Chương 26: Giọng nói này thích hợp đi gọi giường!

Edit: annhie

Nghe Lư Quang Vĩ nói xong, Lục Trình hơi hơi rũ mắt, suy nghĩ vòng vo nổi lên. Lư đạo cố tình nói bản thân là một cao thủ đàm phán, xem ra ông ta đã cố điều tra quá khứ của anh, biết chuyện anh từng là tổng giám đốc của khách sạn quốc tế An Khải.

Thế nhưng, chắc bọn họ không biết được quan hệ giữa anh với Lục Sắt.

Năm Lục Sắt mới xuất đạo, khi đó công ty giới thiệu thân phận của cô ấy là một cô nhi, như vậy có thể nhận được sự đồng cảm từ mọi người. Vì vậy, tất cả mọi người đều biết Lục Sắt là cô nhi nhưng không biết rằng cô ấy còn có một người anh trai lớn hơn hai tuổi.

Ngay thời điểm Lục Trình biết chuyện này còn gọi điện mắng Lục Sắt là vong ân bội nghĩa. Bây giờ nghĩ lại, trái lại phải cảm ơn lúc trước công ty của Lục Sắt vì đã làm như vậy.

Nếu không anh mới tiến vào giới giải trí đã bị những người đứng phía sau Lục Sắt chơi chết.

Lư Quang Vĩ lại hỏi Vạn Lãng: “Trong tay cậu giờ cũng phải có mấy nghệ sĩ đúng không, dạo gần đây An Giai phát triển rất mạnh mẽ. Lục Sắt đi rồi, mặt khác mấy nghệ sĩ của anh cũng dựa vào lần này để nổi tiếng. Tôi nghe nói, những tài nguyên ban đầu đều là của Lục Trình nhưng bây giờ đang có xu thế chuyển sang An Giai.”

Vạn Lãng theo bản năng nhìn thoáng qua Lục Trình.

Lục Trình vẫn duy trì vẻ mặt lễ phép, cười nhạt, dường như không để ý đến lời của đạo diễn Lư, chỉ có tên giống trong lời nói của ông ta thôi.

Trong lòng Vạn Lãng kinh ngạc.

Loại người trầm ổn như Lục Trình này thật ra anh ta rất kiêng dè.

Anh ta không cười với đạo diễn Lư, sắc mặt hơi trầm xuống, nghiêm mặt nói: “Tôi đã rất cố gắng để dành tài nguyên cho Lục Sắt, Lục Sắt mất tôi cũng không chịu nổi. Nhưng người đã là của tôi thì ông không có quyền đến trước mặt tôi nói đạo lý.”

“Nói thì nói vậy. Cậu xem dạo này An Giai có rảnh hay không, thuận tiện thì bảo cô ta tan tầm đến đoàn phim tham quan.” Nói xong, đạo diễn Lư nhìn Lục Trình, còn nói: “Đó là hậu bối của diễn viên chính.”

Lục Trình là người mới, không có chút kinh nghiệm, có thể quay được bộ phim này đều là do Vạn Lãng mở cho rất nhiều cửa sau. Những việc đó anh ta đều học được từ Lư Quang Vỹ.

Biết được mục đích của Lư Quang Vỹ ở đây rêu rao thổi phồng Lục Trình để hy vọng An Giai đến thăm ban, mượn danh tiếng của cô ta để tuyên truyền cho bộ phim. Yêu cầu này cũng không quá phận, Vạn Lãng cười ha hả đáp ứng: “Nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến.”

Lư Quang Vĩ rất bận bịu, còn có mấy diễn viên khác phải nói chuyện với ông ta, rất nhanh ba người liền tách ra.

Truyện đăng bản quyền trên Webtruyen.com, những nơi khác đều là reup.

Vạn Lãng đưa Lục Trình đến phòng nghỉ.

Lục Trình dù sao cũng là một diễn viên nam, cũng có phòng nghỉ riêng. Phòng nghỉ không rộng, tạm thời không đề cập đến vấn đề tốt hay xấu, đó là một gian phòng độc lập. Sau khi vào phòng, Vạn Lãng quét vài lần, xác nhận không có vấn đề gì mới nói với Lục Trình: “Đoán xem người vừa gọi cho Lư Vương Ba là ai đi.”

Lục Trình ngẩn người, mãi mới biết Lư Vương Ba trong miệng Vạn Lãng là ai.

Anh cố ý nói: “Hồ ca.”

Vạn Lãng trừng mắt liếc nhìn anh một cái: “Mơ tưởng hão huyền!”

Lục Trình cười cười, nói: “Tôi biết, là Hồ Tu Vũ.” Chính là Hồ ảnh đế, người đàn ông đứng sau người diễn vai nữ chính.

“Cho nên tin đồn mà tôi biết là chính xác, Hồ ảnh đế sẽ đến làm khách mời.” Vạn Lãng ngồi xuống cạnh Lục Trình, anh ta còn nói: “Tôi cũng nghe nói, tính tình Vân San kia không được tốt lắm, cậu nên kiềm chế chút. Lát nữa sau lễ bấm máy, tôi phải đi rồi. Ở trong đoàn phim, không có tôi giúp nên tự chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Vâng.” Nghĩ nghĩ, Lục Trình nói: “Vậy chúng ta phải cầu nguyện Hồ ảnh đế và Vân San có thể gắn bó đến khi quay xong, nếu giữa chừng bọn họ chia tay thì coi như chấm hết.”

“Miệng quạ đen!”

Vẫn lo lắng, Vạn Lãng lại dặn dò anh: “Tôi nói cho cậu biết, trong vòng này rất luẩn quẩn, mọi người có thể ăn tươi nuốt sống nhau. Cậu không hại người nhưng chưa chắc người ta cũng không hại cậu. Buổi tối ngủ đóng cửa lại, ngàn vạn lần đừng cho ai vào, có làm hay không không nói nhưng nếu sau này cậu nổi tiếng, người ta sẽ truyền ra tin tức này, chuyện gièm pha về gái gú này khiến cậu chịu đủ.”

Nghe vậy, Lục Trình nhịn không được trở mình xem thường.

Anh nói với Vạn Lãng: “Tôi không có hứng thú với con gái, tôi rất hứng thú với đàn ông, nhất là những người cao 1 mét 72 và hơi mập” Anh nói xong, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Vạn Lãng, nói với anh ta: “Buổi tối anh ngủ nhớ đóng cửa nhé, cẩn thận không bị tôi ngủ cùng.”

Vạn Lãng kinh ngạc một lúc, mãi mới hiểu được là Lục Trình trêu trọc.

Anh ta cười mắng: “Làm tôi sợ chết khϊếp, cho rằng sự trong trắng của tôi khó giữ được." Vạn Lãng giả bộ xoa xoa trán nhưng trên trán không có một giọt mồ hôi nào.

Lục Trình cũng cười theo, cúi đầu cười, tiếng cười trầm thấp phát ra từ trong l*иg ngực. Nếu Vạn Lãng là con gái, sau khi nghe được tiếng cười của anh thì chân mềm nhũn. Anh ta xúc động nói: “Cái giọng này của cậu thật sự thích hợp đi gọi, giường.”

Xác nhận chỗ này không có máy nghe lén ở góc tường, Vạn Lãng như kẻ trộm cười hề hề nói: “Lần trước cậu gặp Quý tổng nên thể hiện kỹ năng giường chiếu, nếu cô ấy không nghe cậu nói thì sẽ ngứa ngáy, biết đâu cô ấy sẽ thu nhận cậu.”

Lúc Vạn Lãng nói lời này, biểu hiện cực kỳ tiếc nuối.

Lục Trình không lên tiếng, cũng không cười nữa. Anh nhìn chằm chằm vào mắt Vạn Lãng, ngoắc ngoắc tay, ánh mắt rất lạnh.

Đợi Lục Trình đỡ lạnh lùng, Vạn Lãng mới tới gần.

Anh hỏi nghiêm túc: “Những lời tôi vừa nói, cậu đều nghe thấy đúng không?”

“Yên tâm, sẽ không.” Lục Trình cam đoan nói.