Chương 25: Ôn Nhu

Edit: Dâu Nhỏ

Nghê Bố Điềm mơ mơ hồ hồ, không để ý xe đã dừng đậu bên đường từ lúc nào.

Cô khép hờ mắt, buồn ngủ nhìn ra ngoài cửa xe, sau đó trước mắt đột nhiên xuất hiện cái bóng của Cố Từ Niên.

Đầu cô đau sắp nứt ra, phản ứng chậm hơn nửa nhịp, chần chừ trừng mắt nhìn, chỉ có thể nửa mê nửa tỉnh mà vươn tay ra cửa sổ sờ.

Đêm đông nhiệt độ thấp, trên cửa xe phủ một tầng hơi nước mờ mờ. Cô hà hơi, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn -- sau đó liền nhìn thấy gương mặt cô vốn cho là ảo giác giãn ra, khóe môi người đàn ông buông lỏng, lộ ra nụ cười nhỏ không thể nhận thấy.

Anh giơ tay gõ xuống cửa xe, phía sau, Nghê Bất Du khẽ hừ một tiếng.

Lúc này Nghê Bố Điềm mới bất tri bất giác phản ứng kịp, nhấn mở cửa xe xuống.

Cố Từ Niên đội mũ cùng khẩu trang, chỉ lộ ra ánh mắt, cằm hất về chiếc xe phía trước, nói: "Lâʍ đa͙σ đột nhiên bj viêm ruột thừa, phải đi đến bệnh viện gấp. Đoán chừng phải nằm viện, có thể cùng xe của cô chở tôi về khách sạn được không?"

"Đương nhiên là được." Nghê Bố Điềm mở cửa xe, ngồi vào bên trong.

Tiểu Khả nhìn thần tượng muốn lên xe, nhanh nhẹn chạy tới băng ghế sau.

Cố Từ Niên lên xe, tháo nón và khẩu trang, ngồi xuống chỗ ở bên cạnh cửa xe. Nghê Bố Điềm quay đầu nhìn anh: "A Viễn cũng theo đi bệnh viện rồi sao?"

Phía trước chiếc xe kia chạy như bay, sớm đã biến mất trong màn đêm. Cố Từ Niên ừ, nói: "Tôi trở về khách sạn giúp ông ấy lấy vài món đồ và quần áo rồi sẽ qua đó."

Nghê Bố Điềm xoa xoa huyệt thái dương, "À" một tiếng, trong lòng cũng có chút bận tâm, muốn hỏi thêm hai câu nữa, Nghê Bất Du ở bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

"Đoàn phim của các người chỉ có hai chiếc xe thôi sao?"

Giọng nói không cảm xúc, cũng không xem bất cứ ai ra gì, trong nháy mắt đã đem không khí trong xe đè xuống.

Đầu Nghê Bố Điềm càng đau hơn, ngón tay đặt trên ghế dựa lặng lẽ vòng qua, kéo vạt áo của Nghê Bất Du.

Không phải là túm hết, chỉ kéo một cái, thiếu niên thẳng thắn quay đầu, ánh mắt sáng quắc trực tiếp nhìn mặt Cố Từ Niên.

"Có rất nhiều xe." Cố Từ Niên nhìn sang, biểu tình nhàn hạ, "Nhưng mà một số đã đến khách sạn, một số khác vẫn còn ở trường quay. Hiện trên con đường chỉ có hai xe này thôi."

Đơn giản lại rõ ràng hợp lý, cây ngay không sợ chết đứng.

Mặt Nghê Bất Du cười mỉm, khóe môi kéo thẳng một đường.

Cố Từ Niên cúi đầu, lạnh nhạt bổ sung: "Huống chi bây giờ đã là một giờ sáng rồi. Ngay cả xe taxi cũng không bắt được."

Vân đạm phong khinh, tuyệt không có ý nghĩ xấu.

". . ."

Nghê Bố Điềm rụt cổ, thân thể kiệt sức dựa vào phía sau, áp lên trên ghế. Hai nam nhân bên cạnh cô, nhàn nhạt nhìn nhau, không người nào nói thêm cái gì nữa.

Trong không gian yên tĩnh, dường như cô chứng kiến được hai tia sét xoẹt xoẹt chói mắt đấu nhau, mùi thuốc súng như có như không tràn ngập.

Có lẽ là do tâm lý, cô hít mũi một cái, sau đó chóp mũi ngứa, vội vàng không kịp chuẩn bị mà hắt hơi một cái.

"Hắt xì!"

". . ." Nghê Bố Điềm lúng túng che miệng.

Tiếng nổ nhỏ trong xe phai đi, trước mắt đồng thời xuất hiện hai tờ khăn giấy. Hai đôi mắt lặng lẽ nhìn trên gương mặt cô.

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Cô kiên trì lúc trong túi lôi ra một bao khăn giấy, cười khan: "Cảm ơn, tôi có rồi." Sau đó liền cúi đầu, dùng sức lau mũi.

Một lúc sau, hai khăn giấy đồng thời thu lại, Nghê Bất Du không vui hừ một tiếng, đem khăn giấy mạnh mẽ nhét vào trong tay cô. Cố Từ Niên thì cười nhạt, một lần nữa dựa vào ghế.

Nghê Bố Điềm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tư thế muốn đem mũi lau đến thiên hoang địa lão*.

******

Phòng của Lâm Dĩ Bình ở tầng 16.

Thang máy dừng lại ở tầng 15, Nghê Bất Du lê chân dài lôi tay áo của Nghê Bố Điềm ra ngoài. Nghê Bố Điềm do dự một chút, quay đầu nhìn về phía Cố Từ Niên: "Chừng nào anh đi đến bệnh viện?"

Cố Từ Niên nói: "Lấy hết đồ sẽ liền qua đó."

Nghê Bố Điềm suy nghĩ một chút: "Tôi đi cùng với anh qua đó."

Nghê Bất Du: ". . ."

Nghê Bố Điềm kéo tay Nghê Bất Du qua, nhấn nút đóng thanh máy: "Tôi đưa em trai tôi trở về phòng trước."

Nghê Bất Du đứng thẳng bất động: "Em đi cùng chị."

"Em trở về ngủ đi." Nghê Bố Điềm giơ tay xoa nhẹ tóc hắn: "Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, có muốn thân hình cao lên nữa không?"

Thiếu niên khinh thường: "Em đã vượt qua 1m8 rồi."

"Chị của em nói đến thân hình cao lớn, không chỉ đơn giản nói tay chân dài, mà còn nói ở bộ phận khác nữa."

". . ."

Sắc mặt thiếu niên cứng đờ, rũ mắt, ở giữa hai hàng lông mày lộ rõ sự mất tự nhiên.

Cố Từ Niên nói ra: "Ví dụ như. . ." Ngón trỏ anh điểm ở ngay huyệt thái dương: "Nơi đây."

"Đừng hiểu lầm." Vẻ mặt Cố Từ Niên vô tội, đáy mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Học sinh trung cấp quan trọng nhất là não, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều."

Nghê Bất Du lười để ý anh.

Thang máy đến tầng 16, Nghê Bố Điềm lôi tay Nghê Bất Du kéo đến phòng, hai tay Cố Từ Niên chắp vào nhau, khoan thai đi ở phía sau.

Đến cửa, Nghê Bất Du giằng co không muốn vào: "Ngày mai chị hãy đi."

"Chị không thể nào không đi." Nghê Bố Điềm nhỏ giọng an ủi hắn: "Lâʍ đa͙σ đối với chị có ơn, chị qua thăm, rất nhanh sẽ trở về."

Nghê Bất Du kiên trì: "Em đi cùng với chị."

"Ngày mai em còn phải lên máy bay trở về, sớm đi nghỉ ngơi đi." Nghê Bố Điềm lắc tay hắn: "Ngoan, nghe lời."

Thiếu niên gãi gãi gương mặt, giãy tay cô ra, có chút ngượng ngùng, nghiêm mặt lớn tiếng nói: "Đừng nói chuyện như vậy với em, em không phải con nít."

"Không phải con nít nhưng vẫn có cảm giác thiếu an toàn?" Cố Từ Niên lấy thẻ từ trong tay Nghê Bố Điềm, giơ tay mở cửa phòng: "Được rồi, tôi không phải là lão hổ, sẽ không ăn chị của em đâu."

Nghê Bất Du: ". . ."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

******

Nghê Bố Điềm cùng Cố Từ Niên mang vài món đồ cùng quần áo để thay, ngồi chung xe đến bệnh viện thành phố.

Đến bệnh viện đã gần hai giờ rưỡi sáng, Cố Từ Niên cầm đồ xuống xe trước, Nghê Bố Điềm đeo khẩu trang theo phía sau.

Cô cúi đầu nhấc chân đi về phía trước, "Bốp" đầu bất ngờ đυ.ng vào sau lưng của Cố Từ Niên.

Lưng đàn ông thẳng tắp mà cứng rắn, cô buồn bực hừ một tiếng, giơ tay xoa trán.

Cố Từ Niên xoay người lại, nghiêng đầu qua nhìn cô: "Có đau hay không?"

Ánh đèn đêm khuya ở hầm gửi xe mờ ảo, trên mặt anh hiện lên một tầng bóng đen, lông mi dày nhẹ rũ xuống, màu sắc đậm, giống như đang kẻ mắt, làm cho vẻ mặt càng thêm thâm thúy hấp dẫn người.

Nghê Bố Điềm tránh tầm mắt anh, lui về sau nửa bước, thấp giọng lầm bầm: "Ai bảo anh không đi trước làm chi."

Nhỏ giọng oán trách.

Cố Từ Niên ngẩn ra, ngón tay chỉ lên khẩu trang: "Đeo lên che mũi miệng lại."

Chân bước lên một bước về phía cô, đem người gắn chặt giữa l*иg ngực mình và thân xe, anh lại bổ sung thêm: "Không phải cô sợ người khác nhìn thấy cô và tôi ở chung với nhau sao?"

". . ."

Nghê Bố Điềm bất động, bàn tay chống lên trán không lên tiếng.

Cô có nói qua rằng không muốn cùng người khác phái náo ra chuyện xấu, nhưng sao từ trong miệng anh nói ra lại sinh ra chút mùi vị.

Hình như. . . Có chút ám muội.

Lúc đó cô và anh rõ ràng không có gì mà.

Trầm mặc hai giây, Nghê Bố Điềm buông tay xuống muốn đi. Cố Từ Niên còn nghiêng đầu qua nhìn cô, đáy mắt mang theo tia tìm tòi nghiên cứu.

Lưng cô dán lên xe, trong mũi đều là mùi thơm thoang thoảng của người đàn ông này, đầu óc lờ mờ, đề phòng ít đi, hành động nhanh hơn lý trí, chờ đến lúc phải ứng lại, đã tự tay đẩy l*иg ngực của anh một cái.

Mắt Cố Từ Niên nhìn xuống, ánh mắt rơi vào những đầu ngón tay trắng của cô, sạch sẽ mượt mà. Ngón tay nhẹ nhàng đặt ở ngực anh, có lẽ là vô ý, cách lớp quần áo, vừa vặn lại đặt ở ngay ngực anh.

Hầu kết chậm rãi lăn xuống, hô hấp có phần nặng hơn.

Nghê Bố Điềm nhận ra, liếʍ liếʍ môi, gương mặt nóng lên, hoảng loạn thu tay về, ngón tay co rút nắm lại thành quyền cho vào trong ống tay áo.

Cô đi bộ về phía bên trái, muốn đổi hướng đi vòng qua, nam nhân lại đột nhiên cúi người, cách gần cô thêm chút nữa.

Anh đội mũ, mặt mũi ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ tâm tình. Mặt của hai người cách quá gần nhau, cách lớp khẩu trang, nghe rõ hô hấp của nhau.

Hô hấp của Nghê Bố Điềm bị kiềm hãm, đầu óc trong nháy mắt nóng lên, âm thanh có chút run rẩy: "Anh. . . Anh làm gì thế?"

Khóe mắt Cố Từ Niên rũ xuống, đáy mắt có chút nước, tay phải vòng qua sau vai cô, bắt lấy mũ nhẹ nhàng kéo về phía trước, bao lấy đầu cô, đem cả gương mặt cô vững vàng bọc lại.

Ngọn đèn xa xa lóe lên, lại có xe đến, ngọn đèn xe trong nháy mắt soi sáng gương mặt của hai người.

"Bọc kín vào." Anh kéo vành nón cô, giọng nói khàn khàn: "Đừng cho người khác nhìn thấy."

Anh buông lỏng tay, xoay người đi về phía trước.

". . ."

Nghê Bố Điềm sờ sờ chóp mũi, khẽ thở phào, sau đó phát hiện lưng mình đều đã ướt rồi.

Đến phòng cấp cứu, A Viễn đang ở bên ngoài canh chừng, thấy bọn họ đến, chạy chậm lên đón.

Cằm Cố Từ Niên hướng vào trong: "Thế nào?"

"Bác sĩ đề nghị phải phẫu thuật, nhưng mà Lâʍ đa͙σ không muốn."

Mi tâm Cố Từ Niên nhíu lại: "Người đâu?"

A Viễn nói: "Còn ở bên trong, chủ nhiệm phim đi đóng tiền rồi, chờ chút sẽ chuyển đến phòng bệnh truyền nước biển."

Cố Từ Niên nhấc chân đi vào trong, đi hai bước quay đầu lại nhìn Nghê Bố Điềm: "Qua đây."

Nghê Bố Điềm vội vàng đi theo vào.

Lâm Dĩ Bình đang nằm ở trên giường điều trị, sắc mặt trắng bệch. Nhìn thấy anh đến, hữu khí vô lực bất động, lại nhìn thấy Nghê Bố Điềm ở phía sau anh, thoáng kinh ngạc, nói: "Nghê Nghê cũng tới rồi."

Cố Từ Niên nói: "Cô ấy lo lắng, kiên trì muốn theo đến."

Lâm Dĩ Bình vui mừng cười cười, Nghê Bố Điềm vội vàng đi đến, vẻ mặt lo lắng: "Nghe bác sĩ nói ngài không đồng ý phẫu thuật."

"Không đến mức đó, cơ thể của ta ta tự biết." Lâm Dĩ Bình khoát tay: "Ta phẫu thuật thì mọi tiến độ quay phim đều phải gác lại, làm lỡ một ngày lãng phí biết bao nhiêu kinh phí, ta không thể hỏi boss được."

Cố Từ Niên xì khẽ một tiếng: "Ông yên tâm phẫu thuật, tôi sẽ tìm một đạo diễn khác đến thay."

"Thấy không, ta đang đối mặt với việc thất nghiệp." Lâm Dĩ Bình còn có tâm tình để nói đùa.

"Nghe lời bác sĩ, phẫu thuật đi!" Cố Từ Niên kéo ghế ngồi xuống, "Đoàn phim bên kia ông không cần lo lắng."

Lâm Dĩ Bình cắn răng, rất cố chấp: "Bác sĩ không có nói nhất định phải phẫu thuật, sau khi đóng máy rồi hãy nói."

Hai người thương lượng nửa ngày, Lâm Dĩ Bình nửa phần cũng không thay đổi, Cố Từ Niên không thể làm gì khác hơn là tôn trọng ý nguyện của bệnh nhân.

Sau khi Cố Từ Niên cùng với bác sĩ ở khoa cấp cứu trao đổi với nhau, chủ nhiệm phim và trợ lý đạo diễn cũng đã đóng tiền xong trở về, đoàn người đưa Lâm Dĩ Bình đến phòng bệnh Vip.

Mặc dù không phẫu thuật, nhưng nằm viện là chuyện ván đã đóng thuyền. Bác sĩ kiến nghị nằm hai ngày để theo dõi, sau đó nếu như ổn định rồi thì có thể xuất viện.

Nghê Bố Điềm chạy trước chạy sau hỗ trợ, lại canh giữ bình truyền dịch ở trước giường bệnh, sau khi sắp xếp xong đã bốn giờ sáng.

Lâm Bĩ Bình chỉ chừa lại phụ tá của mình, kiên quyết đuổi bọn anh trở về khách sạn nghỉ ngơi.

A Viễn đi xuống lấy xe trước, Cố Từ Niên cùng Nghê Bố Điềm là người cuối cùng rời khỏi phòng bệnh.

Nghê Bố Điềm đội mũ đeo khẩu trang chậm rãi đi phía sau anh, nghẹt mũi đau đầu, toàn thân không có sức lực, chỉ cảm thấy chân như đang đeo chì, không thể nhấc lên nổi.

Sáng sớm sáu giờ rưỡi đã rời giường, mãi cho đến bốn giờ sáng, kéo theo thân thể bệnh tật quay phim cả một ngày, lại còn ngâm nước, sau đó tới bênh viện, cả ngày hôm nay hoạt động quá sức rồi.

Chân dài Cố Từ Niên bước lớn, cô đi theo phía sau lưng anh cũng tốn sức, quả thực muốn ngã đầu xuống tại chỗ đi vào giấc ngủ.

Mơ mơ màng màng đi một hồi, chẳng biết lúc nào Cố Từ Niên xoay người trở về. Anh hai ba bước đi đến trước mặt cô, ánh mắt thâm trầm, cúi đầu quan sát tỉ mỉ gương mặt cô.

"Mệt sao?" Anh thấp giọng hỏi.

Nghê Bố Điềm nhẹ nhàng gật đầu, chỉ cảm thấy cổ vô lực, đầu óc nặng nề, tựa hồ ngay cả ngẩn đầu lên cũng tốn sức.

Cằm có chút ngứa, chạm được lòng bàn tay mềm mại của nam nhân. Cố Từ Niên một tay nâng cằm cô lên, tay kia dán lên trán cô, khẽ nói.

"Cô nóng rần lên rồi."

Thì ra là do sốt, trách không được tay chân không có sức, bắp thịt đau nhức.

Nghê Bố Điềm hỗn loạn phân tích, còn tỏ vẻ như thật gật đầu. Giây kế tiếp, bỗng nhiên thân thể nhẹ bẫng, cả người được nâng lên.

Cô sợ đến trái tim đập nhanh, phía sau lưng cô chạm được l*иg ngực ấm áp của Cố Từ Niên, trái tim lại nhẹ nhàng buông xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đến lại kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, thấp giọng giãy dụa: "Cố Từ Niên, anh thả tôi xuống!"

"Suỵt."

Cố Từ Niên cúi đầu thở nhẹ ở bên tai cô một tiếng, đôi môi hầu như dán lên tai cô, tựa như đang dỗ trẻ nhỏ: "Nói nhỏ một chút, đừng để cho người khác nghe được tên của tôi."

Cánh tay người đàn ông luồn xuống chân cô, không nói lời nào ôm cô đi về phía trước.

Bước chân anh vừa nhanh vừa vội, mắt Nghê Bố Điềm sưng đau, hai tay vô thức ôm sát cổ anh.

Chắc là do ảo giác, bên tai nghe được tiếng cười nhẹ trầm thấp của đàn ông, là tiếng cười ôn nhu cô chưa từng nghe qua bao giờ.

Tác giả nói: A a a a a a a, bế công chúa đó!