Chương 15

Mễ Nhã thấy thế vội bước theo, nửa đỡ nữa lo lắng hỏi, “Muốn muốn nghỉ phép hay không?”

“Không cần.” Vừa dứt lời liền thấy ở lối vào có một chiếc xe quen thuộc đang đến.

Tần Noãn Dương nhướng mày, quay đầu nhìn Mễ Nhã, “Em gọi anh chị lại đây à?”

Mễ Nhã cũng không hiểu gì: “Không có, sáng em gọi điện Tần tổng nói có gì bàn lại sau mà……”

Tần Noãn Dương nghĩ chút liền minh bạch, tối hôm qua cô đột nhiên ra cửa, cả một đêm không về nhà mà ở lại chung cư, khó trách hôm nay anh trai muốn lại đây.

Cô vừa định đi qua, Lý Hàn đã đuổi tới, cái mặt hơi nát với biểu tình kì cục nên thoạt nhìn đích xác hơi hù dọa người.

Bất quá phim trường là địa phương nào? Một đống nhân viên hắn lại chẳng phân biệt được trường hợp gì còn đuổi theo ra, Tần Noãn Dương hơi khó chịu. Thấy Tần Noãn Dương không vui, Lý Hàn càng tức giận, cắn răng nói: “Cô nói cho rõ ràng.”

“Anh xác định muốn tôi nói ở chỗ này?” Tần Noãn Dương cười, không chút khách khí, “Chính là tôi chướng mắt anh, thế nào?”

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc làm ai ở đây cũng nghe khá rõ ràng.

Tần Chiêu Dương xuống xe thấy một màn này, hơi hơi nhíu mày, vừa muốn tiến lên liền thấy củng hang chiếc xe trước đó vài ngày hắn mới vừa mua cho Tần Noãn Dương tiến vào.

Hắn nhướng mày, chậm rãi híp mắt.

Đường Trạch Thần?

Tần Noãn Dương hận không thể bóp chết Lý Hàn cùng Đường Trạch Thần cho rồi, giờ chỉ có thể căng da đầu cười với Tần Chiêu Dương.

Tần Chiêu Dương nhìn vào Đường Trạch Thần đang dựa cửa xe, lại nhìn Tần Noãn Dương đang chột dạ, nghiến răng nghiến lợi, “Tối hôm qua em ở cùng hắn à?”



Tiếng nói vừa dứt, toàn bộ phim trường an tĩnh giống như không gian bị đóng băng, ai ở đó cũng nghe thấy hết trơn hết trọi.

Tần Noãn Dương nghe thế, sắc mặt càng tái nhợt hơn khi nãy vài phần.

Một số phóng viên trong phim trường từ trên xe bay xuống, nhanh chân chạy tới.

Tần Noãn Dương loáng thoáng nghe thấy “Tin tức lớn” “Bao dưỡng” “Một chân dẫm mấy cái thuyền”, sắc mặt càng thêm khó coi, cô theo bản năng lui lại phía sau mấy bước, cùng Lý Hàn với Tần Chiêu Dương bảo trì khoảng cách.

Mễ Nhã lập tức che chở Tần Noãn Dương đến xe bảo mẫu, nhưng cũng không mau bằng phóng viên, chưa tới gần xe bảo mẫu đã bị phóng viên chen chúc vây kín mít.

Tần Noãn Dương giơ tay chắn ánh đèn flash, đứng cũng không xong, cả người đều nửa dựa vào người Mễ Nhã. Xuyên qua đám người nhìn ra xa vừa thấy Hứa Nhã Thục đang đứng ở cửa khoanh tay trước ngực khóe miệng giương một nụ cười lạnh đến tận xương.

Xoay đầu, cô thấy Tần Chiêu Dương nhíu mày đi tới trước cô vài bước rồi, lập tức lắc lắc đầu ý bảo anh trai không cần lo cho mình.

Nguyên bản anh trai muốn tiến nhưng khi anh cẩn thận suy nghĩ một lát, anh trai xoay người trở về xe.

Tần Noãn Dương thấy tình huống hiện tại thật không tốt, những cái máy ảnh gần gũi tựa hồ ngay lúc này sẽ nện trên mặt cô, Mễ Nhã tận lực che chở nhưng cô vẫn bị vây đổ ngộp thở.

Những lời phỏng vấn quay chung quanh “Có phải cô được bao dưỡng lại dưỡng tiểu bạch kiểm, một chân dẫm mấy thuyền không”, Tần Noãn Dương cau mày không đáp lại, nhìn về phía bên Lý Hàn chỉ cảm thấy trước mắt tối xầm.

Đường Trạch Thần vừa rồi đứng cách đó không xa, lúc này lại ở gần cô nhất.

Tần Noãn Dương chau mày, hiển nhiên là không thoải mái. Anh ấy dựa vào cửa xe cùng Tần Chiêu Dương đang ngồi trong xe liếc mắt một cái, không chút do dự tách đám người đi vào.

Đột nhiên anh ta mang khí thế bay vào làm mọi người đều sửng sốt, phóng viên phản ứng lại bằng nhiệt tình như thiêu thân, khiến hiện trường hỗn loạn sôi trào.

Rốt cuộc anh ấy cũng đi đến bên người Tần Noãn Dương, vừa lúc phóng viên chen lấn thêm một chút làm cô ngã nhào vào trong lòng ngực anh ấy.



Đường Trạch Thần đối với việc giai nhân đưa tới cũng không chút khách khí, vững vàng nâng đỡ cô, một tay vắt eo Tần Noãn Dương ôm vào trong ngực.

Cả phim trường rốt cuộc cũng phản ứng lại đây, bắt đầu mở đường giúp Tần Noãn Dương. Đường Trạch Thần vừa lúc tìm ra khe hở, nửa ôm Tần Noãn Dương mang cô đi ra. Nhưng váy dài quá vướng bận, mới đi vài bước đã dẫm lên làn váy lảo đảo xém ngã.

Đường Trạch Thần vững vàng đỡ Tần Noãn Dương một phen, cúi đầu nhìn cô: “Có thể ôm em chứ?”

“A?” Tần Noãn Dương kinh ngạc.

Đường Trạch Thần rõ ràng cũng hoàn toàn không để ý đáp án của cô chi, anh cúi người ôm ngang cô lên, bước nhanh đến xe cách đó không xa.

Ầm ĩ sau lưng tựa hồ nháy mắt cô như bước vào một thế giới khác, cô ngẩng đầu nhìn chiếc cằm duyên dáng của anh ấy, trong lòng vừa động chỉ cảm thấy lỗ tai hơi hơi nóng lên. C

Tầm mắt Tần Noãn Dương dừng ở cổ áo hơi mở, do dự một chút, mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Đường Trạch Thần chệch bước chân, cúi đầu nhìn cô, vừa lúc thấy đôi mắt như phủ sương mù mênh mông giờ phút này lại giống như là một loan thanh tuyền, thanh triệt đến mức anh ấy liếc mắt cũng thấy chính mình trong đáy mắt Tần Noãn Dương.

Lấy lại tinh thần, anh ấy kéo cửa xe bỏ cô vào xe, lại cúi người thắt đai an toàn cho Tần Noãn Dương.

Lúc này mới anh nói: “Không cần khách khí, có phí cả.” Haha

Sự tình nháo thành như vậy, tạm thời không thể về nhà, ở chung cư khẳng định cũng có phóng viên trấn thủ, Tần Noãn Dương phát hiện trong lúc nhất thời mình không chỗ để đi.

Đường Trạch Thần nhìn một cái thấy cô cúi đầu trầm tư, con ngươi lóe lóe, nói: “Đi đến chỗ kia của anh đi.”

Tần Noãn Dương do dự một chút, vừa lúc Mễ Nhã điện thoại đến, nhìn thấy Đường Trạch Thần chuyên tâm lái xe, thuận tay nhận điện thoại: “Mễ Nhã?”

Mễ Nhã xác nhận hiện tại Tần Noãn Dương thực an toàn, dừng một chút mới nói: “Chị cứ ở lại chỗ Đường tiên sinh nói đi, mấy ngày nay tạm thời chị không cần ra cửa. Các thông cáo khác em sẽ tạm thời giúp chị xử lý, trước chị cứ tránh đầu sóng ngọn gió đi.”