Chương 8: Bắp Đùi

Edit: Dâu Nhỏ

Phải rất khuya bữa ăn này mới kết thúc.

Sau khi kết thúc, mọi người không có vội vã rời đi. Bị mấy người mê chơi xúi giục chơi một vài trò chơi nhỏ. Đến mười hai giờ mới có ý tan tiệc.

Nghê Bố gửi tin nhắn cho Tiểu Khả, kêu cô ấy cho tài xế đến đón. Đám người bên kia lại náo nhiệt.

Thì ra là do trợ lý giám chế tạo một nhóm chat. Nói là gần khởi động máy rồi nên tạo nhóm chat để trao đổi công việc và cùng nhau đoạt lì xì.

Đoàn đội là do Lâm Dĩ Bình mang tới. Đa số người trong đoàn đã hợp tác với nhau mấy bộ phim nên rất quen thuộc lẫn nhau. Bầu không khí cũng tự do hòa thuận, không đợi Nghê Bố Điềm chủ động đưa ra mã wechat thì Tư Ngữ đã thêm cô vào nhóm.

"Đại đội Ám Dạ mạnh nhất đứng đầu vũ trụ?"

Nghê Bố Điềm nhìn cái tên nhóm chat này, suýt nữa cười không thành tiếng. Là ai đặt vậy, quá lỗi thời rồi.

Vài người diễn viên anh kéo tôi, tôi kéo hắn, số lượng người trong nhóm từ từ tăng lên. Rất nhanh, hầu như tất cả nhân viên đều vào nhóm chat rồi.

Sỡ dĩ nói là hầu như, bởi vì trong nhóm còn có một người chưa vào.

Trợ lý giám chế nhìn giám chế, lại sờ sờ điện thoại di động, lại gãi đầu một cái, do dự nhìn về phía Cố Từ Niên: "Thầy Cố... Là ...tôi muốn kết bạn với anh rồi thêm anh vào nhóm chat. Hay là anh trực tiếp quét mã nhóm chat? Hay là..."

"Đừng làm thì có vẻ hay hơn. Không cần thêm anh ta. Anh ta không có thích trò chuyện nhắn tin. Coi như là thêm vào rồi thì cũng sẽ như một tài khoản cương thi, không nói tiếng nào đâu." Lâm Dĩ Bình trực tiếp nói kết quả.

"Không lên tiếng nhưng phát hồng bao cũng được mà." Tiểu trợ lý giám chế nhỏ giọng nói thầm, vẫn chưa từ bỏ ý định nhìn Cố Từ Niên.

"Xin lỗi." Cố Từ Niên vỗ vai hắn: "Tôi không có thói quen nhắn tin vào nhóm, có chuyện gì cứ trực tiếp gọi điện là được.

"Haizz."

Tuy biết sớm kết quả sẽ như vậy nhưng trợ lý giám chế vẫn có chút thất vọng. Hy vọng nhân cơ hội lần này kết bạn wechat với ảnh đế tan thành mây khói.

Đêm khuya, tiệc kết thúc, mọi người nói tạm biệt với nhau rồi rời đi.

Nghê Bố Điềm cúi đầu xem tin nhắn, Tiểu Khả nói sắp tới rồi.

Biệt thự Tư Bắc ở Thành Nam. Đi đường nhanh thì cũng mất khoảng bốn mươi phút. Cô suy nghĩ một chút, đứng dậy đi toilet.

Sau khi trở ra, người trong phòng bao đã đi hết.

Mùa đông năm nay phá lệ lạnh. Trước đó không có mưa nhưng lúc này tuyết lại bắt đầu rơi.

Đèn bên ngoài đã tắt hơn phân nửa, đèn thắp trên bãi cỏ sáng mờ mờ, một đường kéo dài. Nghê Bố Điềm đứng ở hành lang nhìn tuyết. Trong đêm đông sương mù dày đặc, ngọn đèn trở nên kiều diễm hơn, giống như được thời gian bao bọc một lớp kính.

Sân vườn đang trong thời gian ngủ, yên tĩnh lại đẹp. Nghê Bố Điềm mở camera lên, cánh tay vươn qua hành lang, điều chỉnh góc độ, muốn chụp lại cảnh đẹp này.

Trong khoảnh khắc nhấn nút chụp, bỗng nhiên trong màn hình xuất hiện một bóng người.

Áo khoác dài phẳng phiu, thân hình cao to, chân dài vai rộng. Một tay cầm một cây dù màu đen, giống như sứ giả địa ngục đứng trong sương mù dày đặc.

Bộ đồ đen này đã tiết lộ danh tính của một người đàn ông. Nghê Bố Điềm thầm kêu không xong, vô thức đóng camera, nhét điện thoại vào trong túi.

Hiển nhiên "Sứ giả địa ngục" cũng phát hiện ra sự tồn tại của cô, chuyển phương hướng, nhấc chân đi về phía cô.

Hai người, một người ở trong hành lang, một người ở dưới hành lang, ở giữa được ngăn ra bởi lan can gỗ khắc hoa.

Nghê Bố Điềm đứng ở trên cao, Cố Từ Niên nhỏ bé hất cằm lên nhìn cô.

Anh không có nói chuyện, trong ánh mắt lội ra một tia tìm tòi nghiên cứu.

Nghê Bố Điềm vô thức che điện thoại: "Đừng hiểu lầm, tôi không có chụp anh."

Đuôi lông mày anh khẽ nhếch lên, cô lập tức bổ sung thêm một câu: "Tôi là đang chụp tuyết."

Dù đen che đi hơn phân nửa ánh sáng, đôi mắt người đàn ông bị bao phủ bởi bóng tối, không thấy rõ nét mặt.

Nghê Bố Điêm nghe được âm thanh cuối khẽ nâng lên: "Hử?"

"Cô đây là không đánh đã khai rồi sao?"

Trong giọng nói có ý cười không chút nào che giấu.

Gương mặt Nghê Bố Điềm nóng lên, có chút lúng túng. "Không phải không đánh đã khai." Nửa câu sau thấp xuống giống như đang lẩm bẩm: "Vốn là không có chụp anh."

"À, đó chính là có tật giật mình."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Làm sao mà càng nói càng nghiêm trọng vậy nè?

Nghê Bố Điềm phát hiện mình không thích hợp giảng đạo lý với Cố Từ Niên. Nam nhân này vừa kỳ quái vừa tự cao, cô không thể nói lý được.

Cô lui về phía sau nửa bước, muốn rời đi.

"Tôi phải về. Tạm biệt thầy Cố."

Cô xoay người rời đi, không nhìn anh nữa.

Mới vừa bước được hai bước, phía sau truyền đến một tiếng động nhỏ. Cô kinh ngạc ngoái đầu lại nhìn thì thấy cây dù đen bị bỏ lại trơ trọi ở trong tuyết, hoa tuyết vẫn còn rơi lã chã ở trên đó. Mà chủ nhân của nó đã chống lên lan can, chân dài một bước nhảy vào hành lang.

Dáng người anh nhanh nhẹn và tiêu sái. Lúc đáp xuống đất nhẹ nhàng, vạt áo theo động tác mà hạ xuống, lại có một loại hiệp sĩ tuổi trẻ ngổ ngược nghiêm nghị.

Nghê Bố Điềm trừng mắt nhìn, mắt nhìn chằm chằm anh đang từng bước gần đến mình.

Cô lại lui nửa bước.

Cái loại cảnh giác mờ ám này rơi vào trong mắt Cố Từ Niên. Mi mắt anh chớp nhẹ, trong giọng nói lạnh lùng có một chút nhiệt độ: "Lần này có tài xế chưa?"

"Trợ lý của tôi rất nhanh sẽ tới."

Anh ừ một tiến, không nhúc nhích.

Đột nhiên Nghê Bố Điềm nghĩ tới bản thân đã ngồi xe anh hai lần miễn phí. Tuy là anh không để ý đến những thứ này những vẫn muốn tính toán rõ ràng. Từ trước đến nay cô không thích mắc nợ người khác.

"Lần ở New York kia, vẫn muốn nghiêm túc nói lời cảm ơn với anh. Tiền xe ngày hôm đó..."

Cô lo lắng mình đề cập đến tiền xe nhiều thì anh sẽ không vui, cố gắng hết sức để nghĩ về những từ không làm cho người khác cảm thấy khó chịu và khiến hai bên không nợ nhau.

Cố Từ Niên lại lạnh nhạt cắt đứt lời cô: "Tôi không thu tiền mặt."

"Hả?"

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn màn hình rồi đưa tới: "Cô có thể trả qua wechat."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

******

Cố Từ Niên đứng ở giữa hành lang nhìn nữ nhân đạp giày cao gót nhanh chóng đi về phía trước, rất nhanh đã đi ra khỏi hành lang.

Hoa tuyết rơi trên mái tóc dài mềm mại của cô, giống như trân châu đan vào gấm vóc.

Thần xui quỷ khiến, anh đi ra hành lang nhặt cây dù ở trên mặt đất lên.

Anh bung dù ra, muốn gọi cô. Âm thanh thứ nhất còn chưa phát ra tiếng, bỗng chốc thấy nữ nhân kia kéo mũ lông áo màu đỏ lên che kín đầu, hơi hơi khom người một đường chạy chậm, rất nhanh đã đi xa.

Rất giống như gặp phải cô bé quàng khăn đỏ của sói bà.

Anh ngẩn ra, lắc đầu cười nhẹ một tiếng.

Điện thoại di động ở trong tay đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị "Cố Viễn Sơn". Anh nhíu mày nhấn tắt âm, không nhận cuộc gọi, tùy ý để màn hình im lặng mà sáng lên.

******

Nghê Bố Điềm thêm bạn wechat với Cố Từ Niên.

Cô lên xe, ngay cả dây an toàn cũng không thắt. Trước mở cuộc trò chuyện lên rồi chuyển tiền xe cho anh.

Tiểu Khả ở bên cạnh quan tâm hỏi: "Bà chủ, chị uống rượu sao?"

"Không có." Nghê Bố Điềm thắt dây an toàn: "Ngày hôm nay gặp may mắn. Không cần kiếm cớ cũng tránh được."

Trước mắt hiện ra gương mặt của Cố Từ Niên, cô vô thức nhìn giao diện của wechat.

Anh không nhận tiền cũng không có trả lời.

"Ngày mai đặt rượu đỏ đưa vào trong nhà cho chị nha!" Cô cất điện thoại, nhắm hai mắt lại.

"Hả? Chị thật sự muốn uống sao?" Tiểu Khả do dự: "Thật ra gặp phải trường hợp mời rượu thì cứ bịa đại một lý do là được rồi. Chị đừng... quá miễn cưỡng chính mình."

Nghê Bố Điềm ừ một tiếng, lông mi dài run lên, bóng tối phủ lên trên mí mắt: "Chị sẽ thử xem!"

Tiền xe Nghê Bố Điềm chuyển cho Cố Từ Niên từ đầu đến cuối đều không có nhận, cô cũng không cố gắng nữa, trực tiếp xóa khung chat của hai người.

Xóa xong xuôi, rảnh rỗi đến phát chán, nhấp vào xem vòng bạn bè. Sau khi xem xong, càng cảm giác mình rảnh rỗi hơn.

Vòng bạn bè trống rỗng, ngay cả bức ảnh nhỏ cũng không có, so với cô còn sạch hơn.

Nghê Bố Điềm rời khỏi wechat, mở thư viện ảnh ra, nhìn bức ảnh chụp đêm tuyết vào lúc đó. Cố Từ Niên đột nhiên xuất hiện, cô muốn thu ngón tay lại cũng không kịp.

Cô mở ảnh ra nhìn kỹ hơn, không khỏi cảm thán. Có một số người từ nhỏ đã chính là con cưng của tạo hóa, ngay cả cái nhăn mày tức giận cũng đều là phong cảnh, mỗi đường nét đều được điêu khắc tỉ mỉ. Chỉ dựa vào gương mặt này là có thể làm người khác điên đảo tâm hồn, không những thế anh còn có tài hoa và thiên phú.

Ngón tay nhấn vào nút xóa ảnh, nhưng cuối cùng cô vẫn không có xóa.

Cảnh tuyết đẹp như vậy, xóa đi rất đáng tiếc.

Vào thứ ba, Nghê Bố Điềm mang theo hai cái vali lớn cùng Tiểu Kha ra cửa.

Tô Diệp và tài xế chờ ở chỗ để xe.

Một nhóm bốn người lên máy bay, bay đến thành phố điện ảnh J.

Nhân viên đoàn phim đã đến trước một ngày, đặt phòng ở khách sạn tốt, sắp xếp mọi thứ cẩn thận. Máy bay của Nghê Bố Điềm hạ cánh, lên xe đoàn phim lái thẳng về khách sạn. Nhà sản xuất đưa thẻ phòng, dẫn bọn cô về phòng.

Trong lúc quay phim, toàn bộ người trong đoàn đều ở khách sạn này. Tuy là đi về trường quay đã có xe của đoàn phim đưa đón nhưng Tô Diệp vẫn mướn một chiếc xe bảo mẫu cho Nghê Bố Điềm, đem chìa khóa giao cho tài xế bảo quản, đề phòng cô có việc phải sử dụng xe.

Phòng Nghê Bố Điềm ở lầu 15, cách âm tốt. Vừa đến phòng, cô tự mình thay chăn ga gối nệm. Tiểu Khả thì mở vali ra, giúp cô lấy quần áo ra treo vào trong tủ quần áo.

Thu dọn sách sẽ xong thì đã đến chạng vạng. Tiểu Khả đi mua cơm, cô vừa tắm rửa đi ra, thuận tay kéo màn cửa sổ.

Hiếm khi thời tiết tốt như vậy, những đám mây đỏ trôi trên bầu trời. Cô quan sát cảnh vật xung quanh, nhìn xuống dưới, cô thấy có người hâm mộ đứng bên đường ở dưới lầu. Là một cô gái nhỏ, đang cầm bó hoa và một băng rôn, dáng dấp vui mừng.

Cô nhìn băng rôn, không có gì ngoài màu sắc, chữ viết mờ nhạt. Cô cũng không để ý nữa, kéo rèm cửa sổ lại.

Vì yêu cầu của bộ phim nên Nghê Bố Điềm phải kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống, tùy tiện ăn hai cái rau cải để đối phó. Tư Ngữ nhắn tin cho cô, nói bản thân lại bị nhốt ở khách sạn sửa kịch bản, đang ở trên cô một tầng, để cho cô lúc rảnh rỗi có thể tới chơi.

Cô cười cười, cầm trái cây Tiểu Khả mới mua đi an ủi. Vừa vào thang máy liền đυ.ng phải kính râm che mặt Quan Hà.

Trong thang mày chỉ có hai người bọn cô, Quan Hà lười biếng liếc cô một cái, ngay cả kính râm cũng không tháo xuống. Cô ta đứng đối diện cửa thang máy, không tránh cũng không nhường, mặt không chút thay đổi. Bộ dáng đeo kính râm trông rất giống người mù.

Nghê Bố Điềm cũng giả vờ như không phân biệt được người và động vật, mắt không chớp đi vào, đứng yên.

Cô gửi tin nhắn cho Tư Ngữ: [Bây giờ em lên, làm phiền chị mở rộng cửa đón em.]

Cửa thang máy rất nhanh đã mở, Quan Hà cũng đi ra ở tầng này. Nghê Bố Điềm chậm hơn một bước, vẫn còn đang nhắn tin, không để ý từ lúc nào mà Quan Hà đã đứng ngăn ở ngoài cửa thang máy.

Nhìn thoáng qua, cô ta cười lạnh một tiếng: "Không ôm được bắp đùi của ảnh đế nữa rồi? Bây giờ lại đi đút lót biên kịch?"

Người này đeo kính râm chỉ để xem trộm tin nhắn của người khác?

Bước chân Nghê Bố Điềm dừng lại, quay đầu không nói gì, đôi mắt giống như đang nhìn một người ngu: "Dùng hai hộp ô mai để đút lót cho biên kịch? Cô là quá coi trọng ô mai hay là đang khinh thường Tư Ngữ?"

"Còn bắp đùi của ảnh đế sao?"

"Thon dài, thẳng tắp, rắn rỏi." Cô cười một cái, châm chọc nói: "Cô thử đi ôm xem coi có ôm được không."

Cô rất đỗi hài lòng, không có để ý phía sau... cửa thang máy từ từ mở ra.

Bên trong, hai nam nhân liếc nhau. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía bắp đùi của người nào đó.

Tác giả: Có vài người nói không thích trò chuyện nhắn tin, thật ra chỉ muốn vợ nhắn tin thôi...