Chương 4: Nguy Hiểm

Edit: Dâu Nhỏ

"Tôi thèm vào. Điềm cái gì mà Điềm?"

Bên trong video, gương mặt của phóng viên nhỏ bị bức đến đỏ lên.

Bên ngoài video, gương mặt của Nghê Bố Điềm bị tức đến đỏ lên.

Tô Diệp nhìn vẻ mặt của cô, quyết định lúc này không nên thêm dầu vào lửa, yên lặng vùi đầu vào đống sườn non. Tiếc rằng hết lần này đến lần khác có người không biết điều đổ thêm dầu vào lửa.

Điện thoại reo lên vài tiếng reng reng, Nghê Bố Điềm quét mắt nhìn cuộc gọi đến, nhẹ nhàng hít thở, kết nối.

Đầu dây điện thoại bên kia Nghê Bất Du hoàn toàn không quanh co lòng vòng: "Chị và Cố Từ Niên là tình huống gì vậy? Chị đi New York chính là muốn đi hẹn hò với anh ta? Vậy sao anh ta trước mặt truyền thông nói về chị như vậy? Mắt nhìn đàn ông của chị thật chưa. . ."

Nghê Bố Điềm đoán rằng trong cuộc đời vài chục năm làm học sinh của cậu thiếu niên này số lần đặt câu hỏi cho giáo viên còn chưa nhiều bằng lúc này. Cô nhức đầu cắt đứt mười vạn câu hỏi vì sao của hắn: "Không phải bây giờ em nên ở lớp tự học buổi tối sao?"

"Trốn."

"Đem điện thoại của em đưa cho thầy chủ nhiệm đi."

Cậu thiếu niên dừng lại: "Làm gì?"

Nghê Bố Điềm im lặng nghiến răng: "Tố cáo em trốn học."

Nghê Bất Du: . . .

"Tố cáo em?" Nghê Bất Du xì khẽ một tiếng, giọng lười biếng nở nụ cười bất lực: "Sau đó thầy chủ nhiệm mời phụ huynh của em lên xử phạt rồi chị lại chạy tới cầu xin? Nghê Bố Điềm, với cái loại người có chỉ số IQ như chị thì tốt nhất đừng nên yêu đương."

Giọng nói của hắn thản nhiên: "Chia tay đi! Loại đàn ông không chịu trách nhiệm như này không xứng với chị đâu."

Nghê Bố Điềm: . . .

Cái định lý gì đây?

"Em nghe đây, lần đi New York kia chỉ là trùng hợp. Chị và Cố Từ Niên không có bất kỳ quan hệ gì. Còn có, trong vòng mười phút em còn không quay lại lớp học, chị liền lái xe đi bắt em, làm cho toàn trường từ giáo viên đến học sinh đều biết em là em trai của chị. Em tự xem rồi tự làm đi!"

Vừa nói xong, trong ống nghe yên tĩnh hai giây, người thiếu niên im lặng cúp điện thoại.

Nghê Bố Điềm cảm thấy phiền mà cào cào tóc, nhìn về phía Tô Diệp: " Tớ muốn lên bài thanh minh, cậu có đề nghị gì không?"

"Đề nghị của tớ sao? Câu hỏi hay đó." Tô Diệp giơ tay bóc miếng sườn chặn miệng cô: "Tớ đề nghị cậu cái gì cũng đừng làm. Bây giờ đăng bài lên không phải sẽ bị chê cười sao?"

Phô mai nóng hổi ở trong miệng tản ra hương vị, làm cho Nghê Bố Điềm vừa thỏa mãn vừa buồn bực, giọng nói mơ hồ mà oán giận: "Nhưng mà tớ quá buồn bực. . ."

Tô Diệp: "Chịu đựng."

"Ô. . ."

******

Tám giờ tối, đèn neon nhấp nháy, cuộc sống nhộn nhịp về đêm vừa mới bắt đầu.

Ở bên trong hội sở cao cấp nào đó của thành phố A, Cố Từ Niên đẩy cửa vào ngồi xuống ghế lô, tiện tay tháo mũ lưỡi trai xuống.

Ngôn Lạc bưng ly rượu tới: "Đường* gì làm chết cậu vậy? Không phải cảm thấy hứng thú với người ta sao? Sao bây giờ lại làm tổn thương mặt mũi cô gái nhỏ nhà người ta vậy?"

*Đường đồng âm với Điềm á.

Cố Từ Niên: "Người nào?"

"Đương nhiên là cái người "Tôi thèm vào Điềm cái gì mà Điềm - Nghê Bố Điềm." Ngôn Lạc cười nhạo: "Giả vờ như vậy thật không có ý nghĩa a."

Lại là cái tên này.

Cố Từ Niên nhíu mày: "Cô ấy là ai vậy?" Sao hai ngày nay luôn có người nhắc đến cái tên này vậy.

"Không phải chứ Cố gia! Đêm đó ở New York còn nhường phòng cho người ta, lần trước lên hot search lại không nhớ rõ người?"

New York? Nhường phòng?

Dưới màn tuyết rơi, người con gái sáng lung linh dần hiện ra trong tâm trí, tiếp đến trùng khớp với cái tên này.

Chợt anh nhớ đến ngày đó từ New York về nước, Lâʍ đa͙σ hình như có đề cập với anh, "Thanh Hà" dự định sẽ được đưa cho nữ diễn viên Mao Toại tự đề cử*. Hỏi anh có muốn nhìn thử băng ghi hình cô ấy thử vai không. Lúc đó anh mới vừa hết tranh chấp với lão gia tử nhà anh, thuận miệng trả lời: "Ông cho là thích hợp thì được rồi."

*Mao Toại tự đề cử (毛遂自荐) là một thành ngữ của Trung Quốc. Ý nói là tự mình đề cử bản thân hoặc tự khởi xướng một công việc gì đó (Baidu)

Nghê Bố Điềm?

Thì ra cô chính là nữ diễn viên Mao Toại tự đề cử kia.

Ngay cả tên cũng giống nhau như thế...

Trong lòng Cố Từ Niên khẽ động, lập tức nhíu mày lại: "Hot search kia là xảy ra chuyện gì?"

Ngôn Lạc không nói: "Hai người ở New York bị người khác chụp được trực tiếp đăng lên Weibo, sau đó thành hot search. Cậu không biết sao?"

Cố Từ Niên hoàn toàn không biết gì cả, cây ngay không sợ chết đứng nói: "Tớ không có Weibo."

Anh không thích kinh doanh, cũng rất ít quan tâm đến tin tức giải trí. Tài khoản Weibo vẫn luôn giao cho đoàn đội xử lý, chỉ thỉnh thoảng chia sẻ tin tức tuyên truyền chính thức trước khi bộ phim được công chiếu, độ hoạt động còn không bằng một tài khoản zombie*.

*Kiểu như nick giả hoặc nick không có hoạt động gì nhiều á.

Ngôn Lạc nhớ tới vụ này, nhấp mở Weibo đưa cho anh xem: " Hot search ở New York nổ ra không bao lâu thì bị đoàn đội của anh xóa đi. Tin tức cũng bị đè xuống. Bọn họ không nói với cậu sao?"

"Tớ đã thông báo, những chuyện có liên quan đến tớ thì trực tiếp xử lý, không cần phải nói với tớ." Cố Từ Niên cầm lấy điện thoại của hắn.

Ngôn Lạc đã cẩn thận giúp anh mở bảng danh sách hot search, mí mắt anh đảo qua thấy được hot search liên quan đến mình.

Mở video lên rồi kéo xuống mục bình luận, cư dân mạng liên tục giễu cợt bông hoa Nghê Bố Điềm giống như họ đang ở trong cuộc thi làm thơ, cái sau so với cái trước còn xuất sắc hơn.

Khóe môi Cố Từ Niên chậm rãi nhếch lên, lấy điện thoại ra tìm số của người đại diện.

Ngôn Lạc: "Cậu đang làm gì vậy?"

Cố Từ Niên: "Tin tức không kịp xử lý, trừ tiền lương."

Ngôn Lạc: . . .

Cố Từ Niên đứng lên đi vào toilet gọi điện thoại. Ngôn Lạc lắc đầu cười cười, cầm lấy ly rượu từ tìm thú vui cho mình. Nửa giờ sau, hắn cụt hứng, đi lại phía Cố ảnh đế đang ngồi một mình ở một góc nghịch điện thoại.

"Đang bận bịu cái gì vậy?"

Ánh mắt liếc nhìn biểu tượng phần mềm dần dần thay đổi từ một cái quạt thành một vòng tròn trên màn hình điện thoại của anh, lông mày Ngôn Lạc giật giật.

Cố Từ Niên: "Tải Weibo."

". . ."

******

Nghê Bố Điềm cảm thấy cứ phiền muộn hoài cũng không tốt. Vì vậy cô dứt khoát lên máy chạy bộ. Đợi cô thở hồng hộc đi xuống máy chạy bộ thì thấy hot search liên quan đến mình một lần nữa đã biến mất. Cùng lúc đó, đoàn đội bên kia của Cố Từ Niên đăng lên một bài tuyên bố từ trước đến nay chưa từng thấy. Tuyên bố rằng hai người sẽ hợp tác với nhau trong bộ phim sắp tới. Nghê Bố Điềm là nữ diễn viên mà Lâʍ đa͙σ sàng lọc kỹ càng chọn lựa, xin mọi người hãy nên chú ý nhiều hơn vào tác phẩm. Không nên suy đoán lung tung cuộc sống cá nhân của diễn viên.

Tuyên bố cuối cùng, còn ám chỉ nhà kinh doanh nào bịa đặt câu chuyện sẽ bị điều tra và cảnh cáo.

Tài khoản cá nhân của Cố Từ Niên cũng đăng tin, bình luận đã sớm vượt quá con số 10 vạn*. Cũng không ít người hâm mộ Cố Từ Niên chạy đến Weibo của Nghê Bố Điềm an ủi, xoay mặt liền xem như không có chuyện gì xảy ra giúp cô tẩy trắng.

*1 vạn = 10.000

Nghê Bố Điềm kéo xem một vài bài đăng trên Weibo của phòng làm việc Cố Từ Niên, một chúl cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù cảm giác được thanh minh làm rõ này khiến cho người ta rât thoải mái nhưng cái này quá mực khoa trương nha! Chuyện này nếu như là người khác thì cũng được nhưng đối phương là người suốt năm không đăng được quá 5 bài, cũng không ra mặt làm rõ bất kì tin đồn nào - Cố Từ Niên.

Kỳ lạ, quá kỳ lạ.

Trong phòng khách, Tô Diệp cũng không biết.

Đang xem kênh truyền hình nào đó, một giọng ca vô cùng nội lực mơ hồ truyền đến: "Chân núi nữ nhân là lão hổ, gặp nghìn vạn lần muốn né tránh.*"

*Đây là lời bài hát trong bài "女人是老虎 (Women are tigers)" do ca sĩ Li Na trình bày.

Nghê Bố Điềm nghe được cái trán liền xuất hiện ba đường hắc tuyến. Nhớ lại từng cảnh vô tình gặp được Cố Từ Niên ở New York, dưới đáy lòng yên lặng nhổ nước bọt: Người đàn ông kỳ lạ này so với lão hổ còn nguy hiểm hơn, gặp phải liền hàng vạn hàng nghìn nghìn lần muốn né tránh.

Không nên lại chủ động đi trêu chọc

-

Ba ngày sau, đoàn phim lần đầu tiên mở cuộc họp với sự tham gia của những người có liên quan. Nghê Bố Điềm trước đó một đêm đã học thuộc kịch bản trong tay mình. Ngày hôm sau đến phòng họp sớm trước nửa tiếng.

Phim điện ảnh đã được chuẩn bị bốn năm, vai diễn đã thay đổi được vài lần. Hiện tại diễn viên đóng phim công khai ra bên ngoài chỉ có cô và Cố Từ Niên, những vai diễn khác thì cô hoàn toàn không biết. Lần đầu tiên tham gia phim của Lâm Dĩ Bình, đang suy nghĩ đến tiếp theo sẽ thông báo những diễn viên nào, trong lòng Nghê Bố Điềm có chút chờ mong.

Mười phút sau, các diễn viên khác cũng ào ào đến, Nghê Bố Điềm liên tiếp gặp được ba bốn vị diễn viên đức cao vọng trọng, cúi đầu chào đến nỗi không thể đứng vững.

Lại qua mấy phút nữa, một giọng nói ngọt ngào đến nỗi vắt ra được mật ong vang lên: "Thật ngại quá, có phải tôi đã đến trễ rồi không?" Da đầu Nghê Bố Điềm phản xạ có điều kiện tê rần cả lên.

Ngước mắt lên liền nhìn thấy thân hình béo mập của Quan Hà mặc quần áo như một cây kẹo bông đang đứng ở cửa.

Bước chân Quan Hà nhẹ nhàng đi vào, gương mặt luôn nở nụ cười đến chào hỏi từng người một, ôm, sau đó đi thẳng đến bên tay trái của Nghê Bố Điềm, mười ngón tay đặt trên đầu vai cô.

"Điềm Điềm, đã lâu không gặp. Tôi rất nhớ cô a."

Mùi nước hoa ngọt ngào xông thẳng vào trong mũi, Nghê Bố Điềm ngừng thở, mặt không biến sắc đem mấy ngón tay của cô ta kéo xuống: "Đã lâu không gặp."

"Trước còn nghĩ trong đoàn phim không ai đi theo bồi tôi nên chắc sẽ rất cô đơn. Bây giờ nhìn thấy cô tôi liền yên tâm rồi." Cô ta kéo thẳng ghế ra ngồi xuống bên cạnh Nghê Bố Điềm, mắt to điềm đạm đáng yêu nhìn cô chằm chằm.

Cô ta là tới quay phim hay là tới tìm người chơi?

Nghê Bố Điềm mím môi, đem câu nói thật lòng này ém ở trong bụng, trên mặt nở một nụ cười giả tạo: "Tôi cũng vậy."

Quan Hà lại bắt tay cô: "Tuy là về sau không cùng một công ty nữa nhưng tình chị em không thể quên nha. Về sau chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau nha."

Chỉ cần cô đừng chủ động "giúp tôi" mua hot search là được rồi.

Nghê Bố Điềm mỉm cười.

"Để kỷ niệm thì chúng ta hãy chụp một tấm đi !!" Quan Hà mở ứng dụng chụp hình.

Cái ứng dụng này chỉ chỉnh sửa được mỗi cô ta khi chụp chung thôi đúng không?

Nghê Bố Điềm mím môi, không có phối hợp: "Đoàn phim này còn chưa có thông báo chính thức, tiết lộ tin tức ra ngoài thì không hay lắm đâu."

"Có sao đâu." Quan Hà chu mỏ: "Tôi sẽ không đăng lên Weibo đâu."

Nghê Bố Điềm: "Vậy thì không cần thiết phải chup."

Nụ cười trên gương mặt Quan Hà cứng lại nhưng rất nhanh lại cười rộ lên: "Cũng đúng, ảnh chụp xong không thể đăng đúng là vô hồn nha."

Dừng hai giây, cô ta thấp giọng, nhích lại gần Nghê Bố Điềm: "Nghe nói Cố Từ Niên rất lạnh lùng, ít giao lưu với nữ diễn viên, là thật sao?"

Trong lòng Nghê Bố Điềm mắng chửi nhưng trên mặt lại mơ hồ nở nụ cười: "Tôi đâu có biết."

Vẻ mặt Quan Hà giữ kín như bưng: "Cô đừng có giả bộ với tôi, hai người. . . Khụ khụ. Nếu không. . . Hai người tại sao có thể vừa vặn diễn chung một cặp?"

Thanh âm cô ta nói những lời này đột nhiên nâng cao lên một chút, lại bất tri bất giác hạ thấp giọng ở những chữ cuối, nhưng vẫn như cũ duy trì âm lượng để cho mọi người nghe được. Làm một bộ dáng đang cùng bạn tốt trò chuyện không cẩn thận nói đến hưng phấn. Lời trong lời ngoài ám chỉ Nghê Bố Điềm là do ôm đùi Cố Từ Niên mới vào được đoàn phim.

Nghê Bố Điềm nghiêng đầu nhàn nhạt đánh giá cô ta, cười đến thản nhiên: "Tôi và thầy Cố không có liên lạc lén lút gì cả. Lần ở New York kia là vô tình gặp được, cô không thấy được tối hôm qua phòng làm việc của thầy Cố đăng tin tuyên bố sao?"

Quan Hà giả ngu: "Không thấy, tuyên bố gì vậy?"

Nghê Bố Điềm: "Người nào bịa đặt liền kiện người đó."

Quan Hà: . . .

Cửa phòng họp bị đẩy ra, đạo diễn, biên kịch, người chế tác trước sau đi vào cùng các diễn viên chào hỏi. Cố Từ Niên ở ngoài thấp giọng nói chuyện điện thoại, là người cuối cùng đi vào.

Nghê Bố Điềm vô thức hướng mắt nhìn vào kịch bản, tránh đυ.ng ánh mắt của anh. Bên tai chợt nghe tiếng cười của Quan Hà, âm thanh cô ta nói chỉ có cô nghe được: "Tôi nói này, thái tử gia tập đoàn Cố thị, ảnh đế trẻ tuổi đạt ba giải vàng, vui đùa một chút thì còn có thể. Sao có thể thật sự những diễn viên nhỏ như chúng ta."

"Đâu chỉ là ảnh đế." Giọng nói Nghê Bố Điềm thờ ở giống như đang thảo luận giá cả đồ ăn ở chợ rau: "Ông chủ, người đầu tư, thậm chí rất nhiều công ty cao tầng khác đều như vậy."

Mặt của Quan Hà trắng xanh.

Quan hệ của cô ta và Đỗ tổng ở công ty người người đều biết. Cho dù là ngầm hiểu lẫn nhau nhưng cũng không lôi ra ánh sáng được.

Lúc này bị Nghê Bố Điềm không mặn không nhạt chọc thẳng vào chỗ đau, trong lòng cô ta buồn bực nhưng ngoài miệng không thể nói lời nào, chỉ có thể cắn răng giả vờ như không có sao.

Đang nói chuyện thì đám người đã chào hỏi nhau xong, rối rít ngồi xuống, Lâm Dĩ Bình phân phó trợ lý mang cái ghế cho Cố Từ Niên ngồi ở bên trái ông ấy.

"Không cần." Cố Từ Niên thờ ơ nói: "Không phải là muốn sắp xếp rõ ràng nhân vật sao? Thế thì ngồi theo mối quan hệ của nhân vật đi?"

"Như vậy tốt hơn." Lâm Dĩ Bình cười bắt chuyện: "Vậy làm phiền các vị ở đây điều chỉnh lại một chút."

Cái ghế ma sát dưới đất nhẹ vang lên, Nghê Bố Điềm giống như một học sinh tiểu học đi học thất thần, ngước mắt ngây người, đang lúc thất thần, có một bóng người lặng lẽ đứng ở bên cạnh cô, ánh mắt xẹt qua người cô, rơi xuống người Quan Hà: "Làm phiền, đổi chỗ?"