Chương 24: Trêu Ghẹo

Edit: Dâu Nhỏ

Tia sáng mờ ảo lại ám muội, chân đèn biến mất ở phía sau.

Trong mắt Cố Từ Niên cũng theo đó mà lập lòe nhấp nháy.

Nến được đốt cháy nhẹ nhàng ở phía sau lưng anh, che đi nửa khuôn mặt. Làm nổi bật lên đôi mắt đen sâu, môi hồng răng trắng, bạch y lúc ẩn lúc hiện nhưng tuấn duật, như một tiên tử rơi từ chín tầng mây xuống.

"Rõ ràng rất ngọt."

Âm cuối khẽ nâng lên hàm chứa tia lười biếng cùng ý cười quanh quẩn ở bên tai, Nghê Bố Điềm không biết là do mình bị khí lạnh làm cho choáng váng hay sao, ngơ ngác nói câu: "Là hương thơm của cánh hoa hồng."

". . ."

Nói xong, bị chính sự ngu ngốc của mình đánh tỉnh, hận không thể vùi đầu vào trong nước luôn.

Lâm Dĩ Bình cầm theo loa lớn quan sát ở phía bên kia hô "Cut", giọng nói có chút khó hiểu: "Tại sao cười?"

Cố Từ Niên vẫy tay ra sau, đôi mắt vẫn nhìn cô: "Xin lỗi, là tôi sai."

Trên mặt ý cười vẫn còn chưa giảm.

Quần chúng xung quanh thường thấy ảnh đế là một người lạnh lùng, luôn bày ra dáng vẻ người lạ chớ lại gần. Chưa từng gặp qua anh tùy ý cười rạng rỡ như thế. Trong lúc nhất thời đều có chút mộng mị, tò mò nhìn về phía hai người, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không hiểu được rốt cuộc hai người là đang cười cái gì.

Mặt khác, còn có một đương sự cũng giống như bọn họ đang lơ ngơ.

Bên cạnh thùng gỗ, hơi lạnh từ lòng bàn chân một đường chạy lên tứ chi. Cả người Nghê Bố Điềm nổi da gà, giãy giụa muốn đứng dậy.

Nhưng tại vì ngâm ở trong thùng lâu quá, tay chân hơi tê, theo động tác cô, chân trái ôm lấy vạt áo, kéo quấn ngực xuống phía dưới một tấc, lộ ra phong cảnh bị cô hốt hoảng che lại.

Ánh mắt Cố Từ Niên theo đó mà nhìn xuống, dừng lại ở vị trí có nốt ruồi, ý cười càng sâu.

Đôi mắt liếc qua, đột nhiên anh phát hiện da của cô đúng là rất trắng, dưới ánh sáng có hơi trong suốt, lại bởi vì nhiệt độ thấp mà lộ ra một màu đỏ nhàn nhạt, làm cho người ta liên tưởng đến cây đào mật tươi mới nhiều nước. (Ơ kìa anh trai liên tưởng kiểu gì kì z :<)

Rất thuần khiết và dụ hoặc.

Lông mi Cố Từ Niên trong phút chốc run lên, ánh mắt không tự chủ được trầm xuống một phần.

Sau đó, phong cảnh tươi mát trước mắt bị một chiếc áo lông màu đen từ trên trời rơi xuống che đi hết, bên tai nghe được giọng thiếu niên nóng nảy: "Nhìn cái gì mà nhìn, có gì để nhìn sao?"

Cố Từ Niên: ". . ."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Thậm chí nghe được Nghê Bất Du nói không có gì đẹp mắt, quả nhiên Cố Từ Niên là đang cười vì cô nhỏ.

Ý cười Cố Từ Niên nhạt đi, thần sắc khôi phục lại bình thường, thu hồi động tác đứng dậy. Nghê Bố Điềm một tay níu cổ áo lông, đỡ thùng gỗ đứng dậy.

Nghê Bất Du đỡ cô đi ra, thân thể cố ý ngăn khuất giữa hai người, cắt đứt tất cả sự tiếp xúc.

Cố Từ Niên cười nhạt một tiếng, thu lại cây quạt, xoay người đi về phía máy quay.

Nghê Bố Điềm vào trong phòng nghỉ lau khô người, quay về phía máy sưởi, một hồi lâu sau mới cảm thấy ấm áp.

Sau khi hàm răng đã hết run lên, đột nhiên cô ý thực được trong phòng nghỉ đang lâm vào trạng thái im lặng lạ thường.

Tiểu Khả ngồi ở bên cạnh cô, giúp cô cầm ly giữ ấm, hai mắt thất thần nhìn vào tường, bày ra bộ dáng mất trí. Mà Nghê Bất Du banh chân dài, khoanh tay dựa trên ghế, mím môi lại, lông mày sắc bén, bày ra bộ dáng mưa giông trước cơn bão.

Nghê Bố Điềm hít mũi một cái, chọt chọt cánh tay Tiểu Khả, "Sao đờ người ra vậy?"

Các cơ quan của Tiểu Khả bị kích một phát nổi điên: "A a a a a a a a!"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Vẻ mặt Nghê Bố Điềm không kiên nhẫn xoa xoa lỗ tai, nhích người ngồi xa ra một chút, có chút không hiểu: "Em làm sao vậy?"

Tiểu Khả: "A a a a a a a a! Bà chủ, chị có thấy nụ cười kia của ảnh đế không? Anh ấy nhất định là đang cười với chị, ơ em đang nói nhảm cái gì vậy ha ha ha ha ha!"

". . ."

Âm thanh Tiểu Khả run rẩy, nói năng lộn xộn: "Ô ô ô ô, cho đến bây giờ em chưa thấy ca ca cười như vậy, quá đẹp, quá động lòng người, quá phong nhã tài hoa! Quả thực là do tuyến cá mập của em ô ô ô ô. . ."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Không thấy Nghê Bố Điềm đáp lại, Tiểu Khả không tha thứ mà truy hỏi: "Ca ca chúng em là giai nhân tuyệt sắc, bà chủ chị có cảm thấy như vậy không!? Có phải hay không? Có phải hay không? Có phải hay không! ! !"

Nghê Bố Điềm cau mày ngồi xa ra: "Lúc đó chân của chị tê, không thấy rõ."

Mắt Tiểu Khả ứa lệ: "Đâu chỉ có chân tê? Lòng em cũng đều tê rần! Muốn đem mạng sống cho anh ấy!"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Não tàn không thể cứu chữa, hỏa thiêu!

Điên cuồng qua đi, Tiểu Khả không thể giải thích rơi vào trầm cảm: "Đáng tiếc, anh ấy không cười với em như vậy. Cả đời cũng sẽ không được như vậy."

Mất mác qua đi vừa sợ tỉnh lại: "Ô nô, em làm sao có thể khinh nhờn thần tượng như vậy. Không nên không nên, em không nên nhớ nụ cười của anh ấy. . ."

Nghê Bất Du nhếch nhếch đôi môi, nhắm mắt, hít thở, xách mũ áo Tiểu Khả lên đem người ném ra ngoài: "Mắt mù như vậy thì làm sao có thể cho làm trợ lý thế?"

"Chị đi đi, khỏi hẳn rồi hãy quay lại."

Tiểu Khả: "Ơ. . ."

Nghê Bố Điềm bị hai người ồn ào đến đau cả tai, lúc trở lại trường quay đầu còn ong ong.

Lâm Dĩ Bình vẫy vẫy tay với cô, cô chạy chậm qua đó, đứng ở sau khu quan sát.

Lâm Dĩ Bình thả chậm màn hình giúp cô phân tích lại cảnh vừa rồi, cô tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu. Từng cảnh từng cảnh được phát lại trên màn hình, rất nhanh đã đến cảnh cuối cùng kia.

Cố Từ Niên điểm nhẹ chóp mũi cô, đôi mắt đen rũ xuống, bỗng nhiên cười.

Nghê Bố Điềm lẳng lặng nhìn màn hình, trong đầu đột nhiên hiện ra bốn chữ: Phong hoa tuyệt đại*.

*Nghĩa là vô cùng xinh đẹp, phong lưu.

Trong lòng cô giật mình, đầu quả tim tự dưng có chút tê dại.

Đều tại Tiểu Khả, không biết phát điên vì cái gì, nhanh như vậy đã tẩy được não của người khác.

Nghê Bố Điềm nhẹ cắn đầu lưỡi, thu hồi tâm tư, chóp mũi đột nhiên ngửi được mùi cây linh sam nhàn nhạt.

Giống như phản xạ có điều kiện, cô biết Cố Từ Niên đã đến đây, trong lòng bỗng nhiên có chút gấp gáp.

Cũng không biết rốt cuộc vì cái gì mà khẩn trương. . .

Lại bắt đầu quay, Nghê Bố Điềm lần nữa cởϊ áσ khoác xuống, ngâm vào trong nước.

Cửa gỗ nhẹ vang lên, Ninh Vương đi đến.

Trong màn hình, Ninh Vương dần dần cúi người, từng chút từng chút tới gần cô, chóp mũi đυ.ng chóp mũi, khóe môi nhẹ nhếch lên, thấp giọng nói, mùi hương cây linh sam bọc quanh thân người đàn ông ấm áp, nhàn nhạt tỏa ra hormone nam tính, lại lẫn vào trong hơi ấm của nước hương hoa hồng, dạo quanh lượn quanh, làm cho đầu óc người khác phát ngốc, hoa mắt chóng mặt.

Đôi mắt Ninh Vương đen như mực, ý cười ở khóe đuôi lông mày chậm rãi tràn ra, mang theo ý tứ mê hoặc.

Nghê Bố Điềm khẽ cắn môi dưới, kinh ngạc nhìn anh, trong đầu không biết tại sao lại hiện ra bốn chữ "Phong hoa tuyệt đại", cảm thấy ma mị.

Hình ảnh Tiểu Khả nắm tay giậm chân mê đắm la hét "A a a a a" hiện lên trong đầu, cô không khỏi phân tâm, ánh mắt tung bay, bay đến màn hình bên ngoài -- Nghê Bất Du tay phải chống cằm, tay trái cầm áo lông của cô, ở xa xa lạnh lùng nhìn về phía này, khóe môi mím chặt, nhìn chằm chằm.

Rất giống một chú sói con nhỏ đang săn mồi.

". . ."

Đôi mắt Nghê Bố Điềm nhìn thoáng qua, hỏng rồi.

Đạo diễn hô cắt, làm lại lần nữa.

Quay đến lần thứ tứ, không khí ám muội không tan biến, Nghê Bố Điềm rơi vào cảnh đẹp, đôi mắt ngập nước, ẩn chứa khói trên sóng gợn sáng lên, tất cả đều là hình bóng của Cố Từ Niên.

Rốt cuộc Nghê Bất Du nhìn không nỗi nữa, kín đáo đưa áo lông cho Tiểu Khả, xoay người rời đi.

. . .

Sau năm phút, cảnh này rốt cuộc cũng qua.

Nghê Bố Điềm từ trong nước đứng dậy, Cố Từ Niên thu hồi động tác, đứng thẳng người.

Sương mù vẫn còn chưa tan đi, che nửa bên mặt của người đàn ông, đầu óc của Nghê Bố Điềm vừa quay về, nhịn không được hỏi một câu: "Hồi nãy vì sao anh lại cười?"

Nói là cười vì vóc dáng của cô thì hơi bị hoang đường nông cạn. Chẳng lẽ là do biểu hiện của cô quá kém, chọc anh cười?

Nghê Bố Điềm đối với nghề diễn này có mười phần nghiêm túc, lúc từ chỗ sương mù nhìn về phía anh, đôi mắt thẳng thắn thản nhiên. Là loại thản nhiên tràn đầy tò mò, đôi mắt đen nhánh, rất thu hút người.

Cố Từ Niên bị ánh mắt cô giam cầm, nhìn không chớp, mắt đen trầm xuống.

"Cô đoán xem?"

"Anh ở đây cười tôi sao?"

Cố Từ Niên từ chối cho ý kiến.

Nghê Bố Điềm không còn nghi ngờ gì nữa, "Cười tôi cái gì?"

"Cười cô. . ." Anh ung dung kéo dài âm điệu, nhích lại gần cô, trầm thấp mỉm cười: "Có điểm đáng yêu."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Cố Từ Niên xoay người rời đi, tay phải lắc qua lắc lại về phía sau, Tiểu Khả mang theo áo lông vội vàng bất ngờ đắp lên phía sau lưng, Nghê Bố Điềm bất tri bất giác mà che mũi, nhịn không được mà hắt hơi một cái.

Cô trừng mắt nhìn, có chút mơ màng.

Cô đây là. . . đang bị trêu chọc sao?

******

Kết thúc công việc, trên đường trở về, Nghê Bố Điềm đang bọc áo lông dựa vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã qua một giờ sáng, cảnh đường phố tối mờ, lướt qua mắt rất nhanh. Đèn đường thoáng qua, hết cái này đến cái khác tạo ra một cái lỗ ở dưới mắt cô. Cô gãi gãi chóp mũi, quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Trong bóng tối, đôi mắt Tiểu Khả sáng lên, yên lặng nhìn cô, giống như một cái bình đang đun, đợi sôi lên sẽ tràn ra một chút nước.

Sau khi ánh mắt Nghê Bố Điềm lướt qua, lập tức tinh thần cô liền phấn chấn.

Nghê Bố Điềm lanh tay lẹ mắt, đưa ngón trỏ lên môi cô: "Suỵt."

Tiểu Khả: "Em nghe được! Ảnh đế anh ấy. . ."

Nghê Bố Điềm: "Suỵt!"

Tiểu Khả ngậm miệng lại.

Bên trong xe lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, ước chừng khoảng 5-6 phút sau, Nghê Bất Du miễn cưỡng mở mắt, con ngươi nhìn chằm chằm về phía trước: "Này."

". . ."

"Nghe được cái gì?"

Tiểu Khả phục hồi lại tinh thần: "Hả? Hỏi chị sao?"

Nghê Bất Du lười biếng, bày tỏ vẻ mặt không quan tâm, lại hỏi: "Nghe được ảnh đế làm sao?"

Rốt cuộc cũng tìm được người nghe, đôi mắt Tiểu Khả sáng lên, vô thức liếc qua Nghê Bố Điềm, lại ngoan ngoãn câm miệng.

"Hihi, không có gì."

"Không có gì sao? Vậy coi như." Nghê Bất Du ấn điện thoại, đột nhiên dời trọng tâm câu chuyện đi: "Tôi nghe nói những thứ mình không cần nữa có thể bán ở trên Weibo?"

Tiểu Khả: "Đúng vậy, em muốn bán cái gì?"

Điện thoại ở trong tay Nghê Bất Du vòng vo nửa ngày, thiếu niên cười lên, giọng nói không sao cả: "Cũng không có gì, chỉ là mấy tờ có chữ ký của Cố Từ Niên."

"A a a, em trai!" Tiểu Khả quay sang hắn, nắm tay ra vẻ tội nghiệp: "Hà tất phải phiền phức như vậy, không muốn liền cho chị đi!"

Nghê Bất Du cất điện thoại: "Nghe được cái gì?"

Trong lòng Tiểu Khả thần tiên giao chiến một hồi, trộm nhìn lén Nghê Bố Điềm, thấy cô chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng không thèm để ý, liền cắn răng ngoắc ngoắc ngón tay với Nghê Bất Du.

Mi tâm thiếu niên cau lại, một bộ dáng không tình nguyện, hướng về phía cô cúi đầu.

Tiểu Khả che môi, nhích lại gần hắn, nhỏ giọng nói: "Nghe được ảnh đế nói với bà chủ. . . Nói bà chủ có điểm đáng yêu."

". . ."

Ánh mắt cô nhanh chóng nhìn thoáng qua, thấy vẻ mặt Nghê Bất Du vẫn như cũ, liền đánh bạo nói: "Thật ra ảnh đế với Điềm Điềm cũng rất xứng đôi."

Nghê Bất Du cúi đầu nhìn cô, không nói lời nào, trở về dựa vào bên cửa sổ.

Qua hai phút.

Tiểu Khả thử thăm dò: ". . . Cái kia, chữ ký đâu?"

Nghê Bất Du: "Tôi điên rồi sao mà muốn chữ ký của anh ta?"

Tiểu Khả: "? ? ?"

Thoáng nhìn hắn công khai mở Weibo ra, Tiểu Khả hoài nghi nói: "Vậy em lên đó làm gì? Có phải muốn lén lút bán nó đi hay không?"

Nghê Bất Du lạnh lùng nói: "Lên Weibo chém gió thôi."

Một lúc sau, hắn nghiêng đầu nhìn cô: "Chị là fan CP của Nghê Bố Điềm và Cố Từ Niên?"

Tiểu Khả: "Thì sao hả?"

Hai mắt tỏa sáng, màn hình chói mắt được đưa qua, đâm vào mắt sáng rực của cô.

Đúng thật là Nghê Bất Du đăng stt lên Weibo, màu sắc và chữ viết rõ ràng, nhưng chỉ có một từ --

CP là một lý lẽ không thể chấp nhận được.

Tiểu Khả: ". . ."

Nhìn cô kinh ngạc, Nghê Bất Du dựa vào cửa sổ xe cười ra tiếng, đáy lòng tràn đầy uất ức.

Tiểu Khả tức giận: "Em trai, em đối với chị có chút không lễ phép?"

Lòng bàn tay thiếu niên chống lên mặt, cười đến thản nhiên: "Chị ngây thơ như vậy, cũng được xem như là người sai vặt của chị tôi?"

Một giây kế tiếp, Nghê Bố Điềm bất ngờ chồm qua, mỗi tay nắm một cái đầu, đem não hai người hung hăng chạm vào nhau: "Câm miệng, hai con quỷ ngây thơ này."

"Cốp!"

". . ."

". . ."

Thế giới an tĩnh.

Nghê Bố Điềm phiền não mà nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên bóng dáng lạnh lùng của Cố Từ Niên vì nụ cười mà tan chảy băng đi. Sau đó nụ cười chậm rãi vừa tan, biến thành Ninh Vương cười như không cười. Trong giây phút đó, đột nhiên trước mắt dần dần hiện lên một bóng dáng bé trai vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cô cảm thấy hình như mình bị sốt rồi. Nếu không. . . làm sao mặt của Cố Từ Niên lại đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa sổ vậy?

Dâu: Như đã hứa với mọi người, cuối tuần có chương rồi nha. Mng đọc truyện vui vẻ, nhớ nhấn sao ủng hộ mình nhaaaaa. Lò vé 🥰🥰🥰