Chương 7: Điềm Điềm

Edit: Dâu Nhỏ

Ngày hôm sau, lúc Nghê Bố Điềm rời khỏi nhà thì Nghê Bất Du vẫn còn đang ngủ.

Cô dặn dì giúp việc tới giờ ăn thì đến nấu cơm cho hắn, lại lấy thêm tờ giấy ghi chú viết "Buổi tối kiểm tra bài tập về nhà" dán ở cửa phòng hắn, sau đó mới yên tâm đi họp vây đọc.

Phòng làm việc của Lâm Dĩ Bình nằm tại lầu 17 tòa nhà Tinh Thần, chiếm cả một tầng.

Nghê Bố Điềm xuống xe trước tòa nhà, dặn Tiểu Khả đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt đưa về nhà cho Nghê Bất Du, sau đó xoay người đi vào bên trong.

Thang máy rất nhanh đã đến lầu một, cửa kim loại mở ra, Nghê Bố Điềm đối diện với ba ánh mắt của ba người người đàn ông.

Cô ngẩn ra, cong môi cười: "Lâʍ đa͙σ, Ngôn tổng, thầy Cố, buổi sáng tốt lành."

Người đứng bên cạnh Cố Từ Niên chính là Ngôn Lạc. Lần ở New York kia, Nghê Bố Điềm có cảm giác giống như đã từng có quen biết với hắn. Sau khi trở về thăm dò thì xác nhận hắn chính là con thứ hai của chủ tịch tập đoàn Tinh Thần, hiện đang giữ chức giám đốc truyền thông của tập đoàn - Ngôn Lạc.

Sau đó Tô Diệp nói cho cô biết, là sản phẩm truyền thông mà Tinh Thần kết hợp cùng nhau làm ra. Mà Cố Từ Niên, lại là nhà sản xuất phim .

Đến đây thì Nghê Bố Điềm cũng phản ứng kịp, cô và Cố Từ Niên vô tình gặp được trong đêm tuyết đó cũng không phải là thuần túy ngẫu nhiên. Tối hôm đó, cô là thử vận may đến tìm Lâm Dĩ Bình làm Mao Toại tự đề cử mình. Còn Cố Từ Niên là sáng sớm giống như Lâm Dĩ Bình, cùng hẹn gặp mặt nhau.

Đáng tiếc lúc sau bão tuyết lại đến bất ngờ, Lâm Dĩ Bình lỡ hẹn, chỉ có cô và Cố Từ Niên đúng dịp gặp phải nhau.

"Sớm." nhìn cô do dự, Lâm Dĩ Bình vẫy tay với cô: "Mau vào."

Ngôn Lạc khẽ gật đầu, Nghê Bố Điềm vội vã nhấc chân đi vào. Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, không gian to và sáng như vậy bỗng chốc rơi vào trong im lặng.

Ba người đàn ông xếp thành một hàng từ bên trái sang bên phải, đứng song song với nhau. Nghê Bố Điềm thu tay thu chân lại đứng ở phía sau Cố Từ Niên, hít thở nhẹ nhàng.

Anh ăn mặc mỏng manh, trên người tỏa ra hơi lạnh nhàn nhạt, dưới cổ áo lộ ra phân nửa chiếc cổ trắng thon dài. Áo sơ mi trắng làm nổi bật lên vài phần lạnh lẽo cấm dục. Thật muốn bùng nổ.

Không có gì ngoài lúc cửa thang máy mở nhìn cô một cái, còn lại thì từ đầu đến cuối đều không có cho cô một ánh mắt dư thừa nào. Hình như người này căn bản không biết cô, chỉ xem cô như là một khối không khí ở đằng sau lưng thôi.

Bầu không khí đóng băng, Nghê Bố Điềm ngậm chặt miệng, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị số tầng, chỉ hy vọng thang máy có thể lên nhanh một chút, mau hơn một chút nữa.

Lâm Dĩ Bình đột nhiên nhìn về phía cô: "Ngày hôm qua vây đọc, cảm giác như thế nào?"

"Tìm được một chút cảm giác về Thanh Hà, cũng không biết cảm giác này có đúng hay không. Còn hy vọng Lâʍ đa͙σ thông cảm nhiều hơn và chỉ ra lỗi sai."

"Rất tốt." Lâm Dĩ Bình liếc nhìn Ngôn Lạc: "Cô là do tôi và Ngôn tổng cùng nhau quyết định. Chúng tôi đều tin cô có thể diễn tốt vai Thanh Hà này."

Nghê Bố Điềm vội vàng nói: "Tôi sẽ cố gắng." rồi hướng về Ngôn Lạc cúi chào nói cảm ơn: "Ngày đó chưa kịp nói lời cảm ơn. Cảm ơn Ngôn tổng đã cho tôi cơ hội."

Ngôn Lạc nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Cố Từ Niên, cười đến ý tứ hàm xúc không rõ: "Không cần cảm ơn Cố lão sư sao? Anh ta mới là người đưa ra quyết định cuối cùng."

Nghê Bố Điềm đưa ánh mắt nhìn về Cố Từ Niên, người đàn ông này nhìn không chớp mắt, giống như núi băng không thèm quan tâm đến ai. Cô duy trì nụ cười, biết nghe lời phải chân chính nói lời cảm ơn: "Cảm ơn thầy Cố."

". . ."

Một trận trầm mặc, Cố Từ Niên không để ý đến cô.

Nghê Bố Điềm lúng túng sờ sờ chóp mũi, cười khan lui nửa bước, nụ cười chậm rãi tan đi.

Cùng lúc đó, thang máy đã đến nơi. Cửa mở ra, không khí mới mẻ xộc thẳng vào, cô như được ban ân đại xá, thở phào.

Lúc này Cố Từ Niên mới lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt: "Cơ hội là do chính cô tranh thủ. Không cần cảm ơn."

Anh không có quay đầu, lưng thẳng tắp đi ra khỏi thang máy. Làm ra bộ dáng người thân không nhận, khí thế bát diện lai phong*.

*Bát diện lai phong (八面来风 ): Trên baidu có giải thích nhưng mình vẫn không hiểu tác giả thêm từ này vào trong câu làm gì á :)))) đại khái nó có nghĩa là lắng nghe nhiều ý kiến

về cách xử lý của một việc gì đó.

Nghê Bố Điềm: . . .

Nơi nào của cô đắc tội với anh sao?

Mấp máy môi, trong đầu không biết vì sao lại nổi lên bài hát ma quái tẩy não: "Nam nhân kỳ quái là lão hổ, gặp nghìn vạn lần muốn tránh né*. . ."

*Lại là cái bài hát Nữ nhân là lão hổ của Liu Na nhưng kỳ này NBĐ sửa thành nam nhân =)))))

******

Nghê Bố Điềm mới vừa ra khỏi thang máy thì nhận được điện thoại của Tô Diệp.

"Nghe nói tối qua cậu bị Hứa Minh bỏ lại ở Tinh Thần? Sao cậu không gọi cho tớ?"

"Nào cần kiểu cách như vậy. Gọi xe đi về."

"Nhưng mà đó là giờ cao điểm kẹt xe, lại có tuyết rơi, chắc phải đợi rất lâu a !?"

Nghê Bố Điềm nghĩ đến một bóng lưng lạnh lùng, ừ một tiếng, "Đi nhờ xe."

"Xe đi nhờ mà cậu cũng dám ngồi!" Tô Diệp bên kia la to lên: "Tối nay tan làm tớ đi đón cậu."

Nghê Bố Điềm không nói gì, xem như âm thầm đồng ý, Tô Diệp còn nói: "Kể cho cậu nghe một câu chuyện cười."

"Tớ không có thời gian nghe chuyện cười. Tớ phải vào rồi." Nghê Bố Điềm cụt hứng.

"Đừng a, chuyện cười này có liên quan đến cậu." ở trong giọng nói của Tô Diệp nghe ra có một chút hả hê: "Nghe nói Quan Hà đi quấn lấy Đỗ tổng của cô ta, nói với nhà đầu tư muốn đoạt nhân vật "Thanh Hà" từ trong tay cậu. Bị phía đầu tư trực tiếp đuổi trở về, nói nhân vật không thay đổi. Hoặc là diễn cho thật tốt, hoặc là rời đi."

Nghê Bố Điềm kéo kéo môi.

Tô Diệp: "Dám ở chỗ cao như thế này mà đoạt vai diễn. Cũng không nhìn lại kỹ thuật của chính mình. Ngoại trừ trừng mắt thì cô ta còn có thể làm gì khác không?"

Cô vui sướиɠ nhổ hết nước bọt, đột nhiên thay đổi câu chuyện: "Bận liên tục nên chưa kịp hỏi cậu, ngày hôm qua vây đọc thế nào? Cố ảnh đế có thật như trong lời đồn, rất khó ở chung không?"

Nghê Bố Điềm: "Không biết."

"Cái gi gọi là không biết?"

Không biết chính là ý trên mặt chữ: Không biết.

Nghê Bố Điềm suy nghĩ một chút: "Anh ta có chút kỳ lạ."

Tô Diệp: "Lạ... Đẹp trai?"

Nghê Bố Điềm: . . .

Lạ nhìn không thấu.

Giống như đỉnh băng trôi nổi ở dưới biển sâu, những giọt nước sương mù. Tựa hồ rất gần, cũng tựa hồ rất xa.

******

Mười giờ, kịch bản vây đọc bắt đầu.

Ngày hôm qua sau lần đọc thử đầu tiên, ngày hôm nay đã cầm được kịch bản chính thức. Nghiêm túc mà nói, từ hôm nay trở đi, các diễn viên xem như đã vào tổ.

Lâm Dĩ Bình trước sau như một yêu cầu nghiêm ngặt, tất cả diễn viên trong lúc quay phim không cho phép bày trò đùa giỡn. Trừ khi hoạt động đã ký từ lâu không thể thay đổi thì không thể nhận thêm các công việc khác. Yêu cầu diễn viên giống như dân đi làm, ở trong đoàn phim từ 9h đến 5h, chuyên tâm đối đãi bộ phim này.

Không chỉ có diễn viên, quay phim, ánh sáng, hóa trang, công tác chỉ đạo các loại công việc, người phụ trách cũng đến, ngồi ngay ngắn đầy đủ ở trong phòng họp.

Nghê Bố Điềm vẫn ngồi vị trí hôm qua, Cố Từ Niên ngồi ở bên cạnh. Từ khi ngồi xuống, cô liền an tĩnh trầm mặc, chăm chú nhìn kịch bản.

Cố Từ Niên vẫn như cũ cùng Lâm Dĩ Bình vào cuối cùng, bên cạnh còn có Ngôn Lạc. Cô thừa dịp anh chưa vào, lén lút dịch ghế của mình xích qua bên cạnh, tận lực kéo giãn khoảng cách giữa hai người, cùng anh tách ra một khoảng cách vô hình.

Sau khi chào hỏi liền tiến vào chủ đề, toàn bộ đoàn đội đồng tâm hiệp lực, bắt đầu thiết lập mối quan hệ giữa người và nhân vật. Bên gỡ bên đọc, thảo luận về phân cảnh, phương án về quay phân cảnh và sự khác biệt của phân cảnh. Sau khi xác định, lại còn đưa ra một số phương pháp thay thế đề phòng những yếu tố không thể kiểm soát được.

Ngày hôm sau, Nghê Bố Điềm bị đau lưng.

Tô Diệp dẫn theo tài xế ở phòng làm việc mới tới đón. Cô vừa lên xe, liền nhắn tin cho Nghê Bất Du: [Hôm nay muốn ăn cái gì?]

Nghê Bất Du: [Gì cũng được.]

Nghê Bố Điềm dùng điện thoại chọn nhà hàng, Nghê Bất Du lại nhắn thêm một tin: [Chỉ cần không phải chị nấu.]

[. . .] Nghê Bố Điềm không chấp nhặt với học sinh trung học không hòa thuận này: [Bài tập làm xong chưa?]

[Không có.]

Nghê Bố Điềm quan tâm nói: [Có bài nào không biết làm sao?]

Nghê Bất Du: [Chị có thấy em đem cặp sách không?]

". . ." thật đúng là.

Nghê Bố Điềm chọt chọt màn hình: [Không có cơm tối cho em!]

Hai giây sau, điện thoại run nhẹ, Nghê Bất Du trả lời: [À.]

Dáng vẻ như một giấy dầu không thấm muối. (Ý giống như kiểu không quan tâm á.)

******

Kịch bản vây đọc giằng co trọn một tuần, rất dài nhưng thú vị. Lần đầu tiên Nghê Bố Điềm gặp được một đoàn đội như vậy, mỗi một người đều tận tâm, cảm thấy học được nhiều thứ hơn so với những phim truyền hình đã quay trong quá khứ.

Trong lúc vây đọc, hợp đồng của Nghê Bố Điềm và công ty đã đến kỳ hạn. Tô Diệp trấn giữ, cho phòng làm việc tuyên truyền ra một tin tuyên bố, chính thức xây lên một phòng làm việc mới. Nghê Bố Điềm chính thức tuyên bố cùng với công ty trước không còn hợp tác với nhau, thành lập phòng làm việc cá nhân.

Người ái mộ chúc phúc, hắc tử khinh bỉ, người qua đường hoặc là không quan tâm, hoặc là ăn dưa. Tin tức hot nửa ngày nhưng rất nhanh cũng trôi qua, để lại ở phía bên dưới một trận hồng thủy.

Những thứ này, Nghê Bố Điềm đều không xem nữa.

Cô ngày đêm muốn nhập vào Thanh Hà đang đối lập cô, chỉ cầu mong một ngày nào đó tỉnh dậy, linh hồn Thanh Hà nhập vào người cô, cùng nhau hòa thành một.

Kịch bản vây đọc chính thức kết thúc là vào thứ sáu. Biên kịch theo tiến độ của vây đọc, tăng ca điều chỉnh kịch bản. Vây đọc vừa kết thúc, đã bị Lâm Dĩ Bình nhốt vào trong khách sạn, tiếp tục sửa đổi.

Nghi thức khởi động máy được định là vào ngày thứ tư. Tối thứ sau, Lâm Dĩ Bình cùng với các diễn viên tổ chức liên hoan.

Địa điểm liên hoan là câu lạc bộ tư nhân, ở trong một con hẻm nhỏ rất bí mật ở Thành Bắc. Lái xe đến trước hẻm nhỏ thì không vào được nữa, Nghê Bố Điềm xuống xe ở đầu hẻm, kêu tài xế trở về, một mình đi vào trong.

Bầu trời xanh đậm tràn ngập những đám mây đen nặng nề ngăn chặn ánh mặt trời. Đèn đường đầu ngõ mờ mờ.

Con đường dọc ngang, từ nhỏ Nghê Bố Điềm xác định phương hướng kém, quẹo hai cái liền cảm thấy mơ hồ.

Trời đã tối hoàn toàn, cô nhìn trước mặt đột nhiên xuất hiện ngõ cụt, sắc mặt so với sắc trời còn đen hơn.

Lấy điện thoại mở định vị bản đồ, cô vòng trở lại, gian nan tìm đường ra.

Vừa nãy quẹo trái ở đây nên mới đi tới ngõ cụt này. Lúc này, cô liền kiên định đi về hướng bên phải.

Đường bên phải chật hẹp, không có đèn cũng không có ánh sáng. Trong lòng cô nhổ nước bọt về sở thích của ông chủ câu lạc bộ, kiên trì thăm dò đi về phía trước.

Một tiếng sấm vang lên, hình như muốn mưa. Cô vô thức chen kín khăn quàng cổ, vừa mới nhìn lên, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.

Lòng cô bất ngờ nhắc đến, bước chân đứng vững thở dốc, bóng đen kia lại bất động.

Là đứng đây lâu rồi hay đột nhiên xuất hiện vậy? Là. . . Người sao?

Nghê Bố Điềm dụi dụi mắt, đáng tiếc sắc trời không tốt lại không mang kính áp tròng. Đôi mắt này vào ban đêm ở nơi đây liền giống như thùng rỗng kêu to. Hướng về phía trước xác nhận khoảng chừng năm phút , cô cam chịu ngẩng lên bước về phía trước.

Bóng đen vẫn không nhúc nhích, cô vẫn đi về phía trước.

Bóng đen chợt vụt lên, trái tim cô nhảy bình bịch, phản xạ có điều kiện hát lên một bài hát: "Tôi có một nguyện vọng xinh đẹp, chính là lớn lên có thể gieo mặt trời*. . ."

*Đây là lời trong bài hát Kind sun (种太阳). Bài hát dễ thương lắm á, mọi người search nghe thử nha.

Chợt nghe được một tiếng cười, cái bóng kia lại bắt đâu lắc qua lắc lại, lắc ra hình thù quái dị sau cành cây, có đèn sáng lên.

Là một người.

Là đàn ông.

Hắn mở đèn flash trong điện thoại, chiếu qua.

Đèn chợt sáng, người đàn ông đứng ở trong đêm đông lạnh lẽo, đứng ở phía cuối của ánh sáng.

Khuôn mặt lạnh nhạt, đáy mắt trong trẻo, giống như một Tử Thần thương hại.

Hắn trầm thấp mở miệng: "Điềm Điềm."Chợt trong lúc đó, cứ nghĩ là do ảo giác, tiếng hát dũng cảm đã dừng lại, Nghê Bố Điềm cắn cắn đầu lưỡi, đột ngột thấy đau đớn khi nhìn thấy rõ người đàn ông ở trước mặt.

"Cố Từ Niên?" phản xạ có điều kiện kêu lên tên của anh, tim của cô chậm rãi tuột xuống l*иg ngực.

"Không gọi tôi là thầy Cố nữa sao?" Cố Từ Niên dùng điện thoại soi sáng đường, đến gần thêm chút, theo dõi ánh mắt của cô.

"Thầy Cố." Nghê Bố Điềm lập tức đổi giọng.

Cố Từ Niên ngừng lại, lời muốn nói vừa ra khỏi miệng đã bị cô làm cho nghẹn trở về. Khóe mắt cong lên một chút: "Không tới sao?"

"Ah." Lúc này Nghê Bố Điềm mới di chuyển.

Sau khi đến gần, mới phát hiện đuôi lông mày anh có sương lạnh chưa tan.

Ánh mắt người đàn ông dừng lại ở chóp mũi bị đỏ lạnh một giây, xoay người dẫn đường. Điện thoại nắm ở giữa ngón tay, ánh sáng tỏa ra từ dưới chân cô và lan ra phía trước.

Nghê Bố Điềm bước từng bước một, có ánh sáng lại có người dẫn đường, trái tim triệt để thu vào trong bụng.

Sau đó không hiểu sao tâm tư lại bay --

Anh vừa mới đứng ở phía sau cây?

Đang gọi điện thoại?

Vậy từ lúc nào mà anh phát hiện ra cô vậy?

Hẳn là anh không có nghe được cô hát đâu!. . .

Tấm đá xanh lát thành đường nhỏ, tuyết đọng thành một tầng nhàn nhạt, giày cao gót đạp vào tấm đá, phát ra tiếng cộp cộp nhẹ, đánh vỡ sự lúng túng tĩnh mịch giữa hai người.

Nghê Bố Điềm thủy chung cách một bước ở phía sau Cố Từ Niên. Lưng thẳng tắp, chân dài thắt lưng hẹp, bước chân lớn mà quyết đoán. Tinh thần cô quay trở về, phát hiện mình bị bỏ lại khá xa, vội vàng chạy chậm hai bước đuổi kịp.

"Cộp cộp cộp." Giày cao gót đạp có chút vội vàng, người đàn ông theo tiếng động mà quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau, cô bước một bước nhỏ, động tác dừng lại, tạo ra một nụ cười giả tạo.

Cố Từ Niên lại quay đầu đi, cô vội vàng nhấc chân đuổi theo.

Cô len lén quan sát gương mặt anh, đường nét chặt chẽ lạnh lùng. Đoán chừng mới vừa kết thúc một cuộc điện thoại không vui.

Cô vừa nghĩ vừa tăng nhanh bước chân. Đi được mấy bước thì bây giờ Cố Từ Niên bị cô bỏ lại ở phía sau.

Là cô đi quá nhanh? Hay là do anh đi chậm lại?

Nghê Bố Điềm lặng lẽ bước chậm lại, hai giây sau, mùi cây gỗ linh sam chậm rãi phát ra từ bên cạnh, Cố Từ Niên đuổi theo.

Hai người sánh vai nhau đi được mấy chục mét, đến cuối con hẻm, bên tay phải Cố Từ niên xuất hiện một cánh cửa gỗ màu đỏ thì dừng lại, giơ tay lên gõ cửa.

Ba cái không nhanh không chậm, cửa bên trong mở ra, một người mặc đồng phục phục vụ cúi đầu đón chào: "Ngài đã tới."

Cửa gỗ phía sau đóng lại, người phục vụ ở phía trước dẫn đường, đi qua một cái hành lang dài, trước mắt Nghê Bố Điềm sáng ngời, phát hiện bên trong có một cảnh đẹp khác.

Đèn đuốc sáng trưng kiểu đình viện Trung Quốc được sơn đen gắn ở trong hẻm nhỏ này, để cho cô có ảo giác mình đang đi lạc vào chốn thần tiên. Đạp đá cuội đi ngang qua đường nhỏ có dòng sông chảy róc rách, đoán chừng cô đối với cái đình viện này rất có ấn tượng.

Thạch thủy làm bạn, thẳng và dày đặc. Mỗi một cảnh vật đều lịch sự tao nhã tinh tế. Không gian bao la tự do xen kẽ nhau, đem cảm giác tự nhiên mộc mạc phát huy đến cực hạn.

Bên ngoài lạnh lùng cứng rắn, bên trong lại lý thú hơn. Chủ nhân của viện này cũng là một người thú vị.

Nghê Bố Điềm quan sát xung quanh, chưa phát hiện ra bước chân chậm lại. Chờ phản ứng kịp thì phát hiện Cố Từ Niên ở phía trước cô, vừa vặn cách cô nửa bước chân, không xa không gần.

Xem ra anh cũng bị viện này hấp dẫn.

Hai người đi vào phòng bao, bên trong đã tràn ngập tiếng nói cười.

Lâm Dĩ Bình giơ tay lên bắt chuyện: "Tới rồi."

"Thật ngại quá đã tới trễ ." Nghê Bố Điềm cười xin lỗi, theo Cố Từ Niên vào cửa.

Vừa được thả ra từ khách sạn, tiểu tỷ tỷ biên kịch mới vừa theo chủ biên đến đây nhạy bén ngẩng đầu lên, nở nụ cười: "Hai người cùng đi với nhau?"

Lời nói vừa dứt, Quan Hà ở bên kia phòng liền ngẩng đầu lên, ánh mắt bắn thẳng tới đây.

Hình như có vài đôi mắt bát quái* âm thầm quăng tới.

*Bát quái là nhiều chuyện, hóng chuyện.

Nhiều chuyện của Nghê Bố Điềm và Cố Từ Niên vô tung vô ảnh*. Nhưng ở đáy lòng của mỗi người đều có một bí mật giữ kín. Cô không để bụng việc suy đoán ác ý của Quan Hà, nhưng cô không thể mặc kệ những người khác có suy đoán giống như cô ta.

*Vô tung vô ảnh là đến và đi đều không để lại dấu vết.

Cô là dựa vào thực lực và nỗ cmn lực để tranh thủ được vai diễn, không phải dựa vào việc ôm đùi của bất kỳ ảnh đế nào.

Vì vậy, cô cười nhìn về phía tiểu tỷ tỷ biên kịch.

Biên kịch này tên là Tư Ngữ, là học trò tâm đắc nhất của chủ biên kịch Lý lão sư. Gia thế tốt, tính cách lại hào phóng, ai cũng có thể trò chuyện được.

"Không phải." Trong phòng âm nhạc ầm ĩ, cô hơi nâng giọng mình lên: "Chỉ là vừa đúng ở cửa gặp được thầy Cố thôi."

"À." Tư Ngữ cười cười, xua tay với cô: "Mau tới đây ngồi đi."

Nghê Bồ Điềm vội vàng vòng qua phía sau Cố Từ Niên đi tới.

Người đến đông đủ, mọi người di chuyển đến bàn ăn.

Nghê Bố Điềm bị Tư Ngữ lôi kéo ngồi ở trong góc, ngồi chéo với Cố Từ Niên.

Nhiều người, mọi người tốp năm tốp ba tụm lại nói chuyện, Nghê Bố Điềm nghiêng đầu nghe Tư Ngữ lên án bản thân mỗi ngày trải qua phải phun máu ba lần để sửa bản thảo. Trong lúc lơ đãng vừa nhấc mắt lên liền đυ.ng trúng ánh mắt của Cố Từ Niên.

Anh có một đôi mắt đẹp, lúc nhìn người khác thì sâu như hồ nước, không đoán ra được nhưng phá lệ rất hấp dẫn người. Còn lúc không nhìn thì nhẹ nhàng trong trẻo, thỉnh thoảng lại bắn ra vài tia nhu tình.

Lúc này, chính là như vậy.

Ở trong phim, Nghê Bố Điềm luôn bị ánh mắt của anh dẫn dắt. Trong thực tế thì sẽ không như vậy.

Cho nên, cô lập tức dời ánh mắt của mình đi, đem tầm mắt của mình rơi vào bình phong phía sau anh, sau đó tự nhiên thu ánh mắt lại.

Đại khái Tư Ngữ vì vùi đầu vào bản thảo quá lâu, lưỡi mọc hoa sen, liên tiếp nói với cô năm tiết mục ngắn. Cô chống trán cười, vừa nhấc mắt lên thì lại đυ.ng phải ánh mắt của anh.

Không chờ cô kịp phản ứng, anh liền xem như không có chuyện gì xảy ra dời đi.

Dây thần kinh một căng lên, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ -- anh có phải là đang nhìn mình hay không?

Nghê Bố Điềm bất động thanh sắc cầm lấy ly nước, nhấp miếng, sau đó lặng lẽ giương mắt nhìn.

Cô từng nghe nói qua, nếu như muốn đoán được một người có đang nhìn mình hay không thì hãy uống nước hoặc nhìn đồng hồ đeo tay. Nếu như người đó thật sự đang nhìn bạn thì sẽ vô thức làm ra hành động giống như bạn.

Nhưng mà Cố Từ Niên không có uống nước. Anh đứng dậy đi ra ngoài.

Hử?

Nghê Bố Điềm nháy mắt một cái, bỗng nhiên bật cười: Cô là đang đói bụng nên đầu óc mới sinh ra ảo giác, lại cho rằng Cố Từ Niên đang nhìn mình chăm chú, càng nhàm chán đến mức đi thử nghiệm cái lại ý tưởng vô căn cứ này.

Đồ ăn rất nhanh đã được mang lên. Người phục vụ mang lên loại rượu vang đỏ ngon, lần lượt rót cho mọi người.

Mi tâm Nghê Bố Điềm hơi nhíu lại, thần kinh bắt đầu nhảy thình thịch.

Cô chưa bao giờ uống rượu. Cũng chính vì điều này mà ba năm trước chỉ có thể liên tiếp né tránh tiệc xã giao, bị Hứa Minh mắng. Dần dần thì Hứa Minh cũng không còn yêu cầu cô làm nữa.

Người đang ở trong vòng, thân bất do kỷ, thời buổi người trưởng thành có thói quen thỏa hiệp cùng ủy khuất, tự ti cùng tùy hứng. Đừng nói là ở trong cái thế giới ngập tràn vàng son danh lợi, coi như chỉ là chức danh bình thường, chịu đựng được cồn đều là chương trình học bắt buộc dành cho người trưởng thành, không phân biệt nam nữ.

Vì vậy, ngày hôm qua trước khi đến đây thì Nghê Bố Điềm đã chuẩn bị xong tâm lý.

Khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, giả vờ như đây là ly nước, uống được vào là tốt.

Lâm Dĩ Bình nâng ly đọc diễn văn, cô nắm lấy quai ly, trong lòng bàn tay dần dần chảy ra mồ hôi. Không đợi Lâm Dĩ Bình nói hết lời, Tư Ngữ liền kinh ngạc đυ.ng một cái vào tay cô, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Sắc mặt sao kém quá vậy?"

Ánh đèn sáng rực, sắc mặt cô trắng bệch, cánh môi mất đi huyết sắc, cổ lại đỏ một mảng kỳ lạ.

Cô cười trừ, nói: "Không có việc gì."

Lúc thu hồi ánh mắt, chợt lại nhân thấy được ánh mắt của Cố Từ Niên.

Nhưng mà lần này thật sự là ảo giác. Bởi vì lúc này mắt Cố Từ Niên đang nhìn chằm chằm ly rượu đỏ.

Lâm Dĩ Bình vừa dứt lời, anh đột nhiên mở miệng: "Rượu này không ngon."

Lâm Dĩ Bình: "Hả?"

"Chờ. Tôi gọi người đổi chai khác." Anh để ly rượu xuống, đi ra ngoài.

Nghê Bố Điềm liếʍ liếʍ môi, hô hấp ngưng trệ rốt cuộc cũng được thoải mái đôi chút.

Tư Ngữ lắc lắc ly rượu, lẩm bẩm: "Không ngon sao? Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm mà."

Cô tiến đến bên tai Nghê Bố Điềm nhỏ tiếng tâm sự: "Quả nhiên đàn ông tinh tế đứng lên thì sẽ không gây ra thiệt hại gì cho phụ nữ."

Tinh tế cũng tốt, cẩu thả cũng được. Nghê Bố Điềm cũng không thèm để ý, ít ra cô có thể chịu đựng được lâu hơn.

Trước khi tới đây, cô cho rằng khẽ cắn môi là có thể khắc phục đi qua dễ dàng. Nhưng bây giờ phát hiện mình đánh giá cao bản thân quá rồi.

Cô nheo mắt ở trong lòng tìm lý do tự nhiên và không khoa trương để tránh uống rượu.

Bóng người đang lung lay nhẹ nhàng bên ngoài bức bình phong. Cố Từ Niên đi vào, đi theo sau là người phục vụ đang cầm chai rượu.

Đuôi mắt Tư Ngữ nhìn thoáng qua chai rượu "Petrus", con mắt sáng lên, "Bordeaux cao cấp, ảnh đế quả nhiên hào phóng!"

Cố Từ Niên cầm chai rượu từ trong tay người phục vụ, bắt đầu từ người ngồi đầu, lần lượt rót rượu cho mọi người. Lâm Dĩ Bình đúng lúc thêm dầu vào lửa: "Nhà sản xuất phim của chúng ta ngay cả rượu ngon cất kỹ cũng đem ra cống hiến. Bộ này chúng ta nhất định phải quay cho thật tốt!"

Mọi người cười nhao nhao hưởng ứng.

Cố Từ Niên lượn quanh bàn ăn nửa vòng, rốt cuộc đi tới thân ảnh bên cạnh Tư Ngữ, cánh tay vừa rút về phía sau, anh nói: "Tôi bị cảm, vừa mới uống thuốc. Ngày hôm nay uống không được, mọi người thoải mái đi."

"Được." Tư Ngữ cười tủm tỉm.

Chẳng biết lúc nào Cố Từ Niên lấy ra một bình nước hoa quả, tiếp nhận ly thủy tinh của người phục vụ, chậm rãi để xuống, "Một người uống nước trái cây không có ý nghĩa. Uống cùng tôi chứ?"

Khóe môi Tư Ngữ cụp xuống, ỉu xìu. Nhưng mà đối mặt với con mắt đen láy của nam nhân này, một chữ "Không được" cũng đều không nói ra khỏi miệng được.

"Được."

Cố Từ Niên dứt khoát đem ly thủy tinh để ở trước mặt cô ấy, sau đó lấy ra thêm một cái.

Hơi lắc lư, giọng nói anh thản nhiên: "Nghê lão sư đâu? Rượu đỏ vẫn là nước trái cây."

Ý cười từ trong lòng lọt thẳng vào trong ánh mắt. Anh chưa từng thấy cô cười thật lòng như vậy, đôi mắt sáng liếc nhìn, rạng ngời rực rỡ.

"Nước trái cây đó!"

Cô nói xong, lại nói thêm một câu: "Tôi bồi Tư Ngữ."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương này ảnh đế âm thầm đau lòng cho bà xã của mình.