Chương 27: Tị Hiềm*

Edit: Dâu Nhỏ lười biếng cực 🥲

*Là tránh sự nghi ngờ, sợ bị hiểu lầm.

Phòng bệnh yên tĩnh, ngọn đèn trên đỉnh đầu không rõ nguyên do mà chớp tắt vài cái. Tựa như cũng bị câu nói của Cố Từ Niên làm cho hoảng sợ.

Nghê Bố Điềm cảm thấy trừ phi cô điên rồi nên mới có loại tư tưởng này.

Không nghĩ đến Cố Từ Niên lại có loại hiểu lầm này đối với cô, đôi mắt trợn tròn, cơ hồ theo phản xạ có điều kiện mà nói: "Đương nhiên là không phải."

". . ."

Không khí đình trệ Nghê Bố Điềm ngậm chặt miệng, trong lòng bồn chồn tim đập ba đa ba đa bùm.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cố Từ Niên thu hồi tay, rũ mắt, tầm mắt dừng lại ở bên mép giường.

Bộ dáng như không mấy vui vẻ.

Nghê Bố Điềm hối hận nhéo đùi của mình. Có lẽ cô không nên mở miệng nhắc đến chuyện này. Nghĩ đến quá nhiều nên nói cũng sẽ nhiều, làm cho người ta ghét mình vô cớ.

Cô quyết định thay đổi đề tài nói chuyện.

Lặng lẽ nhìn Cố Từ Niên một cái, cô cười gượng: "Trước kia nghe nói anh không thích ký tên cho fans. Hôm nay phát hiện chỉ là lời đồn, anh đối với fans thật là ôn nhu."

"Không phải là lời đồn."

Cố Từ Niên ngước mắt, giọng nói nhàn nhạt, không có cảm xúc gì: "Tôi không thích ký tên, cũng không thích bị người khác chú ý đến đời tư."

Nghê Bố Điềm khó hiểu gãi gãi tóc: "Vậy vừa rồi anh. . ."

"Bởi vì người nào đó không muốn một mình ở chung với tôi." Anh không hề chớp mắt nhìn cô, bất đắc dĩ cười nhạo: "Cho nên bất đắc dĩ tôi phải bán đứng bản thân mình."

Nghê Bố Điềm cảm thấy hình như mình bị sốt đến mơ hồ rồi, thế nào mà lại nghe được trong câu nói của anh có chút uỷ khuất.

Giống như cô là một tra nam vô tình giẫm đạp lên tình cảm của anh vậy. . .

Tầm mắt nam nhân còn dừng ở trên mặt cô, làm cho người ta có loại cảm giác áp bức vô hình. Cô ngửa mặt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trầm mặc hai giây, tính toán chiến thuật tiếp tục dời chủ đề nói chuyện.

"Đám người A Viễn đâu rồi?"

"Tôi kêu bọn họ về trước rồi."

"Oh." Cổ cô cứng đờ di chuyển tới lui trên gối, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bình nước biển mới thay: "Đã khuya rồi, anh trở về nghỉ ngơi đi. Đêm nay vất vả rồi."

Cô rụt rè nói: "Tôi không sao đâu. Nếu có việc gì thì tôi sẽ tự gọi y tá."

Ngón tay chỉ lên nút báo động ở đầu giường, cô còn nở một nụ cười lấy lòng.

Cố Từ Niên cúi mắt nhìn điện thoại, tỏ vẻ không ý kiến cũng không nói lời nào.

Ngoài cửa sổ đêm đen như mực, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió đang lay động ở trên ngọn cây. Anh lười biếng ngồi tựa trên ghế, chân dài hơi duỗi ra, vô cùng tự nhiên.

Giọng nói Nghê Bố Điềm gấp gáp, giống như bị nắp bình khi nước đun sôi, vừa khàn vừa thanh, có vài cảm xúc nhỏ không khống chế được mà phát ra ngoài.

"Ừm?" Nghê Bố Điềm liếʍ môi nhìn anh.

Anh lười biếng, mắt cũng không nâng lên.

Cô mím môi, kêu tên anh: "Cố Từ Niên?"

Anh ngước mắt lên im lặng nhìn cô.

Âm thanh cô trầm thấp mềm mại: "Cố Từ Niên, anh đi đi."

Điện thoại ở trong tay xoay vòng, sau đó được cất vào trong túi áo, Cố Từ Niên đứng lên.

Nghê Bố Điềm nhẹ thở ra, không khí bị áp bức từng đợt từng đợt được lưu thông, đáy mắt cô không dấu vết mà sáng lên.

Ngay sau đó, tay anh đặt lên đầu cô, nửa thân người cúi xuống.

Ngực cứng lại, Nghê Bố Điềm bất an nuốt nước miếng, hai người đối mắt nhau, sáng quắc, như đang cất giấu một ngọn lửa.

Lòng bàn tay Cố Từ Niên đặt xuống, khi mùi hương linh sam tràn ngập ở chóp mũi, anh nhẹ nhàng che đi đôi mắt của cô.

"Ngoan ngoãn ngủ đi."

"Chờ cô tỉnh lại, tôi sẽ đi."

******

Nghê Bố Điềm không nhớ rõ bản thân rốt cuộc ngủ như thế nào, chờ lúc cô tỉnh lại thì Cố Từ Niên vẫn còn ngồi ở mép giường, lười biếng dựa vào ghế, một bàn tay nhẹ rũ xuống đang ngủ.

Lúc anh an tĩnh ngủ so với bình thường thì ôn nhu hơn, hàng mi dài nhẹ rũ xuống, dưới mắt có quầng thâm xanh nhạt, nhìn qua có chút mệt mỏi.

Anh có suất diễn nhiều, mỗi ngày đều phải thức sớm. Từ ngày hôm qua đến giờ căn bản chưa ngủ được chút nào.

Dường như đã trải qua một hành trình dài từ giữa mùa đông bước vào ngày xuân, mầm xanh mọc lên, nước sông đóng băng bắt đầu cạn kiệt trong gió xuân, không tiếng động, bầu trời cao, mây lớn và nước trong dâng lên. Với nét dịu dàng độc nhất vào mùa xuân.

Nghê Bố Điềm rất muốn duỗi tay ra sờ nhẹ ngón tay đang rũ xuống kia. Ngón tay đó vừa thon dài vừa mảnh khảnh, cô đột nhiên muốn biết độ ấm của lòng bàn tay anh, là lạnh hay ấm nhỉ?

Cái ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu liền nhanh chóng biến mất, cô cảm thấy vớ vẩn, lắc đầu cười cười.

Chỉ yên lặng nhìn, Cố Từ Niên đã tỉnh.

Nghê Bố Điềm xem như không có việc gì mà dời ánh mắt đi, chớp nhẹ mắt hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"6 giờ rưỡi." Cố Từ Niên nhìn điện thoại, đại khái bởi vì mới tỉnh ngủ, giọng nói có chút khàn. Ngoài cửa sổ trời đã có chút ánh sáng, chiếu đến trên mi mắt anh, làm cho người ta có cảm giác anh vẫn còn đang trong mộng không chân thật.

Hư ảo nhưng đẹp.

Nghê Bố Điềm giật giật ngón tay, muốn tìm điện thoại của mình, Cố Từ Niên từ trong tủ lấy ra một cây nhiệt kế, mở ra, cúi người xuống gần cô.

"Giơ cánh tay lên." Khi nói lời này thì tay anh đã đặt lên trán cô đo nhiệt độ.

Trải qua một đêm lăn lộn, Nghê Bố Điềm đã đờ đẫn. Cô ngoan ngoãn nâng cánh tay lên, phối hợp với anh đo nhiệt độ.

Đợi chừng mấy phút, Cố Từ Niên lấy nhiệt kế ra: "Hạ sốt rồi."

Anh thong thả ung dung dọn dẹp nhiệt kế, sửa cổ tay áo, đột nhiên cười lên: "Sợ bị Nghê Bất Du phát hiện? Sao mà giống như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vậy?"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Gương mặt theo phản xạ có điều kiện mà nóng lên, cô trừng mắt liếc anh một cái, lên tiếng giải thích: "Không phải sợ phát hiện, mà là không muốn em ấy lo lắng."

Cố Từ Niên suy tư gì đó rồi gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Nghê Bố Điềm hỏi: "Anh đi đâu vậy?"

"Đi kêu y tá." Anh nắm tay cầm cửa, quay đầu lại nhìn cô: "Không phải muốn nhanh chóng trở về sao?"

Y tá Lý Tinh giúp cô tháo kim tiêm, mặt đỏ tai hồng nhìn thần tượng đang đeo khẩu trang đội mũ.

Nghê Bố Điềm cũng đã đeo khẩu trang vào, đang cúi đầu sửa sang lại khoá kéo. Đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một bóng người ập đến, Cố Từ Niên đã giúp cô đội mũ vào, anh hơi nghiêng đầu đánh giá cô một cái, lại giúp cô sửa sang lại một chút rồi kéo cô đi thẳng. . .

Nghê Bố Điềm theo bản năng quay lại nhìn cô y tá, quả nhiên thấy được ánh mắt kích động và cảm xúc không thể tả được.

Cô mím môi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi.

Ánh mắt cong lên, cô cố tình nâng âm thanh giọng nói lên: "Cảm ơn Cố lão sư, hôm nay vất vả cho anh rồi. Vốn là cũng nhau đến thăm đạo diễn lại không nghĩ đến đột nhiên tôi lại bị bệnh, làm hại anh không thể về khách sạn nghỉ ngơi."

Y tá A nhỏ: À thì ra là thế, quả nhiên ca ca nhà chúng ta là người có tâm lương thiện, thích giúp đỡ mọi người!!!

Nghê Bố Điềm trông mong nhìn Cố Từ Niên, trong ánh mắt có tín hiệu rõ ràng.

Cố Từ Niên đối mắt với cô một giây, cười bất đắc dĩ, giọng nói lành lạnh: "Đều là đồng nghiệp quay phim chung với nhau. Nghê lão sư khách khí rồi."

Không nghĩ đến anh thật sự phối hợp, Nghê Bố Điềm ngẩn ra một giây, đôi mắt chân thực cong lên.

A Viễn trước khi về đã để lại một chiếc xe, Cố Từ Niên ấn chìa khoá xe mở cửa, mở cửa xe ghế lái phụ trước.

Nhìn Nghê Bố Điềm không có ý muốn lên xe, anh hất hất cằm ý bảo cô lên xe.

"Anh đã một đêm không ngủ, mệt mỏi thì không nên lái xe." Nghê Bố Điềm kéo khẩu trang lên, ung dung nói: "Nếu không thì tôi lái nhé."

Giọng nói Cố Từ Niên bình thản: "Cô có bằng lái sao?"

". . ." Thật đúng là không có.

Nghê Bố Điềm xám xịt bò lên chỗ ngồi.

Cố Từ Niên thoáng thấy đôi tai ửng đỏ của cô, cười nhẹ, cúi người giúp cô thắt dây an toàn.

Cơ thể đột nhiên đến gần mang theo hơi thở ấm áp, giống như đang được ôm, Nghê Bố Điềm trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm lông mi của Cố Từ Niên đang bị ánh nắng chiếu đến gần như trong suốt, trong nháy mắt tim ngừng đập.

Cô đột nhiên có chút lý giải được vì sao Nghê Bất Du khẩn trương cùng bài xích.

Cố Từ Niên đối với cô, hình như có chút đặc biệt.

Cố Từ Niên thức suốt một đêm, lại giống như không có chút mệt mỏi, dọc đường đi dẫm chân ga chạy nhanh như chớp, Nghê Bố Điềm sợ đến mức phải lên tiếng vài lần nhắc nhở anh chạy chậm lại.

Xe đến cửa khách sạn vừa mới 7 giờ 15, anh tắt máy xe, cầm điện thoại lên nhìn, cười nhẹ: "Còn chưa đến 7 giờ rưỡi, hẳn là sẽ không bị phát hiện."

Trong lòng Nghê Bố Điềm như có mèo cào qua, không đau nhưng lại hoảng sợ, mang theo thật lâu cũng không thể bình tĩnh trở lại được.

Hai người che kín mít, từng người trở về phòng. Nghê Bố Điềm vừa mới cởϊ qυầи áo ra, di động đã thông báo tin nhắn WeChat đến.

Nghê Bất Du: "Dậy chưa?"

Cô cuống quít mặc áo ngủ vào, lại đem chăn mở ra, nhảy lên giường lăn hai vòng tạo nếp nhăn, nhắm mắt đợi năm phút mới chậm rãi trả lời lại: "Mới vừa dậy."

Nghê Bất Du: "Mở cửa."

". . ."

May mắn Cố Từ Niên lái xe nhanh!

Nghê Bố Điềm âm thầm biết ơn, xuống giường mang dép đi tới cửa, lại cố ý làm rối tóc một chút, ra vẻ vẫn còn buồn ngủ ra mở cửa.

Nghê Bất Du mang theo bữa sáng, trên người còn mang theo sương lạnh sáng sớm, cả người toát ra tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ.

"Đạo diễn sao rồi?"

"Ở bệnh viện truyền nước biển." Nghê Bố Điềm nghiêng người cho hắn vào, trong lòng không hiểu sao có chút khẩn trương.

Quả nhiên ngay sau đó Nghê Bất Du hỏi: "Tối qua mấy giờ về?"

"Khoảng 3 giờ chăng?" Cô nói y như thật: "Thăm đạo diễn xong liền trở về. Vào phòng liền ngã đầu xuống ngủ nên không để ý thời gian."

"Òh." Thiếu niên kéo ghê dựa ở bàn ăn ra, tuỳ tiện ngồi xuống ngước mắt lên nhìn cô: "Cùng với Cố Từ Niên?"

Đôi mắt hắn trong suốt, thời điểm nhìn chăm chú giống như có lực xuyên thấu có thể thấy được trong lòng người khác nghĩ gì.

Nghê Bố Điềm hắng giọng ừ nhẹ một tiếng, ra sức biểu hiện ra bộ dáng thong thả nhất ngồi xuống ghế sofa:

"Còn có cả A Viễn và chủ nhiệm sản xuất."

Cô cúi đầu, làm như không có chuyện gì xem điện thoại, trong lòng có chút lo lắng. Cảm thấy ánh mắt thiếu niên như có như không đánh giá cô.

Cách một lúc, cô lại liếc trộm nhìn, phát hiện Nghê Bất Du đưa lưng về phía cô, đang bày bữa sáng ra, tư thế ung dung nhàn hạ.

Ngón tay nắm chặt điện thoại thả lỏng, trộm thở phào một cái. Trạng thái của cả người giống như chạy nước rút 100 mét mà không hề nóng lên.

Rõ ràng vừa bị bệnh thì phải truyền nước biển, nhưng sao lại cảm thấy như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sợ phát hiện vậy.

******

Nghê Bố Điềm và Nghê Bất Du cùng nhau ăn bữa sáng, đứng dậy đi rửa mặt thì bị Nghê Bất Du ngăn lại.

"Hôm nay không có diễn đúng không? Chị ngủ một lát đi."

Bước chân Nghê Bố Điềm không dừng: "Chị đưa em đến sân bay."

"Không cần." Thiếu niên bất cần xua xua tay: "Em đi cùng Tô Diệp. Bay lúc 9 giờ rưỡi, chị ấy đang ở dưới lầu chờ em."

Nghê Bố Điềm vội cầm quần áo đi thay, bị hắn túm tay lại, kéo sang một bên: "Đã nói là không cần đưa."

Hắn xoa xoa ót, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: "Cũng không phải trẻ con nữa."

Nghê Bố Điềm đưa hắn đến cửa, ỷ vào thân người cao nên hắn ấn tay xuống đầu cô, đẩy vào bên trong phòng: "Chị đi ngủ đi."

Lười biếng đi ra hai bước, thấy cô vẫn còn đứng đó, quay đầu khô khan dặn dò hai câu: "Nhớ uống thuốc đó."

"Đã biết." Nghê Bố Điềm dựa vào khung cửa, giọng nói bực mình: "Chị không phải con nít!"

Khoé môi thiếu niên cong lên một cái, tức giận đến phát cười: "Nghiêm túc đóng phim, không được yêu sớm."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Lời này hẳn là đang nói cô rồi.

Đứa nhỏ chạy theo đoàn phim một ngày thì thật sự xem chính mình là người giám hộ, thật sự không biết lớn nhỏ mà!

Cô trở lại phòng, mở điện thoại nhắn tin cho Nghê Bất Du: [Trở về nhớ làm bài tập.]

Đứa trẻ không biết lớn nhỏ lập tức trả lời: [Bài tập đã bị em đốt rồi."

Nghê Bố Điềm: [Chị sẽ dặn Tô Diệp ở trên máy bay giám sát em làm bài tập.]

Nghê Bất Du[. . .]

******

Nghê Bố Điềm ngủ được hai tiếng, sau đó rời giường tắm rửa.

Lau khô tóc, trang điểm nhẹ, tự giác uống thuốc cảm, thay quần áo tính đến phòng vũ đạo luyện tập.

Tiểu Khả đã giúp cô hẹn trước giáo viên, đang đứng ở thang máy chờ.

Cô mở cửa, mới vừa ra khỏi cửa tầm mắt lại nhìn đến phòng đối diện, giây tiếp theo, Cố Từ Niên vân đạm phong khinh từ trong phòng đi ra.

Thấy cô đi tới, mặt Cố Từ Niên không biểu lộ chút gì gật đầu.

Nghê Bố Điềm cười cười, bước chân đi nhanh hơn, lúc gặp thoáng qua, người đàn ông đột nhiên thấp giọng hỏi: "Bạn nhỏ đi rồi sao?"

"Hả?" Nghê Bố Điềm dừng chân, hiểu được anh đang nói tới Nghê Bất Du, gật đầu trả lời: "Đã lên máy bay."

"À." Nam nhân cười như không cười nhìn cô: "Tôi đây không cần phải tị hiềm nữa rồi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nghê Bố Điềm: ??????

Dâu: Dạo gần đây cảm xúc mình không khống chế được. Luôn cảm thấy chán nản với áp lực công việc ở chỗ làm lẫn học tập làm mình muốn buông xuôi mọi thứ luôn á hjx. Tính đăng thông báo với mng là drop truyện vì không còn cảm thấy hứng thú nữa nhưng mà ngày nào đt cũng thông báo có người vote truyện làm cho mình không nỡ drop 🥲. Mình hứa sẽ ráng edit nhưng không nhanh đâu huhu. Bh không còn thời gian rảnh nữa. Chỉ có rút bớt thời gian ngủ mỗi ngày lại một xíu để edit chương nên tiến độ ra rất chậm nha mng huhu. Cảm ơn mng vì đã luôn ủng hộ mình. Thật sự cảm ơnnnnn 🥰