Chương 13

Vừa lúc đèn xanh, cô đem điện thoại gác ở một bên, qua đường mới cầm điện thoại lên lại. “Tôi mới vừa thi bằng lái trong nước, nhưng có chút không giỏi, vừa rồi qua đường nên dừng máy một bên.”

Giọng bên kia vẫn lười biếng “Ừ” một tiếng, ngay sau đó hỏi: “Có việc gì?”

“Giám đốc vừa gọi điện thoại nói ở hội quán có người gây sự, là Lý Hàn, tôi không tiện ra mặt.” Dừng một chút, cô lại giải thích: “Tôi đang đi tới đó, hiện tại anh tìm ai đó tới trước xử lý một chút?”

Bên kia dừng một chút, nói: “Vậy em từ cửa sau vào, anh bảo giám đốc ở bên kia chờ em, còn chuyện khác thì chờ anh tới lại nói.” Nói xong, liền treo điện thoại.

Tần Noãn Dương nhìn chữ “Đường Trạch Thần” trên màn hình, nhướng mày.

Tần Noãn Dương đến vòng ở hội quán hai vòng cũng chưa tìm được cửa sau, cuối cùng vẫn gọi điện cho giám đốc trực tiếp lại đây dẫn đường.

Từ cửa sau đi vòng đến hành lang, Tần Noãn Dương giương mắt nhìn người ở đại sảnh giương cung bạt kiếm, cô đi theo giám đốc đến chỗ Đường Trạch Thần.

Không bao lâu sau Đường Trạch Thần liền đẩy cửa vào, hôm nay anh ấy ăn mặc thực tùy ý. Đại khái là từ trong nhà tới nên bên trong vẫn mặc sơ mi trắng, cổ áo rộng mở, lộ ra đường xương quai xanh. Bên ngoài mặc một áo gió tối màu, cả người tùy tính lại lười biếng.

“Giải quyết xong?” Cô rót một ly trà đưa qua.

Anh thuận tay tiếp nhận uống một ngụm: “Không sai biệt lắm, bồi thường tiền là có thể mang người đi.”

Hoá ra giám đốc nói tình thế nghiêm trọng chính là chỉ sự lưỡng lự, cho nên mới bảo cô lại đây xem xử lý như thế nào. Tần Noãn Dương nhớ Lý Ngạo và Đường Trạch Thần có chút giao tình, chỉ là sâu cạn thế nào cô không biết cũng không có hứng thú.

“Về sau gặp chuyện như vậy cứ để giám đốc xử lý.” Đột nhiên anh ấy nói như vậy.

Tần Noãn Dương mừng rỡ gật đầu.



Sự tình đã giải quyết xong, giám đốc liền tới báo cáo tình huống, Đường Trạch Thần không kiên nhẫn nghe, vẫy vẫy tay bảo hắn đi xuống.

Tần Noãn Dương vừa uống trà vừa nhìn trộm Đường Trạch Thần, đêm nay tựa hồ có chút không trước vì dĩ vãng cứ gặp qua là thấy hỉ nộ không hiện ra, giờ cả người tựa hồ nhu hòa hơn một chút, có thể đến gần.

Tần Noãn Dương mới vừa nghĩ như vậy, đã nhanh phủ quyết ý niệm này, dù ngủ gật thì lão hổ vẫn là lão hổ.

“Hiện tại trở về luôn chứ?” Anh nhìn thời gian, “Hoặc là đã tới thì liền ngồi một hồi?”

Tần Noãn Dương tới vội vàng, cũng không mang theo đồng hồ, nhìn cổ tay của anh một cái, thấy vậy anh báo thời gian luôn.

Bất quá nhìn cho có vậy thôi chứ mặc kệ có phải sớm hay không thì cô đều không muốn lưu lại đối mặt với Đường Trạch Thần, nên cô đứng dậy đi về trước.

Đường Trạch Thần nhìn Tần Noãn Dương một cái, cũng đi xuống lầu theo.

Đi đến dưới lầu anh vươn tay ra, “Chìa khóa.”

Tần Noãn Dương sửng sốt, không xác định hỏi lại một lần, “Cái gì?”

Đường Trạch Thần dừng lại một chút, mới chậm rãi nói: “Không phải nói mới vừa thi bằng lái, không lái xe tốt sao?” Dừng một chút, anh ấy lại bổ sung một câu: “Anh đưa em về.”

Tần Noãn Dương nuốt những lời này vào tai, đang nghĩ làm thế nào cự tuyệt…… Đường Trạch Thần lại nhịn không được nở nụ cười bỏ tay vào trong túi, “Em yên tâm, anh lái xe rất ổn.”

Anh ta biết điều cô lo lắng tuyệt đối không phải là cái này!



Nếu Đường Trạch Thần đã nói như vậy, cô lại nghĩ không ra lý do khác để cự tuyệt, thôi đem chìa khóa đưa qua. “Vậy làm phiền Đường tiên sinh.”

Đường Trạch Thần không nói tiếp, mở cửa xe cho Tần Noãn Dương lên xe trước mới từ từ vòng qua đầu xe ngồi vào ghế điều khiển.

Buổi tối dòng xe chợt giảm, anh lái xe nhanh nhưng khá ổn, chờ qua một giao lộ từ cửa sau TC vòng ra, anh ấy thực tự nhiên hỏi: “Bình thường em rất ít lái xe à?”

Tần Noãn Dương cũng tưởng sẽ trả lời thật sự tự nhiên cơ đấy, nhưng vừa ý thức được người ngồi cạnh cô là ai cô liền cảm thấy cả người cứng đơ, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một từ “Vâng”.

Đường Trạch Thần nương theo ánh đèn lóe ngoài cửa sổ mờ nhạt nhìn Tần Noãn Dương một cái, trong giọng mơ hồ có một ý cười: “Dù em không muốn cùng anh nói chuyện, thì cũng có thể nói trước cho anh nhà em ở đâu chứ?”

Thời gian như yên lặng, Tần Noãn Dương 囧 cười cũng không được, nhưng anh ấy cố tình nhẫn nại quay đầu chờ chở cô, cô đỡ trán cảm thán một tiếng, nhanh chóng báo địa chỉ.

Chờ khi tới dưới chung cư Tần Noãn Dương liền vội vã muốn lên lầu, Đường Trạch Thần xuyên qua kính chiếu nhìn thoáng qua, chế trụ tay cô, lực đạo không lớn lại làm Tần Noãn Dương không thể động đậy. “Trước đừng nhúc nhích.”

Tần Noãn Dương kinh ngạc mà giương mắt nhìn anh ấy, thấy anh vẫn luôn xem kính chiếu hậu, không khỏi cũng nhìn qua.

Trước cửa chung cư có mấy bồn hoa, giờ này dưới bóng đêm bao phủ nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không thấy được phía sau bồn hoa có mấy người lạ.

Đường Trạch Thần nhíu nhíu mày: “Hầm bãi đỗ xe có thể trực tiếp lên lầu chứ?” Vừa nói anh vừa buông tay ra.

Tần Noãn Dương lập tức liền hiểu ý anh, chỉ chỉ đường vòng qua phía sau bồn hoa có bãi đỗ xe nhập khẩu riêng: “Nơi này đi xuống có thang máy.”

Đường Trạch Trần dừng lại một chút, bất động thanh sắc vòng qua bồn hoa vào bãi đổ xe nhập khẩu. “Thường xuyên như vậy à?”

Tần Noãn Dương “A” một tiếng, giải thích nói: “Cũng không phải, đại khái gần đây tỉ lệ lộ diện hơi nhiều……”