Chương 6: Đêm Tuyết

Edit: Dâu Nhỏ

Cửa xe ở phía sau tự động đóng lại.

Nghê Bố Điềm không thể lui được nữa, lòng bàn chân lảo đảo rồi thuận thế ngồi xuống luôn.

Tiểu Khả đã sớm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà chui xuống ngồi ở hàng dưới cùng. Đôi mắt sáng như ánh sao nhấp nháy đang cố gắng che giấu sự yêu thích nhưng thật ra đều hiện rõ trên gương mặt "Ca ca thật là đẹp trai, thật muốn trượt trên hàng lông mi đó của ca ca quá đi". Ôm gò má ở trong một góc lặng lẽ sôi trào.

Nghê Bố Điềm ngồi ở cạnh cửa sổ, thân thể dựa sát vào cửa xe. Không một tiếng động tạo ra khoảng cách giữa chính mình và Cố Từ Niên.

Nhưng mà sự lễ phép cơ bản vẫn phải có. "Cảm ơn thầy Cố, làm phiền anh rồi." Cô chân thành nói lời cảm ơn.

"Cô đi đâu?" Cố Từ Niên hỏi.

"Biệt thự Tư Bắc. Cảm ơn."

Nghê Bố Điềm nói xong địa chỉ liền ngậm miệng lại, yên tĩnh giống như không khí.

Xe bảo mẫu chạy về hướng biệt thự Tư Bắc, hai chân Cố Từ Niên vắt chéo ngồi tựa lưng vào ghế, cúi đầu xem điện thoại. Ánh đèn đường chiếu xuống đảo qua hàng lông mi của anh, nửa khuôn mặt bị bao bọc lấy, nhẹ nhàng rơi xuống làm cho gương mặt kia lạnh hơn.

Tuyết vẫn còn rơi, phía trước có ba xe tông vào đuôi của nhau, tuyến đường chính bị chặn đến nước cũng không chảy lọt được.

Kèn xe vang lên không ngừng, bên trong xe có vẻ như quá yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức làm cho lòng người sinh ra xấu hổ.

Đột nhiên Cố Từ Niên mở miệng: "Nghê lão sư là người ở đâu?"

Nghê Bố Điềm đang dựa vào cửa sổ xe chợp mắt, vành nón kéo xuống che khuất nửa bên mặt. Nghe vậy, mí mắt cô khẽ động, ngọ nguậy một giây sau đó liền lựa chọn tiếp tục chợp mắt.

". . . "

Bên trong xe rất tối, bầu không khí xấu hổ đến mức đình trệ.

Vì để cho Cố Từ Niên không bị xấu hổ khi không có người trả lời, cô còn tri kỉ mà tăng thêm chút hô hấp.

Tiểu Khả không biết làm thế nào mà hắng giọng một cái, ngón tay do dự đưa ra, lựa chọn khó khăn giữa giấc ngủ của bà chủ và mặt mũi của thần tượng. Lúc cô đưa ra quyết định đánh thức Nghê Bố Điềm dậy thì bỗng nhiên Cố Từ Niên nghiêng đầu lắc lắc ngón trỏ với cô.

Dưới ánh sáng lờ mờ, ngón trỏ của người đàn ông gầy nhưng thẳng tắp. Các đốt ngón tay sạch sẽ, nhẹ dán lên môi, như có như không mà thở dài một tiếng. Ánh mắt vừa lãnh đạm vừa lười biếng.

Tiểu Khả không tiếng động che ngực, trái tim vì nhan sắc của thần tượng mà "tử trận".

Cố Từ Niên lại cuối đầu lắc lư điện thoại. Một lúc sau xoay người khẽ gõ nhẹ vào lưng ghế, ý bảo trợ lý xem điện thoại.

Trợ lý A Viễn liếc nhìn tin nhắn, lập tức rón rén mở cửa xuống xe. Nghê Bố Điềm vểnh tai nghe tiếng cửa xe, trong lòng tò mò nhưng nhịn xuống.

Trong xe vẫn điềm tĩnh, thời gian trôi qua dài đăng đẳng nếu cứ giữ nguyên tư thế này. Cô ở dưới vành nón nhàm chán mà trừng mắt, muốn chơi điện thoại nhưng nghĩ đến ở bên cạnh còn có một đại lão tâm tình bất định, đành phải tiếp tục giả bộ ngủ.

Không biết qua bao lâu, cửa xe bị người bên ngoài kéo ra, một làn gió lạnh cùng với hoa tuyết thổi vào. A Viễn thấm khí lạnh mà lên xe.

"Lão đại, mua được rồi."

Đột nhiên có một mùi thơm lan tỏa trong không gian kín. Là A Viễn đang phân phát bánh ngọt cùng đồ uống nóng mới vừa mua được.

Nghê Bố Điềm nhạy cảm ngửi được là mùi hoa quế ngọt thanh. Dạ dày trống rỗng theo đó mà giật giật.

Cô lắng tai nghe động tĩnh, trong lòng tính toán nên dùng tư thế gì thức dậy mà không lộ ra vẻ cố ý. Cảm nhận được thân hình của A Viễn dừng ở trước mặt mình, hô hấp cô đột nhiên trầm xuống, trong lòng có chút chờ mong.

Đánh thức tôi. Mau đánh thức tôi dậy!

"Động tác nhẹ một chút. Đừng quấy rầy Nghê lão sư nghỉ ngơi." Đúng lúc Cố Từ Niên lên tiếng nhắc nhở, còn vô cùng săn sóc mà thấp giọng xuống.

Nghê Bố Điềm: . . .

Tôi không sợ quấy rầy. Tôi thật sự không sợ quấy rầy!

Thần đói bụng đang điên cuồng hò hét ở trong lòng Nghê lão sư.

Nhưng đáng tiếc, không một ai nghe được.

A Viễn hiểu chuyện mà nhón mũi chân mèo trở lại hàng ghế sau. "Ba, ba, ba, ba" bốn âm thanh mở nắp nho nhỏ liên tiếp vang lên ở phía trước, bên phải ba tiếng liên tiếp nhẹ vang lên. Lập tức cô bị bao vây trong mùi thơm.

Trên xe, bốn người không có chút nhân tính nào mà ở trước mặt cô "ăn vụng"!

Trong không gian kín mít và ấm áp, mùi thơm cứ như một đám mây lơ lững ở trên đầu, kéo dài không tiêu tan. Nghê Bố Điềm len lén nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng thần tiên đang giao chiến với nhau.

Hiện tại tỉnh lại sẽ không bị lúng túng chứ?

Nhưng mà thật thật là đói, thật là đói lắm luôn á.

Mặt mũi quan trọng, nhẫn nhịn một chút thì cũng không có sao.

Không được, hình như có một con sâu đang bắt đầu gặm cắn dạ dày của bé rồi...

"Vị nó như thế nào?" Cố Từ Niên xoay nửa người qua, giống như hoàng đế đang đi kiểm tra đột nhiên muốn nô đùa cùng dân của mình, hướng về Tiểu Khả hất cằm lên.

"Uống rất ngon. Vô cùng ngon! Ca... Thầy Cố mua phá lệ uống rất ngon!" Tiểu Khả gật đầu như mổ thóc. Nghê Bố Điềm cảm giác lưng ghế mình đang khẽ run lên.

Thấy sắc quên nghĩa, nhục nước mất chủ quyền... Trong lòng Nghê Bố Điềm lầu bầu, lại hừ lạnh. Khẳng định uống không ngon.

"Vậy lát nữa cô uống ly này luôn đi." Cố bệ hạ lại ban ân nói.

"Bà chủ của cô đoán chừng vẫn chưa thức dậy đâu." Anh bổ sung thêm.

". . ."

Nghê Bố Điềm cắn cắn đầu lưỡi, quyết định đưa đầu va vào cửa xe. Phát ra tiếng "bịch" nhỏ, thuận thế dụi dụi con mắt. "Đôi mắt buồn ngủ" tỉnh dậy.

"Đã đến chưa?"

"Chưa, vẫn còn đang kẹt xe." Tiểu Khả vội vàng nói: "Đoán chừng còn phải bị chặn khoảng 10-20 phút nữa. Bà chủ, chị có đói bụng không?"

Nghê Bố Điềm như con lừa đi xuống dốc: "Các người mua đồ ăn tối sao?"

Một bàn tay đưa ra trước mặt, đầu ngón tay nắm lấy một hộp đồ ăn. Mùi hoa quế lại không chút kiêng kị mà xông ra.

Thấy Nghê Bố Điềm ngớ ra không nhúc nhích, cổ tay Cố Từ Niên dời về phía sau: "Không đói bụng?"

Nghê Bố Điềm định duỗi móng vuốt ra bị ép đến mất tự nhiên cười: ". . .Tàm tạm."

"Vậy. . ."

"Nhưng mà vẫn có thể ăn." Thấy anh muốn thu tay lại, Nghê Bố Điềm phản xạ có điều kiện mà nhận lấy, giọng nói hạ xuống, cô cười gượng giải thích: "Lãng phí rất xấu hổ."

Làm người thì không nên gây khó dễ cho bao tử của mình.

Cô mở nắp ra, con mắt chợt sáng lên: "Bánh mật chè đậu đỏ*."

*Tiếng anh của nó là Red Bean Soup with Roasted Rice Cake (年糕红豆汤)

1 chiếc ảnh cho bánh mật chè đậu đỏ

Bánh gạo trắng mập mạp nằm trên đậu đỏ mềm dẻo, tản ra mùi vị ấm áp ngọt ngào. Nghê Bố Điềm không kịp chờ đợi múc một muỗng nhét vào miệng, khuôn mặt giãn ra nở thành một bông hoa, đôi mắt cũng híp lại.

"Thích uống chè đậu đỏ sao?" Cố Từ Niên hỏi.

"Ừm." Nghê Bố Điềm cúi đầu, miệng nhỏ húp nước, chậm rãi nhai nuốt. Ngọn đèn vẽ một vòng tròn sáng trên đôi gò má làm cô tăng thêm vài phần lanh lợi.

Cố Từ Niên như đang suy nghĩ đánh giá cô: "Thật là trùng hợp."

"Hả? Cái gì mà trùng hợp?" Cô nuốt bánh gạo đang ở đầy trong miệng xuống, chỉ có thể bất tri bất giác nói tiếp. Lúc đối mặt với đồ ăn ưa thích thì tính cảnh giác sẽ thấp hơn, nghĩ cái gì liền trực tiếp hỏi cái đó.

Cố Từ Niên không có trả lời. Cô cũng không để ý.

Một lúc sau, anh nhẹ khuấy cái muỗng nói: "Trước đây tôi cũng có một người bạn thích ăn bánh mật chè đậu đỏ."

Nghê Bố Điềm nghĩ thầm: Núi băng cũng có bạn? Là một núi băng khác sao? Nhưng ngoài miệng lại phối hợp nói: "Vậy anh ta nhất định thích xem đúng không?"

Trước đây cô chính là vì xem nên vẫn luôn muốn uống loại chè bánh mật đậu đỏ ngọt ngào ấm áp này. Âm thầm khao khát rất lâu, rốt cuộc cũng đã được nếm thử.

Có lẽ quá khó để có được nó nên đã qua nhiều năm như vậy vẫn không thể cai được sở thích này. Mặc dù sau khi trưởng thành không thích đồ ngọt nữa nhưng vẫn không thể quên được mùi vị ngọt ngào năm xưa.

Mắt Cố Từ Niên nhìn cô nhưng ánh nhìn lại giống như đang ở chỗ khác: "Có lẽ vậy." Vẻ mặt anh có chút xúc động.

******

Đường phố bị đông lạnh dường như được sưởi ấm bởi chè đậu đỏ, sau khi Nghê Bố Điềm đóng chén nhỏ lại thì dòng xe phía trước cũng bắt đầu di chuyển chầm chậm.

Trên đường xe dừng lại rất nhiều, thời gian đèn đỏ lại lâu, tài xế cứ một chân đạp phanh một chân nhấn ga mà chạy hết tuyến đường này, tốc độ xe lúc này mới dần dần tăng lên.

Mất khoảng 1 tiếng mới đến được biệt thự Tư Bắc.

Nghê Bố Điềm ngồi xe của người khác, làm mất thời gian của người khác, lại ăn chè đậu đỏ ấm áp của người khác. Trong lòng vẫn áy náy, đoạn đường phía sau cũng không tiện giả bộ ngủ, chuẩn bị tinh thần để trò chuyện bất cứ lúc nào.

Nhưng Cố Từ Niên không có nói cái gì nữa.

Cô kinh ngạc một lúc, bỗng nhiên bật cười. Trời sinh bản thân anh mang cảm giác xa cách với người khác, e rằng câu nói trước đó chỉ là xuất phát từ phép lịch sự.

Đáng tiếc bị cô không lịch sự mà bỏ qua.

Một đường yên tĩnh đến trước cổng biệt thự Tư Bắc, đậu xe xong, Nghê Bố Điềm mới chân thành nói lời cảm ơn.

Tiểu Khả xuống xe trước, đứng ở bên cửa xe đợi cô. Nghê Bố Điềm đứng dậy muốn chạy, một chân bước ra cửa xe thì nghe được người đàn ông phía sau mở miệng thấp giọng nói.

"Cho nên cô vẫn là người của thành phố A sao?"

Đáng tiếc lực chú ý của cô đã bị thân ảnh ở phía bên đường hấp dẫn, không có nghe thấy câu hỏi mập mờ của anh nhưng vẫn nghe lời nói câu: "Tạm biệt, trên đường chú ý an toàn." Sau đó liền khoát khoát tay đi nhanh về phía đối diện.

Đứng dưới cây ngô Pháp trụi lủi, đèn đường chiếu xuống các cành cây tạo ra lốm đốm khe hở. Lúc này Nghê Bất Du đang rãnh rỗi đứng ở dưới ánh đèn, hai tay bỏ vào trong túi quần, mũ áo hoodie đen kéo lên che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi môi đang mím chặt.

Đường nét quai hàm sắc bén nhưng lại khó nén được khí chất thiếu niên đang toát ra.

Nghê Bố Điềm vô thức nhìn điện thoại, xác nhận hôm nay chính là thứ sáu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sao tuần này lại muốn đến đây vậy?" Cô đứng ở trước mặt Nghê Bất Du.

Năm nay Nghê Bất Du học lớp mười một, ở ký túc xá. Chuyện không về nhà vào cuối tuần hoặc thậm chí một hai tháng không về cũng là điều xảy ra bình thường.

"Không tới đây thì sao có thể bắt gặp được chị ngồi xe của anh ta trở về?" Cánh tay dài người thiếu niên duỗi một cái, ôm lấy cô, quay đầu lại nhìn chằm chằm chiếc xe bảo mẫu đang đứng dưới tuyết: "Không phải là nói không có quan hệ gì với nhau sao? Đều cũng đưa tới nhà rồi này."

Vóc dáng người thiếu niên cao, xương cổ tay gầy nổi bật, ma sát bên gáy cô. Nghê Bố Điềm giãy dụa, nhón chân lên đẩy đầu hắn ra: "Em có đôi mắt nhìn vào ban đêm sao?"

Cách con đường và cái cửa sổ xe vẫn có thể nhìn được người ngồi bên trong?

Nghê Bất Du hừ lạnh: "8572. Số đuôi xe bảo mẫu của Cố Từ Niên."

Nghê Bố Điềm vô cùng kinh ngạc ngước mắt lên: "Ở lớp cũng có dạy bọn em những thứ này?"

"Bọn chị bắt đầu khi nào?" Nghê Bất Du cằm ngước lên trời, làm ra bộ dáng "Thật ra tôi cũng không muốn nghe đâu".

"Không có bắt đầu. Cũng sẽ không có bắt đầu nào hết."

Đơn giản Nghê Bố Điềm muốn thuyết phục đem mạch não của học sinh trung học này trở về: "Chị chỉ là đi nhờ xe thôi."

Không để cho Nghê Bất Du có cơ hội nói chuyện, cô lại hỏi: "Làm sao đột nhiên lại tới đây? Nhớ chị sao?"

". . . Em điên rồi sao?"

Người thiếu niên liếc cô một cái, ngẩng đầu nhìn trời. Một lúc lâu sau, thấp giọng nói một câu: "Anh ta. . . Đã trở về, tới trường học đón em."

Nghê Bố Điềm sờ mũi, lát sau mới à lên một tiếng.

******

Xem cách làm việc ngày hôm nay của Hứa Minh, đoán chừng hai ngày sau sẽ không xen vào lịch trình của cô. Nghê Bố Điềm đưa chìa khóa xe riêng cho Tiểu Khả, để cho cô ấy lái xe về, sáng mai lại lái xe tới đây đón.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, đặt đồ ăn cho Nghê Bất Du, cô đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc lau tóc trở ra, chỉ thấy người thiếu niên chân dài đang làm ổ ở trên thảm, tròng mắt đờ ra.

Cô khom lưng trước mặt hắn huơ huơ tay, thiếu niên phục hồi lại tinh thần. Ưu tư ở đáy mắt nhanh chóng thu hồi lại, vẻ mặt phức tạp: "Chị đổi công ty quản lý rồi sao không nói cho em biết?"

"Trẻ con lo lắng cái này để làm gì?" Nghê Bố Điềm lấy nước trái cây nhét ống hút vào trong miệng hắn, có chút buồn cười.

Nghê Bất Du mặt không thay đổi rút ông hút ra ném vào thùng rác, ngửa đầu uống hết nửa lon nước trái cây. Hầu kết chuyển động, giữa hai hàng lông mày hiếm khi có chút mùi vị đàn ông.

"Có phải bọn họ đối xử không tốt với chị?" Hắn đem lon nước thả lại chỗ cũ, mắt nhìn chằm chằm Nghê Bố Điềm.

"Không có." Nghê Bố Điềm mấp máy môi, trái tim dao động. Bởi vì dáng vẻ chăm chú này mà dần dần cảm thấy ấm áp hơn, sưởi ấm đến làm cho ánh mắt cô sáng lên một chút: "Người bình thường sẽ đi đến những chỗ cao hơn, lựa chọn những nơi đối tốt với mình hơn, không có chịu ủy khuất mà."

Thiếu niên nghiêng đầu đánh giá ánh mắt của cô. Thật lâu mới bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu nhăn mặt: "Xấu chết."

"Hả?" Nghê Bố Điềm trợn mắt: "Chị xấu chỗ nào?"

"Tóc tai bù xù, giống như một con quỷ nước." Vẻ mặt Nghê Bất Du ghét bỏ, liền đứng dậy đi, lưu lại cho cô một bóng lưng lãnh khốc.

Một lát sau, hắn trở về, từ trên cao nhìn xuống cô, buông máy sấy xuống: "Nhanh sấy khô đi."

Nghê Bố Điềm im lặng đi sấy tóc, mím môi cười rộ lên.

Mười hai giờ khuya, Nghê Bố Điềm nghiêm chỉnh làm xong các bài tập vận động kéo duỗi, tắt đèn đặt dưới đất rồi lên giường.

Mới vừa nằm xuống, cánh cửa truyền đến một tiếng "cốc cốc" nhỏ.

Cô đứng dậy, mở cửa. Thấy Nghê Bất Du nửa giờ trước đã tắt đèn đi ngủ, mặt không biến sắc đứng ở ngoài cửa.

Thân hình gầy gò đứng ở trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt người thiếu niên nhìn đi nơi khác, nhạt nhẽo mở miệng: "Có đôi lời muốn nói cho chị biết."

Nghê Bố Điềm: "Ừ?"

Nghê Bất Du: "Đàn ông xấu nghèo một chút cũng không sao nhưng nhất định phải có trách nhiệm."

Nghê Bố Điềm: . . .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cố Từ Niên: Cảm giác bản thân bị mạo phạm.

Nghê Bất Du: Ăn ngay nói thật. Cửa hôn sự này tôi không đồng ý!

Editor cũng có lời muốn nói: Cho tui order một người như Nghê Bất Duuuu. Con tim tui rung động vì em trai này rồiiiii