểu ý cô nàng.

Mễ Nhã nuốt nuốt nước miếng, đè thấp thanh âm nói: “Yêu đương?”

Tần Noãn Dương: “…… Cùng em à?”

Mễ Nhã bị tống nghẹn họng một chút, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Noãn Dương một cái.



Chờ khi lên xe, Tần Noãn Dương vừa ăn sáng vừa chỉ chỉ phía sau bồn hoa: “Hôm qua lúc về nhà chị thấy có người nằm vùng, đợi lát nữa em hỏi anh chị một chút gần đây sao lại thế này.”

Mễ Nhã “Nga” một tiếng, vẫn chưa từ bỏ ý định, “Thật sự chị không yêu đương?”

Tần Noãn Dương uống một mồm sữa bò, mặc kệ cô nàng.

Đến đoàn phim thời gian cũng không còn sớm, Tần Noãn Dương tới muộn nhất, xuống xe cô chào Lý Ngạo rồi đến phòng hóa trang.

Chuyên viên trang điểm mới vừa trang điểm cho Lý Hàn xong, khi đang gắn mi cho Noãn Dương liền bát quái chuyện về Lý Hàn bị thương ở mặt.

Tần Noãn Dương không thấy kỳ quái, tối hôm qua ở hội quán TC gây sự hắn không bị gì thì quả là thiên lí bất dung.

Chuyên viên trang điểm thấy Tần Noãn Dương nhấp môi vẫn nhàn nhạt nghe như cũ mới nhẹ giọng bổ sung thêm một câu, “Nghe nói tối hôm qua cậu ta cùng đạo diễn trở mặt, còn nói sẽ không đóng phim này nữa, do Hứa Nhã Thục ở bên trong khuyên nhủ mới thôi.”

Tần Noãn Dương vừa nghe thấy tên Hứa Nhã Thục thần kinh bỗng nhạy cảm, giơ tay giữ tay người trang điểm lại “Cô không cảm thấy cô quản quá nhiều chuyện à?”

Chuyên viên trang điểm nhìn Tần Noãn Dương ôn hòa đã quen, đây là lần đầu tiên thấy ánh mắt cô lạnh lẽo như vậy, vội xin lỗi không ngừng: “Thực xin lỗi, cô đừng hiểu lầm. Chỉ là tôi nghe nói vì cô họ mới sinh sự, nên mới nói với cô……”

Tần Noãn Dương lúc này mới lạnh lùng buông ra tay, lấy quá khăn giấy lau sơ một chút, “Đừng chậm trễ nữa.”

Biết đây là Tần Noãn Dương không so đo, chuyên viên trang điểm mới thở ra nhẹ nhõm một hơi, nhìn kiểu muốn nói lại thôi cuối cùng cô ta vẫn không nói gì nữa.

Tần Noãn Dương mặt không có dị sắc nhưng trong lòng dậy sống cuồn cuộn. Thế cho nên ở hành lang có động tĩnh lạ cô cũng không nghe thấy, khi tiếng Mễ Nhã sắc nhọn kí©h thí©ɧ tai Tần Noãn Dương mới phục hồi tinh thần lại.

Cùng lúc đó, cửa phòng hóa trang bị đẩy ra.

Lý Hàn nắm then cửa đứng ở cửa, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Tần Noãn Dương một lúc lâu. “Tôi có lời cần nói với cô.”

Tần Noãn Dương quay đầu nhìn, hơi hơi nhăn mày lại.



Mặt Lý Hàn khối tím khối xanh rất khó nhìn, khóe môi rách da môi cũng hơi hơi sung lên. Bất quá…… Phía sau còn bóng Hứa Nhã Thục, một chút ý tưởng nói chuyện với hắn cũng không có.

Mễ Nhã thấy Tần Noãn Dương quay đầu liền biết thái độ của cô, cô nàng làm như môn thần chắn trước Lý Hàn: “Mọi người đều là người trưởng thành, cần thành thục chút, náo loạn gây chê cười mặt mũi cũng không hay được.”

Lý Hàn không ưng thuận: “Tần Noãn Dương, cô có nghe thấy tôi nói không?”

Tần Noãn Dương rốt cuộc cũng đứng dậy, chuyên viên trang điểm chỉ mới kịp trang điểm nhẹ, chứ tóc còn chưa xử lý, nhìn càng thêm có khí chất cổ điển của nữ tử dịu dàng hào phóng.

Tần Noãn Dương xách một góc váy lên, đi đến trước mặt Lý Hàn lúc này mới không lạnh không nhạt mà nhìn hắn: “Anh nói đi, tôi nghe.”

Lý Hàn mím môi, vẻ mặt tức giận càng ngày càng đậm, nắm lấy cổ tay của Tần Noãn Dương, cũng không màng cô đang mặc váy dài chấm đất không nên đi nhanh mà cứ lôi kéo cô đến phòng nghỉ của hắn.

Tần Noãn Dương bị hắn kéo trúng vòng hạt trên cổ tay nên hắn niết phát đau. Bỗng nhiên cô dừng chân rút tay về. “Có chuyện thì nói thẳng, đừng cù cưa lôi kéo.”

Phía sau có một vòng người đứng ở cửa ngó ra xem.

Tần Noãn Dương cảm thấy khá nan kham, giọng cũng lạnh không ít, “Nháo thành như vậy anh rất cao hứng hả?”

Lý Hàn có lẽ cũng có chút hối hận, không khỏi mềm giọng: “Có phải cô……” Hắn dừng một chút, mặt hiện lên tia xấu hổ, “Có phải cô bị người ta …. bao dưỡng không? Sau đó cô lại bao dưỡng một sinh viên à?”

Sắc mặt Tần Noãn Dương tức khắc trắng bệch, liên hệ chuyện vừa rồi chuyên viên trang điểm muốn nói lại thôi, lập tức cô liền nhớ tới Hứa Chính Dương, “Ai nói?”

Lý Hàn thấy phản ứng này liền cho rằng đây là sự thật, hắn nắm lấy bả vai Tần Noãn Dương hơi hơi cúi người nhìn thẳng cô: “Noãn Dương, nghe tôi nói này, cô muốn những gì tôi đều có thể cho cô, cô biết ông nội của tôi chứ? Ông nội của tôi kỳ thật là……”

Tần Noãn Dương cười lạnh một tiếng: “Cho nên đây là anh tự đề cử tôi với ông nội tôi sao?”

Lý Hàn không dám tin trừng mắt nhìn Tần Noãn Dương, cả khuôn mặt đều âm trầm đến đáng sợ, “Cô nói lại một lần nữa!”

Tần Noãn Dương xoay chuỗi hạt trên cổ tay, cô ngẩng đầu thần sắc đã khôi phục bình thường, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, xoay người đi ra phim trường.