Chương 2

Mở mắt Dylan nhìn mọi thứ xung quanh mình một lần nữa để chắc chắn mình đã xuyên truyện. Cậu ngồi một lúc để hồi tưởng cốt truyện giờ nghĩ cách sống sót mới khó. Kết cục nhân vật của cậu còn chết nữa không chết thì bị ăn hành chắc chắn phải cố gắng né nội dung cốt truyện rồi.

Đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt sạch sẽ sau đó đi ra khỏi phòng thì đụng mặt một cô người hầu rất quen thuộc đang định nói chuyện với cô ấy thì cậu thấy cô hầu kia đang run đến lợi hại chỉ vì thấy mình. Cậu nhìn cô ấy run mà thầm chửi đứa nhóc kia chỉ cần hễ tức giận là đập phá đồ đạc bới chửi người hầu nhưng may nó chưa đánh ai bao giờ còn để lại chút mặt mũi đàn ông cho Dylan. Bật chế độ ảnh đế Dylan chạy lại mỉm cười dễ thương hết mức túm lấy góc váy cô người hầu chớp chớp đôi mắt long lanh hỏi:

“Chị xinh đẹp ơi đây là đâu vậy ạ?”

Cô người hầu thấy cậu dễ thương như vậy thì hơi giật mình lùi lại lúc sau mới hoảng hốt nhận ra câu hỏi của Dylan thì vội bế cậu lên quay vào phòng đặt cậu trên giường hớt hải đi gọi bác sĩ.

Dylan thừa biết mặt và tên cô hầu gái này bởi cậu cũng có ký ức của thân chủ cô ấy là người hầu thân cận của cậu bé nên không nhớ mới là lạ. Nhưng dù gì trước đây đứa bé này cũng rất hư nên mượn vào vụ đập đầu mất trí nhớ có khi lại làm quen được với mọi người vừa dễ bồi đắp tình cảm để vớt vát nhân phẩm.

Đúng là không ai thông minh bằng mình Dylan cười mỉm. Bác sĩ nghe cô hầu kia kể lại sự việc thì nhanh chân đến phòng Dylan thấy đứa trẻ ngồi ngoan ngoãn trên giường và khi thấy họ đến còn mỉm cười dễ thương.

“A chị xinh đẹp và bác sĩ đến rồi”

Ông bác sĩ lần đầu tiên thấy cậu Dylan nhà Magnus cười như vậy khiến ông cũng bị doạ sợ mấy phần. Ông đã khám bệnh cho cậu chủ nhỏ từ lúc bé xíu cho đến giờ đây là lần đầu tiên ông thấy đứa trẻ này có thể dễ thương và ngoan ngoãn như này. Đi lại chỗ cậu ông nhẹ nhàng hỏi:

“Cậu Dylan có nhớ ta là ai không?” Dylan ngoan ngoãn lắc đầu nhưng cũng rất vui vẻ đáp:

“Cháu không biết tên bác nhưng cháu biết bác là bác sĩ nha” thấy Dylan trả lời như vậy ông run lên quay sang nhìn cô hầu gái:

“Thông báo cho đại công tước cậu chủ nhỏ bị mất trí nhớ rồi”.

Cô hầu vội vàng chạy đến nơi mà ngài đại công tước đang tập luyện thông báo cho ông biết. Nghe tin con trai mất trí nhớ đại công tước ngơ ra nhưng cũng rất nhanh đi đến chỗ Dylan bước vào phòng cậu đập vô mắt ông là một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh xắn giống hôm qua không hề ngang ngược hay ngổ ngáo giống trong quá khứ một tí nào luôn.

Dylan đang đợi bác sĩ khám thấy ông đứa trẻ nhanh chân nhảy xuống giường lao lại nhìn cậu nhanh chân đến suýt ngã ông giang tay đón lấy Dylan bế cậu lên Dylan cũng rất ngoan phối hợp ôm lấy cổ ông cười hì hì nói

“Cha đến rồi con nhớ cha lắm đấy”

Tất cả mọi người trong phòng đều chết đứng đây là lần đầu tiên cậu chủ nhỏ dám ôm đại công tước và cũng là lần đầu tiên trước mặt họ đại công tước Magnus hiền dịu đến thế ai cũng biết ông là tảng băng triệu năm ngoại trừ lúc còn phu nhân thì đây là lần đầu tiên.

Đại công tước bế Dylan đi đến bên giường định đặt cậu xuống thì nhất quyết Dylan không buông ông ra cứ bám chặt lấy không thể nào gỡ ra được. Thấy con trai nhỏ bám mình như vậy ông cũng không còn biện pháp nào khác đành ngồi xuống giường cùng cậu để cho bác sĩ khám. Ông gọi tất cả nhưng người làm trong nhà ra để xem cậu nhớ ai không nhưng đáp lại đều là những cái lắc đầu hoặc những câu nói ngu ngơ như:

“Ưm cha à chị này là làm đầu bếp sao?? Có phải sẽ làm rất nhiều bánh cho Dylan không?” Hay “Oa anh này là người đi theo cha sao anh ấy cầm kiếm trông thật ngầu nha” và rất nhiều câu hỏi khác khiến mọi người ai cũng có chút vui và chút buồn cười. Vui bởi tất cả người làm ở nhà công tước ai cũng quý ngài công tước và trung thành với ông dù ông ấy rất lạnh lùng nhưng làm ở đây họ nhận được rất nhiều đãi ngộ và không bị áp bức bất kỳ thứ gì nhưng cậu chủ nhỏ nhà Magnus thì rất kinh khủng trái ngược hoàn toàn với cha của mình.

Nhưng giờ cậu ấy mất trí nhớ lại còn trở nên dễ thương như vậy thật khiến họ vui muốn mở tiệc ăn mừng còn buồn cười bởi giờ mặt ngài công tước trông mới thật vui vẻ và cao hứng chỉ vì nghe bác sĩ nói cậu chủ nhỏ chả nhớ ai ngoài ông. Dù đã cố tỏ ra mặt lạnh nhưng ông vẫn không thể giấu đi sự vui vẻ và sung sướng trên mặt. Đại công tước Magnus rung chân đến điên cuồng

Biết rằng cậu chủ nhỏ không nhớ đến mình người làm ai cũng nhao nhao lên giới thiệu bản thân. Thấy vậy Dylan bật cười khúc khích trong lòng cha mình sau đó nhìn họ nói:

“Cháu không thể nhớ hết được tất cả mọi người bây giờ đâu mọi người đừng như vậy haha”

Họ nhìn cậu chủ nhỏ cười cũng bất giác cười theo lâu lắm rồi mọi người ở trong dinh thự mới cảm thấy vui vẻ và thoải mái như vậy.



Khỏi phải nói từ hôm đó Dylan sống trong một cuộc sống hoàn toàn mới. Mọi người ai cũng nhẹ nhàng vui vẻ chăm sóc cậu. Họ không còn sợ Dylan như trước ngược lại còn cưng chiều bảo vệ cậu như đang bảo vệ một vật báu. Dylan cũng rất đáng yêu mỗi ngày đều bám lấy đại công tước không buông nên giờ hình ảnh đại công tước bế cậu đi khắp nơi là chuyện rất đỗi bình thường.

Lúc đầu ai thấy cũng bất ngờ nhưng giờ họ còn thấy rất thuận mắt nhìn công tước bế Dylan giống như đang bế một con búp bê bằng sứ xinh đẹp vậy.

Mà cậu chủ nhỏ giờ rất ngoan thấy ai làm việc nặng cũng muốn giúp cũng muốn tham gia. Tất nhiên không bao giờ họ dám để cậu đụng tay nhưng thấy Dylan như vậy ai cũng cảm giác trong thâm tâm họ nổi lên tình mẫu tử muốn bảo vệ và nâng niu cậu.

Dylan ảnh đế của chúng ta ngày ngày ăn ngủ và bám dính lấy cha của mình không buông bởi cậu biết người cha này rất hiền chứ không như vẻ bề ngoài nên được nước lấn tới ông đi đâu cậu đi đấy cậu mỏi chân thì đòi ông bế. Lúc đầu ông không đồng ý nhưng làm sao một ảnh đế như Dylan lại thua được thế nên bất đắc dĩ đại công tước đành phải bế cậu. Nhưng ông ấy bế cậu riết giờ cũng quen luôn rồi đôi khi không bế cậu ông còn thấy thiếu nên chả cần biết cậu mỏi chân hay không chỉ cần ông thích là ông liền bế cậu.

Cuộc sống của Dylan từ hôm diễn siêu đạt ấy đến giờ đúng là không khác nào một bước lên mây. Đói thì chỉ cần nói một câu liền được ăn cả đống sơn hào hải vị không muốn đi bộ liền có người bế muốn đi chơi liền được mọi người hộ tống đi chơi mỗi tội chưa được ra ngoài do vừa ốm dậy nên chỉ được đi xung quanh trong dinh thự.

Đi qua vườn hoa nhìn thấy đống hoa hồng khiến cậu nhớ đến đống quà được tặng. Nghe tin cậu ngã mà tất cả những nhà quyền quý ai cũng gửi quà đến mà phải nói họ hỏi thăm thì ít mà muốn làm thân với cha thì nhiều khiến cậu thấy phiền thay cha nhưng mà quà nhiều thật khiến cậu dùng không hết còn phải đem chia cho người làm.

Đi lượn khỏi vườn hoa vừa đi vừa liệt kê một đống nơi mình còn chưa tham quan hết trong dinh thự cậu thở dài nếu đi hết được cái nơi này thì cũng muốn gãy hay cái chân nên cậu rất chấp nhận ở trong dinh thự cho đến khi được cho phép ra ngoài mà không hề buồn bã.

Hôm nay cậu không bám công tước nữa bởi ông có việc đột xuất phải đi đến cung điện. Trước khi đi ông đã lưu luyến không muốn rời xa con trai nhỏ của mình chút nào thấy ông không muốn đi cậu đã phải tặng cho ông cái khăn tay của mình và bảo ông mình sẽ luôn bên ông thì công tước mới rời đi. Ngồi trong phòng đọc sách cậu nhìn ra ngoài trang viên xinh đẹp thấy cũng chán nên cậu gọi cô hầu thân cận của mình:

“Chị Sophia em muốn ra ngoài chơi” Cô hầu Sophia thấy cậu gọi thì cũng vui vẻ đáp

“Cậu chủ nhỏ em muốn đi đâu?” Cô nhìn chằm chằm cậu chủ nhỏ đang suy nghĩ gì đó ngày trước bắt buộc mọi người trong dinh thự phải xưng hô rất kính cẩn với tiểu quỷ này nhưng sau đợt bị đập đầu đến giờ Dylan không muốn mọi người ở cạnh mình gần gũi phải dùng kính ngữ với em ấy nên mọi người cũng rất thoải mái khi nói chuyện với Dylan. Dylan suy nghĩ một lúc cậu quyết định đi đến nơi tập luyện của các hiệp sĩ của cha:

“Đi đến nới tập luyện kiếm ạ”

Sau đó Sophia đã phải dẫn bé tiểu yêu nhà Magnus đến chỗ của các hiệp sĩ. Các hiệp sĩ vừa thấy Dylan thì cả người cứng đờ trước mặt họ là một cậu bé mái tóc đen cùng đôi mắt hai màu xinh đẹp như muốn hút hồn của người nhìn vào nó làn da trắng nhìn trông thật sự giống một thiên sứ giáng thế. Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm Dylan cười ấm áp quay sang Sophia hỏi:

“Em có thể luyện tập dùng kiếm được không ạ?”

Tất cả mọi người đều sốc với câu hỏi vừa rồi Sophia đứng bên cạnh cậu run lên định cất tiếng thì cả hội hiệp sĩ đã đồng thanh nói

“Không được”

Giờ mọi người mới phát hiện ra tất cả họ đều có cùng một quan điểm. Thiên thần nhà Magnus họ làm sao dám để cậu ấy cầm kiếm cơ chứ. Đôi tay bé nhỏ như vậy mà cầm kiếm sẽ xấu đi mất dù có là con trai nhưng họ cũng không nỡ nhìn thiên sứ nhỏ bé bị mệt mỏi. Dylan giật mình ngay cả Sophia luôn nuông chiều mình cũng không muốn cậu cầm kiếm???

Bật chế độ ảnh đế đôi mắt trong veo của cậu ngập tràn nước tựa như muốn bóp nát tất cả tâm hồn ở đây:

“Em chỉ tập thử thôi mà nếu không hợp có thể bỏ mà ”

Thấy cậu xin tha thiết như vậy mọi người cũng không nỡ đành để cậu thử cầm một thanh kiếm nhẹ nhất. Cầm được thanh kiếm trong tay quay chuôi kiếm trên tay một cách điêu luyện khiến mọi người ở đây ai cũng giật mình. Quay lại ánh mắt cậu trở nên lạ lẫm hướng các hiệp sĩ nhìn lướt qua họ một lượt. Nếu lúc đầu là khuôn mặt dễ thương thì bây giờ là một khuôn mặt hết sức lạnh lùng cùng với ý cười như không cười xuất hiện trong mắt hỏi:

“Ai muốn thử đấu với ta không???”

Cả hội hiệp sĩ cả kinh ai dám làm tổn thương con trai đại công tước Magnus chứ có cho tiền họ cũng không dám. Đọc được suy nghĩ của mọi người Dylan không nhanh không chậm quay người nói Sophia mang giấy bút đến viết gì đó. Viết xong giơ tờ giấy lên trước mặt mọi người dõng dạc nói:

“Ta đã ghi giấy ở đây nếu ai làm ta bị thương đều sẽ không bị trách phạt nếu cha ta hỏi tội các ngươi ta sẽ không còn là con nhà công tước Magnus nữa”



Tất cả các binh sĩ đều giật mình cậu vậy mà dám đem danh hiệu ra để thề với họ. Chỉ huy của đội hiệp sĩ thấy cậu như vậy không nhanh không chậm tiến lên quỳ gối trước cậu

“Tôi Egbert Firgel xin đấu với cậu Dylan Magnus ạ”

Anh ta thứ nhất không muốn ai trong đội bị công tước trừng phạt thứ hai là anh ta muốn xem thử con trai của Chadnic Magnus có vô dụng và độc ác như lời đồn không để xem cậu ấy có xứng với chiếc ghế công tước đã làm ra không và liệu cậu ta có phù hợp với lời thề của các hiệp sĩ.

Thấy có người dám đấu với mình Dylan vui vẻ mỉm cười xinh đẹp với người đàn ông trước mặt:

“Vậy làm phiền anh rồi đừng nhường ta nhé!” Mọi người đứng xung quanh trong sân tập. Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh nhìn bóng dáng chệnh lệch trong sân mà lo lắng.

Nếu cậu chủ nhỏ thua thì cũng là lẽ đương nhiên bởi đây dù gì cũng là chỉ huy của một đám binh lính. Nhưng điều mọi người ở đây sợ nhất là cậu bị thủ lĩnh làm bị thương nên họ mới lo lắng và hồi hộp như vậy. Thật sự nghĩ là vậy nhưng điều họ cũng muốn xem nhất là con trai đại công tước Magnus có giống như trong lời đồn hay không.

Nhìn đối thủ trước mặt lớn hơn mình Dylan không chút nào có vẻ sợ hãi. Khi nghe hiệu lệnh thấy người kia bắt đầu tấn công. Cả người nhỏ bé của Dylan nhẹ nhàng tránh được hết tất cả các đường kiếm.

Tâm trạng của Dylan đang rạo rực đến phát điên bởi lâu lắm rồi cậu mới được chơi lại môn này. Vui vẻ khiến cho Dylan càng nhạy bén cậu không còn phòng thủ nữa bắt đầu tấn công ngược lại mỗi một đòn ra kiếm đều mạnh mẽ dứt khoát. Đường kiếm cậu đánh ra như muốn mang mạng người kia chầu ông bà đường kiếm rất mạnh không hề có xíu nào tương đồng với dáng vẻ của chủ kiếm.

Tiếng cheng cheng của hai cây kiếm va vào nhau tạo ra những tia lửa nhỏ xíu khiến mọi người không ai muốn chớp mắt. Hình dáng bé nhỏ của Dylan như một con sóc nhanh nhạy né được hết tất cả các đường kiếm như điêu luyện dễ dàng hạ đối thủ của Egbert.

Mỗi đường kiếm đánh trả của Egbert đều mang theo đòn sát thương cực cao nhưng vẫn có sự nương tay bởi anh không muốn làm Dylan bị thương. Thấy Egbert vẫn nương tay với mình Dylan vuốt ngược mái tóc đang nhỏ giọt mồ hôi của mình mỉm cười mang theo phong cách đậm chất đàn ông quyến rũ không còn vẻ dễ thương nữa mà vui vẻ nói:

“Đừng nhường ta nữa. Nếu không ta không dám đấu hết sức với ngươi đâu”

Thấy Dylan nói như vậy Egbert cũng không nói nhiều lập tức bỏ qua cái vấn đề sợ cậu bị thương trực tiếp lao đến. Hiện tại cuộc đấu kiếm này nó không chỉ là đấu kiếm đùa nữa mà là một cuộc chiến thật sự giữa hai người họ.

Không hề hoang mang với đường kiếm bắt đầu nguy hiểm của Egbert .Dylan phát hiện ra sơ hở của anh ta nhanh chóng cúi người xuống tung chân đá gạt ngã Egbert. Egbert bị Dylan gạt ngã không kịp trở tay. Tay cầm kiếm của Dylan vung một đòn nhanh như chớp đánh rơi kiếm trên tay của Egbert. Chĩa mũi kiếm sắc nhọn vào cổ anh cậu cười như không cười:

“Ngươi thua rồi”

Tất cả như ong vỡ tổ trước trận đấu vừa rồi con trai đại công tước chiến thắng mà không cần nhượng bộ. Đúng là đem đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác cho những hiệp sĩ cũng như mọi người ở đây.

Đứa trẻ này không hổ danh là con trai của đại công tước. Dylan vươn tay nhỏ trước mặt Egbert đang ngồi dưới đất ý muốn đỡ người trước mặt đứng dậy. Đáp lại ý tốt của Dylan Egbert bắt lấy bàn tay trước mặt đứng dậy. Egbert không thái độ gì vỗ vai Dylan nói nhỏ cho đủ cậu và anh nghe.

“Cậu chủ nhỏ giỏi lắm”

Sau đó xoay lưng đi về phía hội hiệp sĩ đang đứng. Egbert bắt các hiệp sĩ xếp hàng ngay ngắn chào Dylan khi cậu rời đi. Sophia vẫn chưa đem được hồn về sau vụ vừa rồi nhưng phải công nhận cậu chủ của cô có tố chất là việc đương nhiên không có gì là lạ.

Dylan tung tăng vừa đi vừa cười quyết định đợi cha về cậu sẽ tham gia vào đội hiệp sĩ này để tập luyện. Còn việc cậu giỏi như vậy bởi kiếp trước 15 tuổi Dylan đã nhận được đai đen của võ Teawondo và sau này 20 tuổi đã đi làm thầy dạy kiếm Nhật rồi chỉ vì bảo vệ em gái nên cái này có thể tính là chơi hơi bẩn ha giờ áp dụng thấy thật có ích nhưng mà thật sự cậu chưa dùng hết sức đâu.

Chap 2 hết

Vẫn hơi phèn chua nước mặn???? mọi người thấy buồn cười hay sai chỗ nào bình luận ad nha nha. Yêu mọi ngừi☺️❤️❤️❤️ à nếu có khó hiểu chỗ nào nhớ bình luận để add giải thích nhoa iuiiiu????????????