Chương 5: Vây Đọc

Edit: Dâu Nhỏ

*Vây đọc (围读): theo mình hiểu thì có nghĩa như đây là một buổi đọc kịch bản trước khi tiến hành quay phim. Lúc đó đạo diễn, biên tập, biên kịch gì gì đó và diễn viên cùng nhau họp lại rồi tiến hành trao đổi kịch bản và giới thiệu nhân vật trong đó. Có rất nhiều giai đoạn phải chuẩn bị trước khi khởi động máy quay và vây đọc này là một trong những khâu phải chuẩn bị trước á.

Âm thanh kia vừa trầm thấp lại lạnh nhạt, thong thả đi vào bên trong tai. Nghê Bố Điềm suýt chút nữa bùng nổ.

Mắt cô vẫn đang nhìn kịch bản nhưng tầm mắt lại liếc qua người đàn ông bên cạnh. Hai chân thon dài, cũng giống như những ngón tay đang để ở trên chân, đều thon và thẳng như nhau.

Nhưng lúc này cô không có hề có tâm trạng mà thưởng thức.

Bị đổi chỗ ngồi, Quan Hà chỉ kinh ngạc một giây, sau đó biết nghe lời mà đứng dậy, bóp giọng ngọt đến mức có thể vắt ra được mật, cười nói: "Thầy Cố anh ngồi đi. Em đi ngồi ở đối diện cũng được."

"Cảm ơn." Ánh mắt Cố Từ Niên thản nhiên, không thấy được ánh mắt của cô ta.

Quan Hà vốn còn muốn nói gì thêm nữa nhưng thấy anh bày ra bộ dáng người lạ chớ lại gần nên đành thôi.

Cái ghế dịch chuyển, người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, trong không khí liền tỏa ra mùi của cây gỗ linh sam. Rất nhạt, lúc có lúc không, lại giống như một cái móc khiến người khác không thể bỏ qua.

Nghê Bố Điềm nhìn chăm chú kịch bản đến muốn mức có thể đυ.c ra được một cái hang ở trên đó. Như một lão tăng đang ngồi vào chỗ của mình vậy, vững như bàn thạch.

Đạo diễn và nhà sản xuất mỗi người nói một vài lời phát biểu khai mạc và bắt đầu vây đọc kịch bản.

Đầu tiên mọi người giới thiệu bản thân và nhân vật mình diễn.

Nghê Bố Điềm tự giới thiệu xong lại hóa thành lão tăng bắt đầu ngồi thiền, tiếp tục nhìn chằm chằm quyển kịch bản trong tay mà lật tới lật lui, tư thế này thật sự có chút im lặng.

Tiếng cười xung quanh dường như không liên quan đến cô. Yên tĩnh như nhau thì chỉ có người đàn ông ngồi kế bên cạnh thôi.

Một lát sau, đang lúc Nghê Bố Điềm còn do dự muốn lấy Axit Pantothenic (hay còn gọi là vitamin B5) xoa vào cổ thì bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Nghê Bố Điềm?"

Ánh mắt của người đàn ông rơi xuống bên mặt cô, Nghê Bố Điềm không còn cách nào có thể giả vờ câm điếc nữa, mím môi khẽ cười nhìn sang bên cạnh: "Thầy Cố, xin chào ạ."

Không còn là cái đêm tuyết gọi thẳng tên "Cố Từ Niên", cũng không phải như là lúc ở nhà sách ở sân bay thu liễm thử dò xét "Cố tiên sinh". Cô bây giờ khách khí lại lễ phép, xa cách cùng không quen đều hiện rõ trên mặt.

Hàm Cố Từ Niên khẽ động, ánh mắt nhìn một đường từ gương mặt xuống tới ngón tay. Dừng lại ở ngón tay áp út bên phải của cô, không hiểu thích thú cái gì mà khẽ cười.

"Cô còn thiếu tôi ly cà phê."

Mi mắt Nghê Bố Điềm chớp chớp, không một tiếng động mà nhìn thẳng anh. Hai giây sau, cô xoay người lấy từ trong túi ra một lon cà phê, đặt lên trên bàn trước mặt anh.

Lon nhỏ dài, giống y như cái lon mà anh cho cô vào cái đêm tối muộn kia.

Cố Từ Niên: . . .

Nghê Bố Điềm hơi híp mắt cười với anh, sau đó quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm kịch bản. Cố Từ Niên lẳng lặng nhìn cô, khóe môi nhàn nhạt giương lên một độ cong, ngón tay khẽ mở móc kéo trên nắp lon.

******

Khi tất cả mọi người đã giới thiệu xong xuôi, trợ lý đạo diễn phát cho mọi người kịch bản. Bắt đầu phân tích nhân vật và mối quan hệ của nhân vật.

Bối cảnh câu chuyện là một lịch sử không có thật. Kể về cuộc đấu tranh quyền lực kỳ lạ và đa dạng mưu kế xảy ra xung quanh những bất đồng về cách thống trị giữa Ninh vương Cảnh Hành, Tín vương Cảnh Húc, An vương Cảnh Từ dưới sự thịnh vượng của triều đại Thái Bình. Là một bộ phim từ đầu đến cuối đều nói về nam chính. Cố Từ Niên đóng vai nam chính Ninh vương, Nghê Bố Điềm đóng vai Thanh Hà. Là một gián điệp ở nằm vùng ở bên người Ninh vương nhưng lại thích Ninh vương, và cuối cùng lại vì Ninh vương mà chết.

Là một nữ nhân đơn giản nhưng phức tạp, ôn nhu mà bền bỉ.

Kịch bản lúc trước đưa cho Nghê Bố Điềm không phải là bản hoàn chỉnh. Từ mục lần đầu chuẩn bị thì kịch bản đã không ngừng chỉnh sửa điều chỉnh, trong bốn năm nay bản thảo được sửa lại vô số lần. Mà cô mới vừa rồi mới nhận được bản thảo lần thứ mười từ tay trợ lý đạo diễn.

Lần đầu tiên vây đọc kịch bản, diễn viên còn chưa biết nhau hết, chứ đừng nói đến ăn ý. Đầu tiên Lâm Dĩ Bình chọn một cảnh nổi bật để tiến hành đọc và diễn thử.

Cảnh này nói về phản ứng của Ninh vương bên trong phủ khi biết Tín vương liên hợp với An vương cùng nhau nổi loại. Là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, đòi hỏi một màn trình diễn nội liễm* và kín đáo.

*Nội liễm là ẩn mình, thu mình.

Mọi người vừa mần mò tìm cảm giác nhân vật vừa cảm nhận lời thoại. Nửa phần trước không hề có đất diễn của Nghê Bố Điềm, cô chăm chú nhìn lời thoại, yên tĩnh nghe, không phát hiện ra mình đã hoàn toàn đắm chìm vào tình tiết của kịch bản. Tạm thời quên mất cảm giác áp bách lúc có lúc không mà người bên cạnh mang tới.

Tiến hành đến cuối, mọi người rời đi, Ninh vương trở lại bên trong phòng. Đã đến phần của Nghê Bố Điềm.

Thanh Hà tiến lên giúp Ninh vương cởi ngoại bào màu đen ra, tiếp đó nhìn thấy trên người anh có vết máu, quá sợ hãi: "Điện hạ, ngài..."

Ninh vương biết có người nghe lén, liếc nhẹ, dùng ánh mắt ngăn lại, kiềm chế lại tiếng rên.

Muốn có một giọng nói có giai điệu, bao gồm nhiều cấp độ cảm xúc, là một bài kiểm tra kỹ năng diễn xuất của diễn viên. Khoảnh khắc Nghê Bố Điềm không chú ý vì bận suy nghĩ về cảm xúc của nhân vật, Cố Từ Niên phát ra âm thanh.

Một tiếng vừa trầm lại còn khàn, âm cuối nhẹ nhàng đẩy lên cao, ẩn chứa sự kiềm nén bị anh cố ý che giấu, lại trở thành có ý tình ở trong đó. Như vừa có ham muốn vừa che giấu gian tế đang nghe lén ngoài kia.

Nghê Bố Điềm đóng băng một giây, lỗ tai gần như phản xạ có điều kiện mà tê rần.

Giọng nói của anh được công nhận là trầm thấp. Cảm giác từ tính. Ý thức được phản ứng của mình, Nghê Bố Điềm không nói nhắm mắt lại, trong lòng nhẹ hứ một tiếng.

Thật không có tiền đồ.

Lại trợn mắt lật giấy, mắt cô lướt qua, càng thêm không có tiền đồ mà tai đỏ lên - phía sau hôn một hồi cho gian tế nghe. Một màn chơi đùa nóng bỏng, lời thoại của Nghê Bố Điềm dịu dàng ngắn gọn. Nhưng dưới con mắt của mọi người, cô nóng bỏng như nhựa đường đổ lên cổ họng và dính chặt vào môi.

Một khoảng khắc lưỡng lự ngắn ngủi, ánh mắt mọi người chậm rãi nhìn tới.

Trên mặt bàn, tay phải Cố Từ Niên hướng qua bên cô làm động tác mời. Dười bìa kịch bản, rất bình tĩnh gõ bàn một cái, không một tiếng động nhắc nhở cô: Nói gì đó đi.

Nghê Bố Điềm hít một hơi thật sâu, kiên trì nói chuyện: "A, đau!"

Âm thanh rơi xuống, người đàn ông bên cạnh không che giấu chút nào mà cười ra tiếng.

"Là bị cái cân đập vào chân sao?" Lâm Dĩ Bình lên tiếng cắt ngang, toàn bộ phòng họp lập tức không nhịn được mà cười lên.

Nghê Bố Điềm giơ tay che lấy gương mặt, cũng không nhịn được mà cười. Lâm Dĩ Bình an ủi nói: "Vây đọc chính là diễn thử. Trước thời gian quay tìm một chút cảm xúc và cảm giác. Phải làm như thế nào thì làm như thế đó, không cần quá xấu hổ."

Sợ cô không buông ra, ông ấy còn nói: "Mọi người đều là diễn viên chuyên nghiệp, sẽ không cười cô đâu."

"Tới đây thử lại một lần nữa đi."

Nghê Bối Điềm khẽ dạ một tiếng, đầu tựa vào thấp hơn một chút, mùi hương cây gỗ linh sam ở khắp nơi. Gò má cô dần dần ấm lên, âm thanh cũng giống như rượu ô mai từ từ được sưởi ấm bởi một ngọn lửa nhỏ, ấm áp và mềm mại, gần như được nói ra từ hai hàm răng một tiếng ríu rít: "A~ đau. . ." lưu lại vô hạn kiều diễm và mơ tưởng.

Lời thoại tiếp tục.

Nghê Bố Điềm che đi gò má đầy đặn và đỏ hồng của mình, bộ dáng dũng cảm thấy chết cũng không sợ.

Không thấy được người đàn ông bên cạnh đang chậm rãi mấp máy môi.

******

Cảnh này đã diễn thử xong, mọi người cùng nhau trao đổi cảm nhận và quan điểm, sau đó tán gẫu vài câu về kịch bản.

Trọng tâm câu chuyện không biết sao lại chuyển tới tuyến tình cảm, Lâm Dĩ Bình cười nhìn Nghê Bố Điềm: "Đã từng yêu đương chưa?"

Trong lập tức có vài ánh mắt lặng lẽ bắn tới, biểu tình Nghê Bố Điềm ngưng trọng, lúng túng lắc đầu.

"Không có."

Quan Hà ngồi ở đối diện khẽ chề môi dưới, lấy ánh mắt kinh bỉ mà quan sát cô, giọng nói vừa thân thiết vừa ngạc nhiên: "Honey, cô cũng quá thuần khiết rồi a! Đã 25 tuổi rồi vẫn chưa từng yêu đương sao! Thật là không thể tin được mà."

Nghê Bố Điềm mỉm cười, không có trả lời cô ta.

Lâm Dĩ Bình cũng không có phản ứng gì: "Thanh Hà và Ninh vương, chút tình cảm này rất quấn quít và cảm động. Phải nghiền ngẫm cho thật tốt."

Ông ấy liếc nhìn Cố Từ Niên: "Hai diễn viên cũng giao tiếp nhiều hơn ở nơi riêng tư đi. Cố gắng bồi dưỡng ăn ý trước khi khởi động máy."

Cái này hai. . . Còn cần phải bồi dưỡng sao?

Ngoài những diễn viên gạo cội không chú ý đến tin tức giải trí thì những người khác sáng sớm đã ăn "dưa khách sạn New York" của hai người. Diễn viên ngầm hiểu ý mà cười cười.

Trung tâm của câu chuyện là Cố Từ Niên, lúc này anh đang bày ra dáng vẻ không quan tâm, ngẫu nhiên mà lật kịch bản. Bị Lâm Dĩ Bình gọi một tiếng, sau đó mới chậm rãi giương mắt lên nhìn: "Là được đào tạo qua. Tôi cũng chưa từng yêu đương."

Anh đóng kịch bản lại, môi nở nụ cười, mắt như có như không đảo qua phía đối diện: "Tôi cũng đã 25 tuổi. Thật sự thuần khiết đến mức khiến người khác không thể tin được."

"Chỉ có cậu ba hoa." Tay Lâm Dĩ Bình lấy viên ô mai ném qua, bị anh vươn tay tiếp được nhét vào trong miệng. Mọi người cười ầm lên.

Nghê Bố Điềm giương mắt lên nhìn về phía đối diện, thấy tai Quan Hà đỏ lên, sắc mặt biến đổi.

Đang lúc thất thần, trước mặt xuất hiện một viên ô mai ướŧ áŧ. Trên viên ô mai có những giọt nước đang chảy.

"Ăn viên ô mai này đi. Thấm giọng nói." Đôi mắt người đàn ông bình tĩnh sâu xa, đáy mắt còn cất giấu ý cười như có như không.

******

Lúc vây đọc kết thúc thì trời đã tối rồi.

Mọi người nói tạm biệt với nhau sau đó tụm năm tụm ba đi thang máy xuống hầm để xe.

Nghê Bố Điềm đi toilet, lúc đi ra thì người đã về gần hết. Cô nhắn tin cho trợ lý Tiểu Khả, đi thang máy xuống dưới lầu.

Đến hầm để xe, cửa tháng máy vừa mở ra, Tiểu Khả liền xuất hiện ở cửa, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.

"Sao vậy?"

"Tài xế phải đưa Hứa tỷ về nhà trước, vừa mới gọi điện cho em. Có khả năng phải đợi thêm một chút nữa."

Hứa tỷ chính là người sắp trở thành cựu trợ lý của Nghê Bố Điềm. Tên là Hứa Minh.

"Không sao, vậy thì chờ một lát nữa vậy." Nghê Bố Điềm đứng dựa vào tường, nhường lối đi, cúi đầu xem điện thoại.

Tiểu Khạ dạ một tiếng, không cam lòng trả lời lại: "Em đã liên lạc với tài xế trước một tiếng rồi những đến lúc kết thúc thì bên kia mới trả lời lại."

Rõ ràng là có ý định lạnh nhạt thờ ơ với cô mà.

"Người đi trà nguội*. Tập quen với nó thôi." Nghê Bối Điềm giơ tay lên nhéo vành tai Tiểu Khả, an ủi: "Cho nên em phải tự mình cố gắng, đừng bao giờ đặt hy vọng lên bất cứ người nào..."

*Người đi trà nguội (汉语成语): là một thành ngữ. Ý như là một người rót trà lúc còn nóng nhưng không có người nào uống thì trà sẽ lạnh đi. Cũng giống như lòng người vậy, khi bị đối xử không tốt thì trong lòng dù có nhiệt tình như thế nào thì cũng sẽ nguội lạnh.

Khi đang nói chuyện, cửa thang máy "keng" một tiếng mở ra, Cố Từ Niên thong thả đi tới.

Tiểu Khả nhìn thấy anh, gương mặt nhất thời đỏ lên như một quả cà chua, tai cũng dần dần nóng lên.

Nghê Bố Điềm buông vành tai cô ấy ra, men theo ánh mắt Tiểu Khả mà nhìn, đối diện với ánh mắt của Cố Từ Niên.

Lần này anh không đội mũ, cũng không đeo khẩu trang che mũi miệng, thoải mái để lộ ra một gương mặt đẹp trai. Khi không nói gì, giữa hàng lông mày lạnh lùng người lạ chớ lại gần.

Nhưng một giây kế tiếp, lông mày anh khẽ nhướng lên, đường nét gương mặt hòa hoãn lại vài phần.

Nghê Bố Điềm lui lại nửa bước: "Thầy Cố."

"Đang chờ người?"

Nghê Bố Điềm âm thầm nhéo một cái lên người Tiểu Khả, đề phòng cô ấy chuẩn bị bùng nổ: "Đang chờ xe."

Anh gật đầu, nhấc chân bước đi.

Đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại: "Có cần tôi đưa cô về không?"

"Không cần. Cảm ơn." Nghê Bố Điềm không nghĩ ngợi mà cự tuyệt. Điện thoại Tiểu Khả ở phía sau vang lên.

Tiểu Khả luyến tiếc nhìn bóng lưng của Cố Từ Niên, thấp giọng nghe điện thoại. Hai phút sau, cô ấy tức giận mà cúp điện thoại: "Hứa tỷ nói tạm thời kêu tài xế ra sân bay đón người, kêu chúng ta tự bắt xe trở về. Bây giờ chính là cao điểm của giờ tan tầm, bên ngoài toàn là người. Làm sao chị có thể thuận tiện đón xe về nhà chứ!"

Lông mày Nghê Bố Điềm nhăn lại, rất nhanh đã giản ra, nhấn nút thang máy: "Bây giờ em gọi đặt xe đi, chúng ta đi lên đợi."

"Đặt xe cũng phải xếp hàng, trước chúng ta còn có ba bốn người lận đó." Tiểu Khả cúi đầu nhìn ứng dụng: "Có cần gọi chị Tô Diệp kêu xe đến đón không?"

"Không cần đâu, chúng ta chờ một chút là được."

"Vừa mới. . ." Tiếu Khả cắn môi, gương mặt vẫn còn đỏ: "Anh trai không phải chủ động nói muốn đưa chị về nhà sao?"

"Ai?" Nghê Bố Điềm nhìn bốn phía: "Anh của em tới sao?"

"Em nói là Cố Từ Niên! Fans đều gọi thần tượng như vậy." Tiểu Khả bị cô chọc cho vừa xấu hổ vừa gấp gáp: "Bà chủ à, vừa rồi chị cự tuyệt cũng quá nhanh đó!"

"Thôi đi!" Nghê Bố Điềm túm cô vào thang máy: "Ngồi xe của anh ta. Chị tình nguyện đi bộ về."

Tiểu Khả: ". . . Sau khi kết thúc quay phim, chị có thể giúp em xin chữ ký của anh ấy được không? Còn nữa, em còn muốn chụp hình với anh ấy."

Nghê Bố Điềm: "Dùng tiền lương một tháng của em để trả nha?"

Tiểu Khả mãnh liệt gật đầu: "Cũng không phải là không được."

Nghê Bố Điềm: "Không được."

. . .

******

Thang máy đến lầu một, Tiểu Khả vừa đặt xe. Nghê Bố Điềm lấy mũ ra đội lên, cùng với Tiểu Khả ra phía trước chờ xe.

Bầu trời chịu áp lực thấp, gió thổi mạnh và lạnh buốt xương. Nghê Bố Điềm lạnh đến giậm chân, thúc giục Tiểu Khả gọi điện cho tài xế.

"Không phải báo đã tới rồi sao? Như thế nào mà không thấy xe đâu vậy?"

Hai phút sau, vẻ mặt Tiểu Khả cúp điện thoại.

"Tài xế đi sai đường, phải đi một vòng mới có thể đến đây được."

"Mất khoảng bao lâu vậy?"

"Nếu không bị kẹt xe thì năm phút."

Nghê Bố Điềm nhìn dòng xe đang ùn tắc phía trước, khóe môi giật giật.

Tiểu Khả sợ hãi nói: "Tài xế đề nghị chúng ta nên hủy chuyến đi."

". . ."

Nghê Bố Điềm nhìn lên trời một chút: : "Đứng ở lề đường đón taxi đi."

Cô nhấc chân đi về phía trước, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đang chạy bỗng chốc dừng lại ở trước mặt cô.

Cửa xe ở phía sau hạ xuống, người ở trong xe lộ ra nửa khuôn mặt đẹp trai: "Lên xe đi. Tiện đường chở cô về."

Nghê Bố Điềm vô cùng cảm động nhưng sau đó vẫn quyết cự tuyệt: "Cảm ơn. Không cần."

"Lập tức sẽ có tuyết rơi, đừng kéo dài thời gian nữa." Cố Từ Niên không nói lời nào mà mở cửa xe: "Không muốn người khác chụp được thì mau lên xe."

"Bà chủ, hình như thật sự có người hâm mộ đang ngồi chồm hổm ở đằng kia."

Nghê Bố Điềm còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị Tiểu Khả nhanh tay lẹ mắt đẩy lên xe.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nghê Bố Điềm: Anh xác định là tiện đường?

Cố Từ Niên: Chỉ cần tôi muốn đưa về thì mọi nơi đều là tiện đường.