Chương 26: Quan Hệ

Edit: Dâu Nhỏ

Rạng sáng bệnh viện yên tĩnh hơn so với ban ngày, trên hành lang ngẫu nhiên có người đi qua lại, bước chân vội vàng.

Nghê Bố Điềm dựa vào l*иg ngực của Cố Từ Niên, đem hơn phân nửa sức lực của mình tựa lên. Nghe được tiếng đàn ông cười khẽ nhưng cô vẫn không giãy giụa, mê mê tỉnh tỉnh mà động đậy, như là đang muốn tìm cách nào đó có thể dựa vào thoải mái hơn.

Cái trán đã nóng đến lợi hại, bị cô cọ qua cọ lại trên cổ của Cố Từ Niên. Cổ nam nhân thon dài, làn da hơi hơi lạnh, giống như một làn nước trong suốt, chạm vào quả thực có một chút thoải mái. Cô thoải mái híp mắt, cái trán dán vào cổ của anh, lười biếng vô thức nhúc nhích.

Cố Từ Niên nhìn xuống, liền thấy cô gái trong ngực yên tĩnh nhắm mắt.

Thời điểm không giãy giụa tránh né, mặt nạ phòng bị cô đeo cũng bị gỡ xuống, giống như búp bê Tây Dương, lông mi cong vυ"t, theo từng nhịp hít thở mà rung động.

Hai y tá trực ban từ chỗ ngoặt hành lang đi tới, liếc mắt liền thấy Cố Từ Niên ôm cô gái bước nhanh. Đôi nam nữ này mặc dù đội mũ đeo khẩu trang che kín gương mặt nhưng nhan sắc cùng khí chất vẫn không thể nào che giấu được, hấp dẫn ánh mắt tò mò của người qua đường.

Cảm nhận được ánh mắt tò mò nghiên cứu của người qua đường, một bàn tay của Cố Từ Niên đưa ra nhẹ nhàng che khuất mặt Nghê Bố Điềm, đem gương mặt cô dán vào l*иg ngực mình, động tác nhẹ nhàng cẩn thận.

Hai y tá nắm lấy tay nhau, vẻ mặt giả vờ nghiêm túc, trong ánh mặt lại có hoa lửa, vừa đi vừa trộm quan sát.

Chờ Cố Từ Niên đi qua, hai người dừng lại, âm thanh đè nén nhịn không được hưng phấn khe khẽ lên tiếng ---

"Người đó thật đẹp trai nha. Dáng người sao mà chuẩn men thế không biết."

"Che kín mít như vậy mà cô vẫn nhìn ra được hả?"

"Khí chất của soái ca không thể lấn át được. Tôi chỉ cần nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, ánh mắt tựa như radar này có thể tự động bắt được hơi thở tuyệt mĩ của anh ấy."

"Khùng điên! Nhưng mà đúng là đôi mắt của anh ta quả thực rất đẹp, thâm thuý lại mê người, có chút giống Cố Từ Niên!"

"Đừng có nằm mơ, Cố ảnh đế sao có thể đến bệnh viện chúng ta?"

"Ảo tưởng một chút cũng không được sao? Nhưng mà anh ta sủng bạn gái quá. Bế kiểu công chúa, lại còn che mặt, quá ngọt."

"Khi nào mới mới đến lượt tôi có được tình yêu ngọt ngào như vậy? Khi nào mới đến lượt chúng ta hả?"

"Đừng mơ nữa, đến chó nhà tôi cũng đã thay được 2, 3 lượt bạn gái, tôi chỉ ngồi đó ăn cơm chó của bọn nó! Chỉ cần chúng ta còn làm ở bệnh viện thì cũng đừng vọng tưởng dù chỉ một ngày! Tình yêu là cầm không được, thứ mà chúng ta cầm được trong tay cùng lắm cũng chỉ là mớ tóc rụng thôi."

"Hiện thực tàn khốc."

"Quá tàn nhẫn!"

". . ."

". . ."

Nghê Bố Điềm giống như đang chìm vào trong giấc mộng. Trong mơ hình như có người nào đó đang gọi cô.

"Điềm Điềm."

"Giang Điềm."

Rất nhiều chuyện cũ năm xưa hiện lên, tường cao, sân lớn, xích đu đong đưa, còn rất nhiều gương mặt xa lạ mà quen thuộc. Cô chìm vào trong giấc mộng cũ, mười ngón tay khẩn trương nắm lại, nói cái gì cũng không buông ra, toàn thân run lên.

Cảnh tượng lại chuyển đổi, là một không gian khác, trong không khí tràn ngập mùi rượu khó ngửi, đôi mắt người đàn ông hờ hững nhìn chằm chằm cô, bình hoa trên bàn rơi xuống, mảnh vỡ rơi đầy đất, cắt một đường qua tay cô, máu tanh từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.

Cô kêu lên, nhưng cho dù cố gắng cách mấy cũng không thể phát ra tiếng. Cô sợ hãi trốn về phía sau, tay chân lại không thể động đậy được, ngực giống như có một tảng đá lớn đè lên. Miệng gào rống, nhưng lại không phát ra âm thanh gì, muốn khóc, lại không thể chảy nước mắt.

Cảm xúc thì có đủ nhưng lại không thể động đậy. Sự sợ hãi ùn ùn kéo đến, sinh sôi nảy nở bóp chặt yết hầu của cô.

Yết hầu gian nan nuốt xuống, thân thể bỗng chốc run lên, ý thức quay trở lại. Nghê Bố Điềm gian nan cử động ngón tay, cảm giác đè nén ở ngực từng đợt từng đợt tan đi, cả người như vừa mới vớt từ trong nước ra.

Cô chậm rãi mở mắt, lông mi nhập nhèm bị bọt nước che mờ đi, không thể phân biệt được đâu là mồ hôi đâu là nước mắt. Trong ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy được bóng dáng người đàn ông ngày càng gần, bị ánh sáng chiếu lên một tầng rực rỡ, thân hình cao to, dẫm lên ánh sáng cả phòng bước về phía cô.

Là Cố Từ Niên sao?

Hình như lúc nãy cô bị sốt đúng không?

Sau đó Cố Từ Niên ôm cô?

Cô bị sốt đến mơ hồ, dán lên cổ anh ngủ?

!!!

Ký ức từng đợt từng đợt kéo đến, chuông cảnh báo trong lòng Nghê Bố Điềm vang lên, vội vàng nhắm hai mắt lại, giả vờ như đang ngủ say.

Bước chân người đàn ông đi rất nhẹ nhàng, nhưng bước đi rất lớn, chỉ hai ba bước đã đi đến giường bệnh. Sau đó anh ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, rũ mắt nhìn cô.

Chóp mũi tràn ngập hơi thở của anh, hoà quyện với mùi nước sát trùng của bệnh viện, làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ. Cái loại cảm giác này làm cho hoảng hốt, tim đập như đang lên dây cót đồ chơi, bùm bùm, rõ ràng bất thường, giây tiếp theo mất đi tiết tấu mà đập liên hoàn.

Trong chớp mắt anh đột nhiên cúi người xuống.

Nghê Bố Điềm ngừng hô hấp lại, cảm nhận được hơi thở đàn ông đang ngày càng gần, ngày càng gần. . . Cô nhắm chặt mắt lại, không nhìn thấy được hành động, càng không đoán được tâm tư của anh. Cái cảm giác khẩn trương nôn nóng này vốn đang mơ hồ nay đang có xu hướng tăng lên theo cấp số nhân, giống như nước biển vô tận kéo cô xuống dưới cùng nhau trầm luân, mơ hồ chìm sâu xuống dưới.

Làn da của Cố Từ Niên mang theo nhiệt độ nhàn nhạt dán vào cô như hình với bóng. Chọc đến cô cảm thấy ngứa ngáy khó có thể bỏ qua, cảm nhận được nam nhân có xu hướng muốn dựa gần hơn nữa, ngón chân cô ở trong chăn không tiếng động mà cuộn tròn lại.

Một giây, hai giây, ba giây. . .

Kiên trì đến khi Nghê Bố Điềm không chịu được nữa muốn mở mắt ra, đột nhiên có một luồng khí lạnh thổi đến, là có người mở cửa đi vào.

Gần như cùng lúc, đôi tay Cố Từ Niên đang chống ở mép giường ngồi thẳng lên, đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa.

Nghê Bố Điềm nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi nóng chảy ra lúc giãy giụa ở trong mơ còn chưa kịp xử lý, lúc này lại thêm một tầng nữa. . .

Lòng tràn đầy sợ hãi, cô mở một mắt ra nhìn Cố Từ Niên đang gật đầu với y tá ở ngoài cửa. Bởi vì đang ở trong phòng, anh đã gỡ mũ xuống, trên mặt chỉ còn mỗi khẩu trang.

Cô lặng lẽ mấp máy môi, nhận ra khẩu trang và mũ của mình đã bị tháo ra, toàn bộ gương mặt lộ ra ngoài.

Thân phận bị bại lộ, cô chỉ mong trong lúc bị bệnh da không đến mức thảm.

Nghê Bố Điềm vẫn còn đang duy trì phong thái của một nữ diễn viên thì y tá đã đi tới, giơ tay nhìn giá treo nước biển, nói: "Tôi đến thay thuốc cho Nghê tiểu thư."

Cố Từ Niên gật gật đầu, không nói tiếng nào nhích người ra ngoài tạo ra một khoảng cách.

Y tá nhanh nhẹn thay cho cô một bình nước biển mới, lại điều chỉnh tốc độ truyền dịch, ôn nhu nói: "Xong rồi."

"Cảm ơn." Cố Từ Niên nhẹ giọng nói.

"Không có gì." Gương mặt y tá không khỏi có chút đỏ, nhấc chân bước ra ngoài. Cố Từ Niên ngước mắt nhìn bình nước biển đang nhỏ giọt, lại ngồi xuống ghế.

Nghê Bố Điềm vội nhắm mắt lại, cảm nhận được trái tim lại đập nhanh nữa rồi.

Cô không tiếng động nuốt nước bọt, lỗ tai mẫn cảm bắt được mọi tiếng động ở trong phòng. Chợt có tiếng bước chân chậm rãi đi tới gần, hình như người y tá kia quay trở lại.

Âm thanh một khắc trước còn bình thường nay đã trở nên rụt rè, lắng nghe kỹ còn mang theo chút run rẩy, "Xin hỏi, anh có phải là. . . Có phải là Cố. . ."

Cố Từ Niên đột nhiên đứng dậy, nghiêng đầu nhìn về phía cô, cúi đầu "Suỵt" một tiếng.

Nghê Bố Điềm nhịn không được mở mắt ra nhiều chuyện, không một tiếng động nhìn lén.

Không biết từ lúc nào Cố Từ Niên đã đứng trước mặt y tá, hai mắt trong trẻo lạnh lùng chăm chú nhìn đối phương.

Mặt cô gái kia lúc này đã hoàn toàn biến thành trái cà chua chín vào mùa hè, giống như bị phun chất xúc tác, hiệu quả rõ rệt.

Cô đem sổ khám bệnh ôm ở trước ngực, vỗ nhẹ ngực, có thể nhìn ra được hiện tại đang rất khẩn trương, hai chân không tiếng động dậm bước nhỏ ở tại chỗ.

Đáy mắt có những ngôi sao sáng lấp lánh, cô vẫn xác nhận lại lần nữa: "Anh là Cố Từ Niên đúng không?"

"Đừng để lộ ra."

Cố Từ Niên thấp giọng nói, thân hình cố tình nghiêng về phía bên sườn che mặt Nghê Bố Điềm ở phía sau, âm thanh cách khẩu trang buồn bực trầm thấp nói: "Đừng để lộ ra, cho cô chữ ký được không?"

Không biết sao Nghê Bố Điềm nghe được tia ôn nhu cùng thoả hiệp ở trong giọng nói của anh.

Tràn ngập sự dịu dàng khó giải thích khiến nhịp tim rối loạn.

". . ."

". . ."

"A a a a a, thật sự có thể sao?" Y tá đè thấp giọng nhảy nhót kêu lên. Bởi vì kích động mà trong mắt tràn ngập nước: "Em là búp bê năm mới lâu năm đó. Từ lúc anh xuất đạo là em đã thích anh. Lúc anh còn đội mũ và khẩu trang thì em đã nhận ra được anh rồi!"

Lúc cô đang không lựa lời mà thổ lộ, Cố Từ Niên lấy bút bi trên tay cô, lấy ra ảnh chụp mặt mình rồi ký tên đưa cho cô, còn ghi thêm ngày tháng.

Y tá: "Anh, anh cùng Nghê Bố Điềm. . ."

"Cô tên là gì?" Cố Từ Niên lạnh nhạt đánh gãy lời nói của cô.

"Hả?" Cô phản ứng lại, "Em tên là Lý Tinh."

Cố Từ Niên giơ tay viết lên "To: Lý Tinh", suy nghĩ một chút, ở phía sau còn thêm một câu nữa: "Bình an, đạt được mong muốn, gia đình hạnh phúc."

Nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Tay anh nắm lấy tờ giấy đưa qua, mắt đen trầm xuống, sáng ngời nhìn chằm chằm cô.

Nghiêng đầu về phía sau nhìn, nói: "Chuyện ở đây là bí mật, không cần phải nói cho người khác đâu."

". . ."

Y tá nhỏ nắm lấy tờ giấy ký tên, mắt trừng lên, ngây ngốc tại chỗ.

Là ai nói ảnh đế nhà cô cao lãnh tự phụ, người lạ chớ lại gần?

Là ai nói ảnh đế nhà cô bướng bỉnh thờ ơ, nghiêm túc?

Rõ ràng là bình dị gần gũi, ôn hoà mê người!

Là một người máy có sức sống biết di chuyển, sẽ nói, sẽ cười lại còn mê người đó ó ó ó! ! !

Nghê Bố Điềm nằm ở trên giường bệnh chứng kiến toàn bộ quá trình cũng có chút ngây ngốc.

Cô trơ mắt nhìn Cố Từ Niên lễ phép chu đáo tiễn y tá ra khỏi cửa, lại trừng trừng nhìn anh quay trở lại giường bệnh.

"Tỉnh?"

Thấy cô mở mắt to nhìn, mắt nhỏ của Cố Từ Niên chớp chớp, lôi ghế ra ngồi xuống.

"Ừ."

Nghê Bố Điềm cứng đờ hắng giọng một cái: "Cảm ơn anh. Đêm nay gây thêm phiền toái cho anh rồi."

Cố Từ Niên xoay người rót cho cô ly nước ấm, một tay vòng qua sau cổ cô, tự nhiên nửa khoác vai cô, đem người đỡ lên.

Nghê Bố Điềm: ". . ."

"Cảm ơn." Cô thấp giọng nói: "Tôi tự mình làm là được rồi."

Cái tay trống không kia vươn ra, Cố Từ Niên lại nắm chặt cái ly không buông.

Nghê Bố Điềm giương mắt hoài nghi nhìn anh, thấy gương mặt anh tràn đầy sự hứng thú nhìn mình, không có chút nhượng bộ nào.

Vài giây đối diện nhau, cô thua thảm bại, khó khăn cúi đầu.

Cố Từ Niên nhếch môi hài lòng, đem ly giấy đưa qua, đút cô uống nửa ly nước.

Sau khi uống nước xong, anh lại đỡ Nghê Bố Điềm nằm xuống, giúp cô đem chăn kéo lên. Toàn bộ quá trình Nghê Bố Điềm đều nhắm chặt mắt, không dám đối diện với anh.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.

"Không phải đã học qua vũ đạo rồi sao!?"

Nghê Bố Điềm: "? ?"

Anh cho là cô đang thầm chấp nhận, ăn không nói có phê bình: "Cứng giống như khúc gỗ vậy."

". . ."

"! ! !"

"Đều không phải do anh làm cho tôi khẩn trương thì tôi đâu có cứng ngắc như vậy?" Trong lòng Nghê Bố Điềm im lặng khiếu nại, mí mắt run run, không lên tiếng.

Sau một giây, sự không hài lòng của anh đối với vũ đạo chuyên nghiệp diễn viên của mình, cô bất mãn khẽ hừ một tiếng.

Âm thanh hừ của cô bị nam nhân nghe được, miệng anh khẽ nhếch, cười nhạt: "Còn tức giận sao?"

". . ."

Vì cái gì mỗi câu nói bình thường qua miệng anh đều có tia mập mờ ái muội vậy? Làm người khác nhịn không được suy đoán lung tung.

Nghê Bố Điềm liếʍ liếʍ môi, tay phải ở trong chăn nắm chặt vạt áo, cảm thấy cần phải cùng anh phân rõ giới hạn.

Nhưng giống như anh chưa từng tỏ ra vẻ có ý khác với mình, cô không thể dùng bất cứ lý do gì để phân rõ giới hạn với anh. Vô cớ nhắc đến đề tài này, cô sẽ giống như là một người có bệnh tự luyến.

Cô nghiêm túc suy nghĩ vài phút, quyết định nói bóng nói gió.

"Người vừa rồi là fan của anh sao?" Cô khô khan hỏi.

Cố Từ Niên hơi nhếch mắt lên: "Nghe được?"

"Ừm." Đôi mắt cô chậm rãi chớp, có chút khó chịu: "Vừa rồi sao anh không giải thích rõ ràng với cô ấy?"

Cố Từ Niên nắm điện thoại trong tay, rất có hứng thú hỏi: "Giải thích rõ ràng cái gì?"

"Quan hệ của chúng ta." Cô nói không được tự tin, cơ hồ muốn cắn đầu lưỡi: "Cô ấy vừa mới hỏi. . ."

Thậm chí còn hiểu lầm.

"Hửm?" Âm cuối nam nhân khẽ nâng lên, hơi khàn, tựa như một cây đao đoạt hồn: "Chúng ta. . . Có quan hệ gì?"

Nghê Bố Điềm: "Không có quan hệ gì cả."

Cố Từ Niên: "Vậy thì tại sao muốn giải thích?"

Nghê Bố Điềm cắn cắn lưỡi, không nói lời nào.

Người đàn ông một tay chống cằm hướng sát vào, đáy mắt nặng nề nhìn cô.

"Vẫn là cô cho rằng chúng ta có mối quan hệ gì đặc biệt sao?"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Từ Niên: Được rồi, thật ra là tôi nghĩ chúng ta có mối quan hệ đặc biệt. . .