Chương 10: Tạo Hình

Edit: Dâu Nhỏ

Nghê Bố Điềm đối với bộ lễ phục này có ấn tượng rất sâu sắc.

Năm ngoái, trước đêm liên hoan phim diễn ra. Ban đầu cô chọn một chiếc váy satin màu xanh nhạt, hoàn hảo ôm sát cơ thể, sang trọng và xinh đẹp. Lễ phục được thử ở công ty, hiệu quả vô cùng bất ngờ. Hứa Minh còn lấy điện thoại ra giúp cô chụp ảnh. Sau đó không biết vì sao mà để Quan Hà nhìn thấy bức ảnh đó, lần đầu ôm bắp bùi nhưng Quan Hà không kiêng nể gì nên dĩ nhiên thành công đoạt được bộ lễ phục đó mặc ở trên người cô ta.

Hứa Minh ngoài miệng an ủi cô, giúp cô mượn được một chiếc váy ren nhỏ màu hồng. Mặc lên giống như đang cosplay búp bê Barbie nhưng chất lượng vẫn kém một chút. Nghê Bố Điềm phiền muốn chết, tinh thần bị kích động nên nổi loạn, đem cái váy quăng vào trong lòng Hứa Minh.

Đây là gửi đồ cho ăn mày hả?

Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng cô vẫn giấu hoàn hảo tâm tình của mình ở dưới đáy mắt. Trên mặt vẫn là bộ dáng không sao cả: "Bộ lễ phục này không thích hợp với em."

"Cái gì mà không thích hợp với em. Chị cảm thấy bộ này so với bộ màu xanh nhạt kia còn tốt hơn." Hứa Minh mỉm cười.

"Bộ này thích hợp với khí chất của Quan Hà hơn." Cô quan sát vẻ mặt của Hứa Minh, cười hì hì nói: "Không cần gấp. Em định sẽ mặc lại đồ của em."

"Đồ của em?" Hứa Minh không đồng ý bĩu môi: "Đồ nào? Chị phải xem thử trước đã."

"Cái áo lông màu đen đó!" Nghê Bố Điềm đưa tay chỉ vào dàn áo khoác đang treo: "Ngày đó chắc khoảng 0 đển 3-4 độ. Mặc áo lông rất tốt, vừa có thể giữ ấm vừa che đi những khuyết điểm tránh để truyền thông bắt được. Hơn nữa còn có thể tiết kiệm tiền để chị mua kịch bản nữa."

Hứa Minh bị cô chọc giận đến mức không nói thành lời.

Nghê Bố Điềm thật sự định sẽ mặc áo lông để ra trận. Nhưng mà Hứa Minh lại sợ sẽ gây ra rắc rối, náo loạn chê cười nên trước khi vào sân kín đáo đưa cho cô một váy ngắn trễ ngực màu đỏ. Nghê Bố Điềm mặc lên người xong rồi nhìn, hiệu quả cũng không tệ lắm. Thấy tốt thì lấy, bất đắc dĩ gật đầu.

Ngực của chiếc váy quá thấp, cô dùng sức kéo kéo chiếc váy lên che đi tâm hồn đẹp.

Thật không nghĩ đến là bộ lễ phục này lại trở thành trò cười.

Mới vừa đi hết thảm đỏ, tin tức Nghê Bố Điềm và ảnh hậu Lam Tâm đυ.ng hàng ùn ùn kéo đến chiếm đóng ở nhiều trang báo.

Nếu chỉ là đơn thuần đυ.ng hàng thì không có gì đáng sợ, dù sao mỗi người đều có một nét đẹp riêng. Nhưng cái đáng nói ở đây là cư dân mạng soi ra được cái váy Nghê Bố Điềm đang mang mặc là hàng nhái.

Không tôn trọng bản quyền, ở buổi lễ trao giải mặc hàng nhái của nhãn hiệu cao cấp, lại còn đυ.ng hàng với ảnh hậu. Các tài khoản marketing định ra ba tội của cô chế giễu suốt đêm. Lúc đó Nghê Bố Điềm bị cư dân mạng cười nhạo trọn một tuần.

Cô và Hứa Minh ầm ĩ một trận lớn. Cái váy này được cô liệt vào sổ đen và đồng thời cô cũng bị thương hiệu này liệt vào sổ đen.

Nghê Bố Điềm gấp gáp không kịp chuẩn bị chống lại ánh mắt của Cố Từ Niên. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chuyện cũ nổi lên ở trong lòng, ánh mắt cô vô thức liếc nhìn điện thoại của anh.

Anh cứ vân đạm phong khinh* như vậy mà cầm điện thoại. Màn hình vẫn sáng, làn váy màu đỏ vô cùng chói mắt.

*Vân đạm phong khinh là thờ ơ, lạnh nhạt, không màng sự đời.

Nghê Bố Điềm giật mình, ánh mắt dời về phía trước một chút, nỗ lực muốn xem mặt của người trong hình. Nhưng đáng tiếc bị ngón tay thon dài của Cố Từ Niên che khuất, kín mít không thấy gì cả. Chỉ có thể nhìn thấy được làn váy chấm đất kia.

Ngay cả đôi giày cao gót cũng không thể nhìn được.

Cố Từ Niên khẽ nhướng mày, đường nét khuôn mặt sắc sảo, biểu tình lạnh nhạt.

Nghê Bố Điềm thu hồi ánh mắt: "Thầy Cố."

Anh gật đầu: "Đi tạo hình sao?"

"Vâng."

Cố Từ Niên xoay điện thoại úp xuống lòng bàn tay: "Đi thôi."

Nghê Bố Điềm: "?"

Thấy Nghê Bố Điềm đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, anh quay đầu lại nhìn cô: "Không đi sao?"

"Anh..."

Không phải anh đã tạo hình xong rồi sao?

Anh dừng lại một chút, ngầm hiểu được ánh mắt nghi hoặc của cô, cười nhẹ: "Tôi đi tìm thợ trang điểm chỉnh lại dáng lông mày."

Nói xong, ánh mắt của anh lại nhìn gương mặt cô, muốn nói lại thôi.

Nghê Bố Điềm tự động hiểu được lời nói trong ánh mắt của anh: "Cô cho rằng tôi muốn cùng cô đi tạo hình? Tôi ăn no rỗi việc như vậy sao?"

Cô giả vờ bình tĩnh "Ah" lên một tiếng, tiện thể thổi ra câu nịnh nọt: "Tôi thấy lông mày hiện tại của anh rất đẹp."

Đuôi lông mày của Cố Từ Niên khẽ nhếch lên.

Nghê Bố Điềm tiếp tục thổi: "Lớp makeup cũng rất đẹp. Như dệt hoa lên gấm*."

*Dệt hoa lên gấm có nghĩa là tô điểm làm cho đẹp thêm.

Đôi môi nhợt nhạt của anh như có như không nâng thành một vòng cung nhỏ, xoay người rời đi.

Nghê Bố Điềm vội vàng nhấc chân đuổi theo.

******

Nghê Bố Điềm và Cố Từ Niên ngồi trước gương trang điểm, nhưng không nói chuyện với nhau.

Thợ trang điểm đang miêu tả cho Nghê Bố Điềm về phong cách tạo hình sẽ làm. Cô nghe rất chăm chú, đôi mắt cố định nhìn chằm chằm vào gương.

Phòng hóa trang lớn, hai người ngồi đưa lưng về nhau. Trong khoảnh khắc Nghê Bố Điềm mất tập trung, đột nhiên đυ.ng phải đôi mắt đen thẳm.

Hai người lặng lẽ nhìn đối diện nhau một giây, ánh mắt Nghê Bố Điềm lặng lẽ tránh đi, Cố Từ Niên cũng thản nhiên dời ánh mắt đi.

Hình như ánh nhìn đối diện khi nãy chỉ là anh vô tình nhìn qua thôi.

Cô nghĩ đến hình ảnh ở trong điện thoại của anh, lại nhớ đến vẻ mặt vân đạm phong khinh, không khỏi tự cười bản thân suy nghĩ quá nhiều -- Trước khi vây đọc anh còn không biết cô là ai, làm sao có thể rảnh rỗi sinh nông nỗi mà đi nhìn tạo hình của mình khi ở trên thảm đỏ?

Phải nói là ảnh chụp của Lam Tâm thì nghe còn có lý hơn. Dù sao anh và Lam Tâm cũng đã hợp tác với nhau được hai lần, hai bên còn coi như có quen biết với nhau.

Lại nhớ đến dáng vẻ tối qua khi anh nhắc nhở cô không nên tùy tiện mang người khác giới về nhà. Cô đoán hình tượng của cô trong lòng anh bây giờ chính là một Tiểu Bạch Liên ngây thơ hay nói dối rồi.

Đang suy nghĩ miên man, Lâm Dĩ Bình đi vào. Ông đứng ở cửa nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, rồi lại thêm chút tưởng tượng: "Ừ, không sai, tạo hình của hai người rất có cảm giác CP (Couple)."

Cảm giác CP? Cô và Cố Từ Niên?

Nghê Bố Điềm mím môi, trong tiềm thức muốn xem phản ứng của anh ở trong gương. Tiếc rằng đối phương đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Thanh âm mang theo chút lãnh ý nhưng lời nói rất mạnh mẽ: "Tôi không thể xào CP."

Nghê Bố Điềm muốn nói, tôi cũng vậy.

Nhưng là cô không dám.

"Chúng ta không phải xào CP." Lâm Dĩ Bình tốt tính cười cười: "Chỉ bán hủ."

Cố Từ Niên: ". . ."

Nghê Bố Điềm nhịn không được, bật cười.

Chợt cảm thấy một thân ảnh đang ngày càng gần, một giây kế tiếp, trong gương hiện ra gương mặt của nam nhân.

Anh đứng ở sau lưng cô, có cảm giác áp bức nhè nhẹ.

Lâm Dĩ Bình hỏi: "Nghê Nghê cũng thích nam nam CP sao?"

Mắt Nghê Bố Điềm liếc nhìn cân nhắc vẻ mặt của Cố Từ Niên, đắn đo chọn lọc từ ngữ: "Không phải, đó là tình anh em chủ nghĩa xã hội, tình cảm anh em chí cốt, ai mà không yêu cơ chứ?"

"Vậy cô chọn đội nào?"

"Tin Vương và An Vương." Nghê Bố Điềm lén lút đánh giá vẻ mặt Cố Từ Niên: "Tên gọi CP tôi cũng đã nghĩ xong. Gọi là An Tâm CP."

"Ninh Vương đâu?"

Trong gương, Ninh Vương Cố ảnh đế nghiêng đầu, mắt nhìn cô.

Nghê Bố Điềm liếʍ môi: "Ninh Vương cao lãnh chi hoa, đứng một mình cũng đẹp."

Môi người nam nhân trong gương mấp máy, khóe mắt đột nhiên cong lên, nhịn không được nở nụ cười.

Nụ cười thoáng qua, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ vân đạm phong khinh.

Nghê Bố Điềm thầm thở phào, trong đầu tự dưng hiện ra một câu: Gần vua như gần cọp.

Khi Nghê Bố Điềm hoàn thành xong tạo hình đã là chuyện của ba tiếng sau. Cố Từ Niên đã sớm chụp xong ảnh tuyên truyền, đang ở trong phòng nghỉ xem kịch bản.

Nghê Bố Điềm đến trường quay chụp ảnh tuyên truyền, sau khi chụp xong muốn quay về thì bị Lâm Dĩ Bình giữ lại.

"Mặc dù chúng ta không xào CP nhưng trong phim hai người vẫn có tuyến tình cảm, vẫn phải chụp chung với nhau."

Lâm Dĩ Bình đến phòng nghỉ gọi Cố Từ Niên. Nam nhân buộc tóc mặc áo bào trắng, một tay cầm kiếm sải bước đi tới.

Tiểu Khả nhắc nhở: "Ảnh đế tới."

Nghê Bố Điềm từ trên ghế đứng lên, xoay người lại. Chạm phải ánh mắt của nam nhân, gần trong gang tấc, cả hai đều bị kiềm hãm.

Mắt phượng mày kiếm, đôi mắt như sơn, dịu dàng như ngọc, sáng lấp lánh như mặt trời và mặt trăng.

Cô đã có thể dự đoán được fans sẽ vui mừng mà điên cuồng liếʍ màn hình.

Cố Từ Niên vẫn đang nhìn cô.

Cô trang điểm nhẹ nhàng tao nhã, làm ngũ quan nổi bật hơn, lông mày vẽ đơn giản, đôi môi son màu đỏ. Mái tóc đen được búi lên nhẹ nhàng, một bên đeo trâm cài ngọc bích. Dáng người mảnh khảnh được che phủ bởi một chiếc váy có họa tiết đám mây, eo thon đeo thắt lưng bằng ngọc càng làm cho dáng người của cô thêm mềm mại, lúc ẩn lúc hiện.

Cô xoay người làm cho trâm cài va nhẹ lung la lung lay, như những mảnh vàng vụn của chân trời, phản chiếu đôi mắt làm sáng rực rỡ hơn.

Đôi mắt Cố Từ Niên sâu thẳm, anh chậm rãi chớp mắt, dời ánh mắt đi.

Hai người đứng trước ống kính chụp ảnh chung. Lâm Dĩ Bình và thợ trang điểm đứng ở phía sau thợ chụp, cười vui vẻ.

Đôi nam nữ trên sân khấu thật là làm cho người khác vui vẻ mà. Nếu như khoảng cách gần hơn một tí thì sẽ càng thêm hài hòa hơn.

Vì vậy ông chỉ dẫn hai người sát lại gần nhau một chút, lại gần thêm một chút nữa.

Nghê Bố Điềm lại ngửi được mùi của cây gỗ linh sam.

Cái loại gỗ tươi mát mang hơi lạnh quanh quẩn bên người này, bao lấy toàn bộ giác quan của cô.

Hơi thở của chủ nhân mùi hương đó ở sát bên cạnh, cảm giác tồn tại lớn đến mức khiến cho người khác không dám mở miệng lớn hít thở.

Cô mím môi, vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười.

Lâm Dĩ Bình còn chưa hài lòng: "Diễn viên phải có tương tác với nhau," ngón tay trên không trung quay vòng, ông nói: "Dựa theo cảm giác nhân vật mà tương tác cùng nhau."

Vì vậy, Nghê Bố Điềm phối hợp nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt trong vắt, như chứa nước, chăm chú nhìn vào nam nhân trước mặt.

Khóe môi Cố Từ Niên mím chặt lộ ra chút dịu dàng, anh hơi cúi đầu, cằm hướng đến gần cô một chút, rồi lại một chút nữa. Ánh mắt hai người giằng co, đáy mắt trong vắt của Nghê Bố Điềm dần nóng lên.

Cô chợt có chút khẩn trương, không tự chủ muốn mím môi lại.

Chợt Cố Từ Niên giơ tay nắm lấy cằm cô.

Trán chạm trán, chóp mũi nhẹ đυ.ng vào nhau.

Anh cong môi khẽ cười, nụ cười phòng khoáng tùy ý, phong nhã hào hoa.

Tim trong l*иg ngực đập mạnh, trong khoảnh khắc đó, dường như Nghê Bố Điềm đã tìm được Thanh Hà.

******

Điều phối viên gửi thông báo vào nhóm, ngày đầu tiên chính thức quay sẽ là vào ban đêm.

Quay phim điện ảnh và truyền hình không quá giống nhau, một bộ phim truyền hình hơn mười tập phải quay hơn ngàn cảnh, nhịp quay tương đối nhanh. Mà thời lượng phim điện ảnh ngắn nên sẽ chú trọng hơn vào ống kính, mỗi cảnh đều tinh vi tỉ mỉ, nhịp quay thong thả.

Cảnh quay đầu tiên của gần như quay trọn một ngày.

Cảnh quay đầu không có suất diễn của Nghê Bố Điềm nhìn cô vẫn ở trường quay cả một ngày, yên tĩnh ngồi ở một bên quan sát học tập.

Rất nhanh đã đến buổi tối, chuyến sang cảnh quay thứ hai. Trong cảnh quay này Nghê Bố Điềm có một đoạn diễn, đây là lần đầu lộ diện của cô.

Ban đêm trời lạnh nhưng quay ở trong phim trường nên cô ngồi chờ ở khu nghỉ ngơi.

Trường quay đang điều chỉnh lại bố cảnh và thiết bị, người đến người đi, vô cùng ồn ào. Nghê Bố Điềm cúi đầu nhắn tin Wechat với Tô Diệp.

Sau khi cô chụp tạo hình tuyên truyền xong thì Tô Diệp đã trở về thành phố A. Sáng sớm hôm nay đã bị Nghê Bố Điềm nhờ đến trường học.

Nghê Bất Du bị mời phụ huynh...

Lúc này, Tô Diệp đang vô cùng bình tĩnh miêu tả cho cô cảnh Nghê Bất Du đấu trí so dũng khí với thầy chủ nhiệm. Nghê Bối Điềm cầm điện thoại dở khóc dở cười.

Cô chăm chú nói chuyện, không để ý bên cạnh từ lúc nào đã có nhiều thêm một bóng người.

Nói xong chuyện cuộc sống cấp ba không chịu gò bó của cậu thiếu niên, Tô Diệp lại hỏi đến chuyện quay phim.

Chuyện cô ấy hỏi không có gì to tát, Nghê Bố Điềm trả lời từng cái một.

Làm người đại diện mới của Nghê Bố Điềm, tinh thần trách nhiệm của Tô Diệp tăng lên. Chiều nay cô ấy đã hỏi Tư Ngữ về bí mật của kịch bản mới nhất, cái này sẽ dành cho nghệ sĩ nhà mình.

Nghê Bố Điềm ngầm hiểu, nhắn một loạt lời ngon tiếng ngọt như là "Bảo bối cực khổ rồi, yêu cậu chụt chụt", cộng thêm thả hai câu hồng rắm*.

*Hồng rắm là chỉ lời nịnh nọt.

Tô Diệp hài lòng lại đi đọc kịch bản.

Lúc này Nghê Bố Điềm mới ngẩng đầu, phát hiện Cố Từ Niên đang đưa chân dài ra, lười biếng ngồi cách cô hai bước chân, đang nghỉ ngơi.

Bên đó không đủ ánh sáng, nửa gương mặt của anh mờ mờ ảo ảo, không nhìn thấy rõ nét mặt, mắt nhìn xuống xem điện thoại.

Thấy anh hình như không có ý định ngẩng đầu lên, Nghê Bố Điềm ngoan ngoãn rũ đầu xuống, tỏ ra như chưa phát hiện sự tồn tại của anh.

Một lúc lâu sau, điện thoại run nhẹ, không hiểu sao Tô Diệp lại gửi tới một câu: [a a a a a a a a!]

Nghê Bố Điềm: [?]

Đại khái là gõ chữ chưa thể biểu đạt đủ tâm tình của cô, Tô Diệp trực tiếp nhắn voice qua.

Mắt Nghê Bố Điềm lén lút nhìn Cố Từ Niên, thấy anh không có chú ý đến mình, mới cẩn thận nhấn vào chế độ tai nghe, đưa lên ở bên tai, mở lên.

Điện thoại cô có gắn một cọng dây xích nhỏ, ở phía dưới dây xích có gắn một con búp bê nhỏ được làm bằng lông. Điện thoại mới vừa đưa gần đến lỗ tai, liền bị quấn vào chiếc trâm cài.

Cô vội vàng rút điện thoại ra, nghiêng đầu kéo cọng dây ra. Chế độ tai nghe không cẩn thận mà bị đổi thành loa ngoài.

Âm thanh trong trẻo của Tô Diệp, nói năng hùng hồn: "A a a, trong kịch bản mới có cảnh trên giường của cậu và Cố Từ Niên. Yeah! Bốn bỏ năm lên là cậu phải ngủ với Cố Từ Niên rồi!"

". . ."

Động tác Nghê Bố Điềm dừng lại, cả người cứng ngắc, hóa đá.

Trong ngực có một luồng nhiệt khí đang dâng lên cuồn cuộn, cô cảm giác đầu mình đang bốc khói lên. Hoàn toàn không dám nhìn tới phản ứng của người đàn ông ở bên cạnh.

Điện thoại lại tự động phát đoạn voice kế tiếp.

"Đây chính là lần đầu tiên ảnh đế vì sự nghiệp đóng phim mà dâng hiến. Cậu có biết có bao nhiêu người thèm khát thân thể của anh ấy không?"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố Từ Niên: Tôi biết rồi, vợ của tôi thèm người ta rồi...

Điềm Điềm: Tuyệt đối không có, hỏi nữa sẽ tự tử!