Chương 21: Tu La

Edit: Dâu Nhỏ

*Tu La là một vị thần của Ấn Độ.

Chuông cảnh báo đã được tắt.

Quản lý khách sạn đầu tiên đi qua bên phòng điều khiển kiểm tra, phát hiện thì ra là do máy dò bị lỗi nên nút cứu hỏa tự động bật lên.

Nghê Bố Điềm còn chưa kịp xuống lầu, cũng không cần phải xuống nữa.

Nhưng lời mời đã nói ra, bây giờ muốn rút về cũng không kịp nữa rồi.

"Chờ chút."

Cố Từ Niên đóng cửa phòng lại. Nghê Bố Điềm đứng ở cửa cũng không xong, đi cũng không được. Hơi cúi đầu, chột dạ nhận lấy ánh mắt khiển trách của Nghê Bất Du.

Không quá một phút, Cố Từ Niên đã quần áo nón chỉnh tề đi ra.

Anh mặc nguyên một cây đen, ống tay áo được xắn lên, lộ ra cổ tay gầy, tóc không sấy còn chút ẩm ướt, mềm mại nằm sấp trên trán. Trên người bớt đi cảm giác xa cách, nhiều hơn vài phần cảm giác trẻ trung.

Anh rút thẻ phòng ra rồi đóng cửa lại, một tay cho vào trong túi, nói: "Đi thôi."

Cố Từ Niên quay đầu lại nhìn cô, không biết đang nghĩ đến điều gì, từ trong túi lấy khẩu trang đen ra đeo lên, nghiêm túc kéo lên che khuất mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt đen thẳm.

Hai người đi về phía trước được một đoạn, anh chợt quay đầu lại, nhìn về phía Nghê Bất Du còn đang dựa tường, đứng tại chỗ không bất động, nhướng mày: "Không đi sao? Em trai."

". . ."

Nghê Bất Du vốn đang bực bội, đôi mắt không nhịn được lại trầm xuống.

Nghê Bố Điềm vội vàng xoay người lại, túm cổ tay hắn, trong mắt viết: Không được đắc tội. Ông thần ơi, cho chị chút thể diện đi!

Nghê Bất Du giơ tay vén tóc ra sau đầu, chân dài lười biếng bị cô kéo đi.

May mà nhóm người kia vẫn còn đang ở trong thang máy đang đi lên. Lúc này trong hành lang im lặng, không ai chứng kiến được ba người này --

Đều là một kiểu khẩu trang đen, ngay cả áo hoodie cũng vậy. Xếp thành một hàng, từng cái từng cái lắc lư về phía trước. Đội hình đồng đều.

Ba người vào thang máy, nhóm đầu tiên cũng vừa từ dưới lầu lên, thật là đúng lúc.

Cố Từ Niên đứng ở vách tường thang máy, nhấn từng tầng một, "Đi đâu ăn đây?"

Nghê Bố Điềm: "Gì cũng được."

Anh nghiêng đầu nhìn Nghê Bất Du.

Nghê Bất Du: "Gì cũng được."

Cố Từ Niên: "Con trai không được nói gì cũng được."

Không ngoài dự đoán nhận được cú xem thường của thiếu niên. Cố Từ Niên trực tiếp đưa ra quyết định thay cho đôi chị em này: "Đến nhà hàng ăn cháo."

Nghê Bố Điềm không có ý kiến.

Nghê Bất Du không một tiếng động lén lút nhìn cái bụng đang kêu la, lười phát biểu ý kiến.

Ba người đến bên trong nhà hàng khách sạn, lúc này thời gian trễ, đại sảnh trống vắng không một bóng người. Nhân viên phục vụ hiếu kỳ nhìn bọn họ. Nhìn bọn anh bịt kín như vậy, nghĩ đến đoàn phim đang ở khách sạn, trong ánh mắt hiện lên chút hưng phấn, lại kiềm chế trước dẫn bọn họ đến vị trí tốt nhất.

Cố Từ Niên nhấc chân muốn chạy, quay đầu nhìn Nghê Bố Điềm, thay đổi ý: "Quên đi, đến phòng bao đi!"

Ba người ngồi ở trong phòng bao, nhân viên phục vụ thay bọn họ rót trà xong rồi yên lặng lui ra ngoài.

Cửa phòng bao đóng lại, hình như không khí cũng theo đó mà rút đi. Không gian kín đáo như vậy, ngoại trừ trầm mặc, chỉ còn lại trầm mặc.

Nghê Bố Điềm kéo khẩu trang xuống, không biết học theo ai mà hắng giọng một cái.

"Muốn ăn cái gì?" Cố Từ Niên chọn ba phần cháo đặc biệt của khách sạn, sau đó đẩy ipad gọi món về phía đối diện.

Đôi chị em ngồi đối diện anh, một cúi đầu xem điện thoại, còn lại thì mắt nhìn chằm chằm vào cái bàn, nhất trí im lặng.

Anh có chút buồn cười, đột nhiên cảm thấy bản thân rất không có tình người.

"Tôi ăn không vô." Nghê Bố Điềm đem ipad hướng về phía bên cạnh, túm lấy cánh tay Nghê Bất Du: "Muốn ăn cái gì?"

Nghê Bất Du giật mình, trầm mặc hai giây, dự định cho chút thể diện lật lật menu.

Cố Từ Niên bổ sung: "Muốn ăn cái gì tự mình chọn."

Ngón tay thiếu niên rũ xuống, thu lại, cụt hứng nói: "Gì cũng được."

". . ."

Cố Từ Niên ngước mắt nhìn hắn, không nói chuyện. Nghê Bố Điềm nhìn không được, kéo ipad qua thuận tay chọn vài món ăn: "Chỉ những thứ này thôi."

Menu giao lên, trong phòng bao lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Cố Từ Niên liếc nhìn, lấy điện thoại ra lướt lướt. Đem các app buồn chán xem qua một lần, lại trả lời Ngôn Lạc hai tin, sau đó anh thuận tay ném điện thoại lên bàn, nhìn về phía Nghê Bất Du.

"Em trai tên gì?"

". . ."

Nghê Bố Điềm ho nhẹ một tiếng, nói: "Không phải quá, Nghê Bất Du."

"Em năm nay bao nhiêu tuổi?"

". . ."

Ngón tay thiếu niên chà chà tờ giấy, giả vờ câm điếc, cũng không ngẩng đầu lên.

Tay phải Cố Từ Niên chống cằm, ung dung nhìn hắn: "Em trai ơi?"

". . ."

Khóe môi thiếu niên mím lại, lãnh đạm mà rặn ra một câu: "16."

"Đang học trung học sao?"

Nghê Bất Du liếʍ môi: "Nếu không. . . thì chỗ nào?"

". . ."

Đôi mắt Nghê Bố Điềm đang nhìn chằm chằm cái bàn khẽ động, lông mi run rẩy, đột nhiên cảm giác một trận lạnh lẽo.

Trong phòng bao hệ thống lò sưởi đầy đủ, có thể vì đang ngồi bên cạnh hai cái tủ lạnh này nên cô vẫn không thể nhịn được rùng mình, cảm thấy xung quanh làm cho người ta hít thở không thông.

Nghê Bất Du người này tên cùng tính cách hoàn toàn tương phản với nhau. Trước đây ba mẹ đặt cho hắn cái tên này có ngụ ý không được đi quá giới hạn, nhưng hắn hết lần này đến lần khác không tuân theo quy củ, luôn làm theo ý mình, tính tình luôn tùy tâm sở dục*.

*Tùy tâm sở dục: tùy theo tâm nguyện, ý muốn của cá nhân mà làm ra một hành động nào đó. Hơn nữa còn làm ra hành động này một cách rất dễ dàng, không có gì khó khăn.

Nghê Bố Điềm không trông mong hắn có thể cho Cố Từ Niên mặt mũi, chỉ hy vọng hắn không nên quá tùy tâm sở dục, đắc tội với vị lão đại này. Nói cho cùng thì Cố Từ Niên không chỉ là ảnh đế ba kim, mà còn là nhà sản xuất phim . Nói một cách đơn giản và thổ thiển thì gọi là "Ba ba".

Nghê Bố Điềm hắng giọng một cái, Nghê Bất Du vẫn còn đang lướt điện thoại.

Nghê Bố Điềm lại hắng giọng thêm một cái nữa, ngón tay ở dưới bàn lặng lẽ kéo vạt áo Nghê Bất Du, ám chỉ hắn nên phối hợp một chút.

Nhưng mà, giây tiếp theo, tay Nghê Bất Du từ trên điện thoại dời đi, lấy trong túi ra một hộp kẹo ngậm Golden* đặt ở trước mặt cô.

*Hình ảnh cho hộp kẹo

Cùng lúc đó, một ly nước nóng được đưa từ đối diện tới.

Nghê Bất Du ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Cố Từ Niên. . .

Một giây, hai giây, ba giây. . .

Nghê Bố Điềm cảm thấy được nhịp tim của mình dường như càng lúc càng nhanh, huyệt thái dương bắt đầu nhảy thình thịch.

Sau đó, hai người xem như không có chuyện gì xảy ra mà dời ánh mắt đi. Tâm đang rơi xuống lại bay ngược trở về.

Nhân viên phục vụ đúng lúc đẩy cửa vào hóa giải, bề ngoài lại gió êm sóng lặng nhưng thật ra sóng lớn đang gợn, bầu không khí Tu La tràng.

Đồ ăn từng món từng món được bưng lên, cuối cùng là cháo.

Nghê Bố Điềm cầm muỗng cười khan một tiếng: "Đủ món rồi, nhanh ăn đi."

Cô cúi đầu ăn một chút cháo, lại nâng đầu lên, phát hiện hai người kia đều đang ngồi im, không động đũa.

Mỗi một người đều ôm lấy tay, ánh mắt lãnh lãnh đạm đạm rơi trên bàn, tựa như đang thi cuộc thi "Người nào động đũa trước người đó thua."

Một người mặc áo màu đen, một người khác mặc áo màu trắng. Với hai khuôn mặt vô cảm, khí lạnh tự động phát ra xung quanh, cực kỳ giống hắc bạnh vô thường.

Nghê Bố Điềm liếʍ liếʍ môi, thử hỏi dò: "Hai người. . . Không ăn sao?"

"Ăn."

"Ăn."

Miệng đồng thanh trả lời lại ăn ý với nhau đến kỳ lạ.

Nghê Bố Điềm trộm cười, đáy mắt Nghê Bất Du hiện lên một tia ảo não.

Dù sao thì cũng là một đứa trẻ, bình thường dù có cứng nhắc nghiêm túc như thế nào thì vẫn không thể giấu được tâm tư nhỏ, muốn phân thắng bại vẫn viết rõ ràng ở đáy mắt.

Cố Từ Niên đột nhiên bật cười, đại khái đầu óc anh cũng mê muội, lại ngầm đi phân cao thấp với đứa trẻ xấu xa này.

Không có tí sức lực nào.

Anh lắc đầu cười khẽ, cầm muỗng lên bắt đầu ăn cháo.

Ba giây sau, thiếu niên mất đi đối thủ cũng gỡ bỏ thái độ, cầm muỗng lên dùng bữa.

Hắn sớm đói chịu không nỗi.

Bầu không khí rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, Nghê Bố Điềm dùng đũa gắp lạt tử kê* vào trong bát Nghê Bất Du: "Ăn thử cái này đi."

*Lạt tử kê là món gà cay Trùng Khánh.

Ngay cả mắt Nghê Bất Du cũng không ngẩng lên, một ngụm ăn vào.

"Ăn ngon không?" Nghê Bố Điềm không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Hai ngày nay cô hầu như không ăn thứ gì khác ngoài cháo, trong miệng nhạt không có mùi vị gì. Lúc này nhìn cây ớt đỏ au cùng với thịt gà sáng lóng lánh, cảm thấy được vị giác đã quay trở về.

Vì vậy cô muốn đưa đũa về phía lạt tử kê.

"Bốp." Tay vỗ xuống, rồi kéo tay cô ra khỏi đó.

Cùng lúc, cô chớp mắt lại thấy lạt tử kê qua một giây lại thần kỳ trôi đi, chuyển đến bên kia xa xôi.

Nghê Bất Du: "Không cho phép ăn!"

Cố Từ Niên: "Bệnh cảm kỵ chua cay."

". . ."

". . ."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Cái ăn ý chết tiệt này.

Ba người nhìn nhau, vẻ mặt khác nhau, khung cảnh lại xấu hổ một lần nữa.

Khung cảnh tẻ ngắt, không khí ngưng trệ. Ba người vùi đầu vào ăn cháo.

Điện thoại Nghê Bố Điềm đúng lúc vang lên.

Cô ăn không ngon như được giải cứu, vội vàng nhận điện thoại. Nguyên nhân là hồi nãy có đặt bít tết ở trên app.

An ninh khách sạn nghiêm ngặt, người bên ngoài không được mang thức ăn vào, không thể làm gì khác hơn là gọi điện cho cô tới lấy.

Nghê Bố Điềm nghe thấy âm thanh shipper đang ở bên ngoài, phảng phất như đang nghe thiên sứ hát. Lòng tràn đầy biết ơn với món quà này.

Nghê Bất Du buông muỗng xuống: "Em đi lấy cho."

"Không cần." Nghê Bố Điềm cực nhanh đứng dậy, đeo khẩu trang lên: "Em ăn nhiều vào, chị đi lấy là được rồi."

Nói xong, không để cho "Hắc bạch vô thường" có cơ hội phản ứng, dân chúng vô tội Nghê Bố Điềm nhấc chân chạy ra ngoài.

. . .

Cửa phòng bao đóng lại, mang theo một trận gió. Mà bên trong phòng, hai người thờ ơ, bốn phía bất động.

Nghê Bất Du ăn hai ba ngụm cháo, buông muỗng xuống, tiếp tục xem điện thoại.

Một app nào đó nhảy ra một tin tức, hắn còn không giương mắt lên liền quét đến: Fan cuồng Cố Từ Niên trốn vào phòng Nghê Bố Điềm. . .

Một phiền não không rõ lại xông tới.

Ngón tay nhấn một cái, không cẩn thận nhấn vào bình luận. Ở cái bình luận thứ ba, một miệng tiện của người nào trên mạng: Phòng Nghê Bố Điềm sao gần Cố Từ Niên như vậy ta. Không phải là vì thuận tiện cho nửa đêm đến gõ cửa chứ?

Mí mắt Nghê Bất Du khẽ nhướng lên, đôi mắt vốn lãnh đạm nay trầm xuống thêm một phần.

Hắn ở nơi bình luận trả lời lại câu "Ngốc X", thuận tay tố cáo, rời khỏi app, ném điện thoại ở trên bàn.

Cố Từ Niên đang tựa lên vào ghế ung dung nhìn thiếu niên. Hắn thấy vậy liền điều chỉnh lại tư thế ngồi, bình tĩnh lại đôi chút.

"Ăn no rồi?"

Nghê Bất Du lãnh đạm ừ một tiếng.

". . ."

Tiếp tục trầm mặc.

Sau một lúc lâu.

Cố Từ Niên: "Ăn ít như vậy sao?"

Nghê Bất Du gãi cổ, "Ăn không vô."

". . ."

Cố Từ Niên lại không nói gì.

Hai người đối mắt nhau, một giây, hai giây, người nào cũng không chịu dời ánh mắt đi. Một loại từ trường "Hắc bạch vô thường" không tương thích nào đó lại được bao bọc chặt chẽ.

Chợt Cố Từ Niên nhướng mày, cười, thản nhiên nói: "Em hình như ghét tôi lắm sao?"

"Anh suy nghĩ nhiều rồi." Cố Từ Niên cau mày, ngoài cười nhưng trong không cười, nhấp môi nói: "Tôi đối với người không quen đều như vậy."

"Phải không?"

Cố Từ Niên cảm thấy buồn cười, nét mặt thản nhiên: "Nếu ăn no rồi trò chuyện một chút chứ?"

"Muốn trò chuyện gì?" Nghê Bất Du cười như không cười nhìn anh: "Chuyện. . . về chị của tôi sao?"

"Lợi hại." Cố Từ Niên nhướng mày: "Cũng có thể là trò chuyện. . . học tập?"

". . ."

Trong đầu Nghê Bất Du đột nhiên hiện lên một hình ảnh: Hai tí hon một trắng một đen, mỗi người cầm một thanh kiếm, đỉnh đầu hiện lên chữ "Round 1". Ngay sau đó kiếm quang chớp động, bụi bay mù mịt, tí hon trắng thảm liệt ngã xuống, tí hon đen giơ kiếm cười to.

Cái quỷ gì vậy?

Nhất định là trên đường chơi game nhiều quá rồi.

Hắn lắc lắc đầu, đem hình ảnh vô lý hất ra, nhìn người đàn ông đối diện, mặt mày tinh tế, chỉ cảm thấy nghiến răng.

Cái thắng thua chết tiệt này lại bắt đầu cháy hừng hực rồi.

Nghê Bất Du cười giả tạo: "Hình như thầy Cố rất quan tâm đến chị của tôi."

Cố Từ Niên từ chối cho ý kiến: "Đều là đồng nghiệp của nhau."

Anh dừng lại, sau đó còn nói: "Sự việc fan cuồng tôi rất xin lỗi. Nhưng mà em yên tâm, tôi sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa."

Những lời này đâm trúng khúc mắc của Nghê Bất Du. Thiếu niên hừ một tiếng, sắc mặt khó coi.

Hắn không hề che giấu, lạnh lùng nói: "Nếu như anh thật sự muốn bảo vệ chị ấy thì tốt nhất cách xa chị ấy ra."

Cố Từ Niên chăm chú nhìn: "Vì sao?"

"Bởi vì anh có ý đồ khác đối với chị ấy."

Cố Từ Niên bị kiềm hãm, trên mặt hiện lên một tia vô lý, ý cười trong mắt: "Sao biết vậy?"

Trong đầu lại hiện lên chữ nhấp nhoáng "Round 2."

Nghê Bất Du không hề chớp mắt nhìn anh, trên mặt hiện lên ý cười kiêu ngạo.

"Bởi vì tôi là đàn ông."

"Đàn ông có ý đồ với phụ nữ khó giấu được."

". . ."

Cố Từ Niên: "Cho nên em đã có người mình thích?"

Nghê Bất Du: ". . ."

Lại một lần nữa người tí hon trắng ngã xuống đất.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay anh chồng cùng em vợ đều đeo khẩu trang rồi. Mọi người cũng phải nhớ đeo khẩu trang che mũi miệng, thường xuyên rửa tay, không có gì thì hạn chế ra ngoài, chiếu cố tốt bản thân mình nha.

Điềm Điềm: Người nào? Anh chồng?

Em trai: Lặp lại lần nữa, ai là anh chồng?

Từ Ngôn: Là tôi.

Dâu Nhỏ: Hiếm lắm mới có một buổi tối rảnh rỗi edit truyện cho mng đọc. Gần ra trường rồi nên cứ bận này bận kia không kiểm soát được thời gian :(. Cần lắm những lượt vote của mng để an ủi tâm hồn bé bỏng của mình