Chương 9: Khởi Động Máy

Edit: Dâu Nhỏ

"Thon dài, thẳng tắp, rắn rỏi?" Bả vai Ngôn Lạc nhún vai, một tay đỡ trán cười không ngừng.

"Hai cậu thật chính xác có một chân." âm thanh hắn ép đến cực thấp, nói ra một câu khẳng định.

"Có chú của cậu có đấy." Từ trong kẽ răng Cố Từ Niên khinh thường nói khẽ một câu, giơ tay ấn nút đóng cửa. Tiếc rằng Ngôn Lạc đang tựa vào cái nút bên cạnh, một tay che lấy cái nút, một tay nắm lấy cổ tay hắn, sải chân dài, không thể không kéo hắn ra ngoài.

Trong vòng hai ba giây ngắn ngủi, hai người đã nhanh chóng so ba chiêu với nhau. Nhưng khó mà tránh khỏi gây ra chút tiếng động.

Không nặng không nhẹ, đủ để gây sự chú ý cho hai người phụ nữ đang đứng ngoài cửa.

Quan Hà thấy hoa mắt, trong mắt xuất hiện hai dáng người thon dài. Trên mặt đang đầy ý chế giễu nhanh chóng thu lại, thay đổi sắc mặt, một giây sau liền biến thành tiểu bạch hoa vô tội.

"Ngôn tổng, thầy Cố." Cô ta tháo kính râm xuống cầm ở giữa ngón tay, khóe môi nở nụ cười ngọt như mật.

Cố Từ Niên không nói gì, Ngôn Lạc thì xem như chưa có chuyện gì xảy ra, sửa sang lại dáng vẻ, "Ừ" một tiếng.

Nghê Bố Điềm nhắm hai mắt lại, trong lòng thầm kêu không may.

Bây giờ bổ sung thêm một câu "Câu trên đều là phỏng đoán của tôi." thì còn kịp không?

Rõ ràng, không kịp nữa rồi...

Cô chậm chạp xoay người sang chỗ khác, kiểm soát vẻ mặt, nở ra một nụ cười giả tạo: "Ngôn tổng, thầy Cố, buổi tối tốt lành."

"Buổi tối tốt lành." Ngôn Lạc nhìn cô, lại liếc nhìn Cố Từ Niền, đáy mắt cất giấu ý cười xấu xa xem náo nhiệt.

Cố Từ Niên rảnh rỗi đứng ở một bên, bày ra bộ dáng không liên quan đến mình. Mắt như một cơn gió quét qua mặt hai người rồi rơi trở về phía trước.

Trong không khí tràn đầy những bong bóng nhỏ xấu hổ.

Anh rốt cuộc cũng gật đầu "Ừ" một tiếng, đâm thủng bong bóng nhỏ.

Nghê Bố Điềm nhân cơ hội này muốn chuồn đi.

Cố Từ Niên đột nhiên lên tiếng: "Thon dài?"

"?"

"Thẳng tắp?"

Bước chân Nghê Bố Điềm dừng lại.

"Rắn rỏi?"

". . ." Nghê Bố Điềm cảm thấy cơ thể mình như muốn nứt ra.

Phạt công khai còn đỡ hơn cái này.

"Xin lỗi. Tôi đùa thôi..." Cô cười khan, muốn giải thích.

Cố Từ Niên lại nhếch... khóe môi, kéo ra một nụ cười không sao cả: "Cảm ơn vì đã khen."

Ánh mắt của anh nặng nề, đối mắt với cô, vô cảm.

"Nhưng mà bắp đùi của tôi, không phải ai cũng có thể ôm."

Ánh mắt anh lạnh xuống, bất động thanh sắc đảo qua, tĩnh mịch lướt qua mặt của Quan Hà.

Quan Hà cắn cắn môi, cười đến cứng ngắc: "Em và Điềm Điềm là đang nói đùa..."

"Ảnh đế của chúng ta cũng không phải là nói đùa." Ngôn Lạc mãn nguyện nhìn màn diễn, thấy chuyển biến tốt thì thôi. Cánh tay dài duỗi ra nắm lấy bả vai Cố Từ Niên, nhếch mép cười, đánh vỡ xấu hổ: "Chỉ có tôi mới có thể ôm."

Cố Từ Niên nghiêng đầu chống lại ánh mắt của hắn, dùng khẩu hình miệng nói: "Cút."

Ngôn Lạc cười, ôm anh rời đi. Khi lướt qua, lười nhác giơ tay phải lên, lắc lắc với hai người ở phía sau.

******

Nghê Bố Điềm và Quan Hà tan rã trong không vui.

Sau khi thân ảnh của Cố Từ Niên và Ngôn Lạc biến mất ở hành lang, cô mới chịu lê bước chân nặng nghìn cân của mình đến trước cửa Tư Ngữ.

Tư Ngữ mở cửa, cô ôm ô mai đi vào, điều chỉnh lại tâm tình.

Nghĩ đến vẻ mặt cười như không cười của Cố Từ Niên, cô ảo não vỗ ót mình, ai oán đi đến bên cửa sổ.

Rèm cửa của Tư Ngữ mở rộng, các cô gái nhỏ tụm năm tụm ba đã tản ra. Cô bất tri bất giác nhận ra, các cô gái kia đều là người hâm mộ của Cố Từ Niên.

Cho nên mới vừa rồi anh là từ cửa chính đi lên liền đυ.ng phải cô?

Sớm biết như vậy cô ra cửa trễ một chút...

Nhưng mà anh ở tầng 16 sao? May mắn may mắn, ngẩng đầu hay cúi đầu đều không thấy lúng túng.

Nghê Bố Điềm cùng Tư Ngữ trò chuyện trên trời dưới đất, chủ biên kịch nhắn tin liên hoàn đoạt mệnh thúc giục bản thảo. Tư Ngữ không dám lười biếng nữa, vừa không muốn vừa không cam lòng mà ngồi xuống trước máy vi tính.

Cô ngồi cùng Tư Ngữ một hồi sau đó tạm biệt trở về phòng.

Trước khi Nghê Bố Điềm vào thang máy nhận được điện thoại của Nghê Bất Du.

"Chị đi thành phố J để quay phim rồi?"

"Ừ." Nghê Bố Điềm nói: "Chị đã nhắn tin cho em rồi."

"Điện thoại bị thầy chủ nhiệm lấy đi, mới vừa trộm trở về." Nghê Bất Dù dùng giọng điệu không để ý, kiêu ngạo nói, lại nghe được huyết áp Nghê Bố Điềm đang tăng vọt.

Cô đang ở trong lòng lựa lời mắng người, thiếu niên kia lại hỏi: "Có mang theo vệ sĩ không?"

Nghê Bố Điềm: "Có cần không?"

Nghê Bất Du khẽ hừ một tiếng, không có trả lời. Hiển nhiên hắn cho rằng cần, hơn nữa phải rất là cần.

Nghê Bố Điềm giỡn với hắn: "Thì ra trong lòng em chị đỏ đến như vậy!"

"Không phải đỏ, mà là trắng."

Bên môi Nghê Bố Điềm tràn ngập ý cười.

Nghê Bất Du kéo dài lời nói: "-- ngu ngốc."

Ý cười Nghê Bố Điềm cứng đờ.

"Vậy em cảm thấy chị xinh đẹp không?" Cậu nhóc này sẽ không nói nên có thể hiểu được, cô quyết định cho hắn thêm một cơ hội để bù đắp.

Nhưng mà, mười bảy năm cuộc đời của Nghê Bất Du hiển nhiên chưa từng xuất hiện ba chữ "muốn sống sót."

Hắn càng trắng trợn cười xuy một tiếng, "Đừng suy nghĩ nhiều. Chủ yếu là em sợ chị bị antifan đuổi theo đánh."

Nghê Bố Điềm trực tiếp cúp điện thoại.

Sau khi cửa thang máy đóng lại. Nghê Bất Du mới gửi tin nhắn tới: [Chú ý an toàn.]

Đôi mắt cong nhẹ lên, lòng cô mềm nhũn hừ một tiếng.

"Thằng nhóc chết tiệt."

Mỗi tầng của khách sạn đều có đặt thang máy ở hai bên đầu và giữa, phòng của Nghê Bố Điềm nằm ở giữa. Vì vậy cô đi thang máy ở giữa, vừa ra khỏi thang máy đi về phía phòng của mình thì đυ.ng phải Cố Từ Niên đang đi từ phía dưới lên.

Đôi mắt liếc nhìn, cô lập tức cắm đầu vào điện thoại, đồng thời thả chậm bước chân, cố gắng giả bộ như không thấy.

Nhưng Cố Từ Niên lại càng đi gần về phía này.

Chân nam nhân rất dài, rất nhanh đã đi tới gần cô, ánh mắt Nghê Bố Điềm thoáng nhìn mũi giày của anh. Sau đó bước chân của anh dừng lại.

Cô không thể làm gì khác hơn là tạo ra dáng vẻ bất ngờ, xem như không có việc gì mà ngẩng đầu lên. Sau đó kinh ngạc mỉm cười: "Ây dô, thầy Cố."

Nhưng trong lòng lại nói: "Hừ, đúng là sứ giả địa ngục âm hồn bất tán."

"Kêu tên của tôi là tốt rồi." Mắt Cố Từ Niên nhìn cô.

Nghê Bố Điềm không có sửa đổi cách xưng hô, trên mặt vẫn nở nụ cười: "Ah, tôi trở về phòng trước đây."

Mắt Cố Từ Niên không hề chớp nhìn cô, đứng bất động.

Cô tránh không thoát, không thể làm gì khác đành nghiêm mặt áy náy nói: "Lời nói tôi nói cùng với Quan Hà ở trước thang máy đều là đùa giỡn. Xin lỗi, mong anh bỏ qua cho tôi."

Cố Từ Niên ừ một tiếng, quan sát ánh mắt của cô: "Hình như cô không thích nhìn thấy tôi?"

Vấn đề này quá thẳng thắn rồi. Nghê Bố Điềm không cần (phải) nghĩ ngợi phủ nhận ba lần liên tục: "Không phải, tôi không có, anh đừng có hiểu lầm."

"Ừ." Cố Từ Niên nhìn phản ứng quyết liệt của cô, chốt được phán đoán suy luận của mình: "Vậy chính là có."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Biết còn hỏi, người này là cái máy lạnh biết đi sao?

Nói được cái này rồi thì cô cũng không cần giấu diếm nữa: "Dù sao trước đây chúng ta cũng từng có bê bối với nhau. Vì suy nghĩ cho danh dự của thầy Cô nên tôi không thể làm gì khác hơn là cố gắng giữ khoảng cách."

Cố Từ Niên hỏi: "Nếu như không vì suy nghĩ cho danh dự của tôi thì sao?"

". . ." Nghê Bố Điềm kéo kéo môi: "Vẫn nên giữ khoảng cách."

Nam nhân ung dung nhìn cô.

Cô bị "đỉnh núi Everest" lạnh lẽo của anh làm cho tỉnh táo trở lại, hiếm lắm mới nói lời thật lòng: "Bởi vì tôi không muốn cùng với người khác phái gây ra bê bối để rồi phải lên hot search."

Cô hy vọng mọi người quan tâm mình vì tác phẩm, chứ không phải vì bê bối.

"Ah." Cố Từ Niên trầm tư trong chốc lát, không tỏ ý kiến mà gật đầu.

Nghê Bố Điềm thở nhẹ một hơi: "Tôi trở về phòng trước đây."

Anh dịch thân người sang một bên, nhường lối đi. Nhưng khi vừa bước đi thì đột nhiên mở miệng: "Nếu không muốn cùng người khác phái lên hot search thì sau này tốt nhất nên chú ý một chút. Không nên tùy tiện cùng người khác phái ở nơi công cộng ôm ôm ấp ấp."

Nghê Bố Điềm: "?"

Cố Từ Niên hơi cúi đầu xuống, chống lại ánh mắt nghi hoặc của cô, bổ sung nói: "Tất nhiên nếu có cử chỉ thân mật ở khu nhà mình thì sẽ càng nguy hiểm hơn."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

"Đó là. . ."

"Chỉ là nhắc nhở, là ai thì tôi không có quan tâm." Cố Từ Niên nói xong liền đi, đem lời giải thích của cô cắt đứt ở trong không khí.

Nghê Bố Điềm kìm nén lại hành động muốn phun máu của mình, cô khắc chế tâm tình, hít sâu, dậm chân kiên trì nói hết lời: "Là em trai của tôi, Nghê Bất Du."

Đáp lại cô là một tiếng đóng cửa dứt khoát.

Ah, thì ra anh cũng ở tầng 15. Nằm chéo đối diện cách cô hai phòng.

******

Tám giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, Nghê Bố Điềm cùng với Tô Diệp và Tiểu Khả đến phim trường.

Nghi thức khởi động máy gần bắt đầu, mọi thứ đã được bố trí ổn thỏa. Bàn thờ cúng dùng vải nhung màu đỏ phủ lên, trên bàn thờ có Quan nhị gia*, hai bên trái phải thì bày lư hương, heo sữa quay cùng mâm hoa quả tươi.

*Quan nhị gia là Quan Vũ - một vị tướng nổi tiếng của Trung Quốc

Nhiều nhà báo đã đến nơi và đứng ngay ngắn tại chỗ. Nhân viên công tác đoàn phim bận rộn, người hâm mộ chen chúc ở trường quay.

Fans "Cookies" của Nghê Bố Điềm đã canh giữ ở trường quay từ lâu. Vừa thấy cô tới, kích động gân giọng lên kêu.

Gọi cô Điềm Điềm, gọi cô Bố Bố, gọi cô là tỷ tỷ, gọi cô là muội muội, còn có gọi cô là cô gái ngỗng*...

*Cô gái ngỗng (女鹅): xuất phát từ phim Đông Cung. Hầu hết người hâm mộ sau khi xem phim Đông Cung xong đều cảm động, lo lắng và phẫn nộ vì sự bất hạnh của nhân vật Tiểu Phong. Vì vậy họ đặt cho Tiểu Phong biệt danh cô gái ngỗng - xuất phát từ sự lo lắng của fans mẹ.

Nghê Bố Điềm đã nghe qua rất nhiều rồi, cũng đã miễn dịch được. Cô lễ phép cự tuyệt quà mà fans đưa, chỉ nhận vài bức thư do fans viết, kí tên và cùng họ chụp chung vài bức ảnh.

Sau đó, cô đi vào trong nhờ sự hộ tống của bảo vệ.

Dọc đường đi bày đầy băng rôn và lẵng hoa chúc mừng, mỗi nhà sản xuất đều có phần. Nhưng trong đó hơn phân nửa là của Cố Từ Niên.

Cố Từ Niên 19 tuổi xuất đạo đã lập tức leo lêи đỉиɦ cao. Bộ phim đầu tiên thì được đề cử ở liên hoan phim trong và ngoài nước, ngay cả ba giải vàng Kim Bôi ảnh đế cũng lấy được, vô cùng thuận buồm xuôi gió. Anh có con mắt nhìn chuẩn xác, không có hạn chế thể loại, cũng chẳng phân biệt đại chúng hay tiểu chúng. Tác phẩm cũng không có nhiều. Gần ba năm chỉ đóng có một bộ phim, danh tiếng bùng nổ, phòng vé bán không kịp.

Anh cũng không tham gia chương trình thực tế, rất ít tham gia tiệc tùng, mức độ tiếp xúc không cao. Ỷ vào thực lực và giá trị nhan sắc không có người nào chỉ trích được nên độ nổi tiếng luôn cao.

Nghê Bố Điềm nhìn xung quanh toàn là màu đỏ, tất cả fans đều mặc trang phục "Búp bê năm mới*".

*Bộ đồ giống vậy nè mọi người.

Đúng vậy, fans nhà anh có tên gọi là "Búp bê năm mới". Một cái tên hoàn toàn khác với khí chất của anh. Đơn giản chỉ là xưng hô trống đánh xuôi kèn thổi ngược.

Nghê Bố Điềm nhìn con búp bê năm mới đáng yêu nằm ở trong tay fans anh, lại nghĩ đến gương mặt người lạ chớ lại gần kia, xuy một tiếng bật cười.

Nhưng mà, một khắc sau nụ cười của cô liền cứng lại.

Không biết Quan Hà từ ở đâu xông ra, khoác tay cô, thân mật âu yếm gọi "Điềm Điềm."

Khắp nơi đều có máy ảnh chụp hình. Cô nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Quan Hà làm trò đã nghiện rồi, lại kêu Tiểu Khả giúp cô ta chụp một bức ảnh chung, Nghê Bố Điềm cắn răng phối hợp. Sau khi chụp xong liền không tiếng động mà rút tay ra, cầm lấy điện thoại Tiểu Khả trả lại.

Trên mặt cô vẫn còn treo nụ cười, cúi đầu mở thư viện ảnh, sau đó nhấn xuống xóa bỏ.

Quan Hà hỏi: "Có đẹp không?"

Cô huơ huơ điện thoại: "Rất đẹp."

Đúng chín giờ, nghi thức chính thức bắt đầu.

Lâm Dĩ Bình dẫn nhà sản xuất và nhân viên lần lượt dâng hương cúng bái thần linh, lấy vải đỏ ra khỏi máy quay, chính thức tuyên bố khởi động máy.

Truyền thông chen nhau, bắt đầu phỏng vấn.

Từ đầu tới cuối, Nghê Bố Điềm đều an phận ở vị trí bên cạnh. Cho dù có lúc phải phỏng vấn thì cũng tuyệt đối giữ khoảng cách với Cố Từ Niên.

Cố Từ Niên cũng từ đầu đến cuối không cho cô một phân ánh mắt nào.

Sau khi nghi thức kết thúc, diễn viên đi về phòng hóa trang lần lượt trang điểm tạo hình.

Tô Diệp mở Weibo, tin tức nghi thức khởi động máy đã được lên hot search.

Miệng nhỏ Nghê Bố Điềm uống nước, Tô Diệp nhìn phần bình luận, bốn bề vắng lặng. Cô vừa nhìn vừa nhổ nước bọt.

"Cư dân mạng nói đùa rằng ảnh đế không để ý đến cậu."

Nghê Bố Điềm: "Cư dân mạng thật tiêu chuẩn kép. Tớ cũng có để ý đến hắn đâu."

"Quan Bạch Liên đúng là hoa sen trong hoa sen mà. Chậc chậc, fans hâm mộ của cô ta cũng khoe rằng cô ta có tấm lòng tốt, có trái tim nhân hậu."

Nghê Bố Điềm nhìn lướt qua.

@Tiểu Hà chỉ lộ ra cái sừng nhọn nhọn: [Muội muội chính là quá thiện lương, không tính toán. Lúc nbt ở điên cuồng làm trò như vậy. Đút lót bản thảo, vậy mà muội muội vẫn còn mặc kệ hiềm khích lúc trước chơi với cô ta. Quá thiện lương làm tôi có chút không nỡ luôn.]

Bình luận này lượt likes hơn năm ngàn, được fans của Quan Hà ghim đứng đầu bình luận.

Phía dưới là một loạt hành động copy paste. Đúng là hành động của sự không có não mà.

Nghê Bố Điềm không hứng thú thu tầm mắt lại.

"Lòng dạ bao la có bao la không thì không biết." Miệng mồm Tô Diệp cay độc: "Nhưng ngực lại rất bự."

Nghê Bố Điềm bật cười.

Thống Trù đi qua gọi cô: "Nghê lão sư, có thể đi hóa trang được rồi."

Nghê Bố Điềm và Tô Diệp đáp ứng một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Thống Trù thông báo xong liền đi làm việc khác, cô đi về phía phòng hóa trang.

Mọi người trong từng phòng đều đang bận rộn, hành lang vắng tanh.

Đi tới khúc cua, cô kinh ngạc khi thấy có ai đó đứng ở bên cạnh lối đi thoát hiểm. Là Cố Từ Niên vừa hóa trang xong.

Áo bào gấm trắng, tóc đen buộc lên, phong thần tuấn lãng, khí chất nổi bật.

Chỉ một ánh mắt, giống như Nghê Bố Điềm được chứng kiến Ninh Vương Cảnh Hành xuyên qua từ trong kịch bản.

Đây là tạo hình thời niên thiếu của Ninh Vương. Tuổi trẻ không chịu trói buộc, hơi có khí chất của hoàng tộc.

Nghê Bố Điềm không nhịn được nhìn thêm một cái nữa.

Cái nhìn này, làm cho nét mặt của cô khẽ nứt ra.

Vị Vương gia đẹp trai có một không hai này đang xem điện thoại. Trên màn hình là một tấm hình đang bị phóng to. Khoảng cách xa như vậy nếu ngày thường thì cô sẽ không nhìn thấy rõ được. Nhưng mà, ngày hôm nay cô có đeo kính áp tròng, người trong hình lại quá mức quen thuộc. Cô ở sau lưng anh, liếc mắt liền có thể nhận ra --

Cô gái trong hình đang mặc một chiếc váy ngắn trễ ngực màu đỏ rực, nụ cười rực rỡ.

Đây là tạo hình của cô ở thảm đỏ buổi lễ trao giải nào đó vào năm ngoái.

Trái tim Nghê Bố Điềm nảy lên. Cùng lúc đó, Cố Từ Niên nghe thấy tiếng động quay đầu lại.

Tác giả: Cái bình dấm chua này khó chịu đến mức phải lên men, quá chua gòyyyyyy.

(Ảnh đế: Cảm ơn. Không ghen, chỉ là nhắc nhở thiện ý. Còn nói lung tung nữa sẽ bảo luật sự gửi đơn cảnh cáo.)