Chương 20: Cảnh Báo

Edit: Dâu Nhỏ

Thân hình Nghê Bất Du cao, Nghê Bố Điềm cố sức nhón chân lên chỉ có thể câu đến cổ của hắn.

Thiếu niên nhỏ bé khom người, tấm lưng gầy giơ cao chiếc áo khoác bông, vạt áo có vẻ hơi trống trải. Hắn rũ mặt xuống, hai cánh tay bất động, vừa bực bội vừa cam chịu mà phối hợp với động tác của Nghê Bố Điềm.

Nghê Bố Điềm lôi hắn vào trong cửa, đầu ngón chân chống về phía trước, cánh cửa "Rầm" một tiếng đóng lại.

Cô buông tay ra, thân hình thiếu niên ngã về sau, lười biếng dựa vào cửa, cánh tay buông lỏng, cặp sách vứt ở bên chân.

Nghê Bố Điềm thở hồng hộc chống nạnh, ngửa đầu lên nhìn hắn: "Nói đi, lại là cúp học hay là trực tiếp bị đuổi rồi?"

". . ."

Nghê Bất Du bực bội nở nụ cười: "Chị không thể nghĩ tốt về em một chút sao?"

Nghê Bố Điềm nghiêng đầu đánh giá ánh mắt của hắn, chậm rãi yên lòng.

Hắn không có bị đuổi học, xem ra chỉ là trốn học.

Nhưng mà, cúp học để đi đến thành phố khác, không khỏi có chút ngang ngược!

Lửa giận vừa mới tiêu tan một phút trước liền dấy lên lại. Nghê Bố Điềm tức giận hỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Đến xem đồ ngu ngốc nào đó."

Giọng Nghê Bất Du cũng không hề tốt chút nào.

Hắn nhặt túi sách bên chân lên, thuận tay vứt xuống bàn, xoay người nhìn mặt Nghê Bố Điềm.

"Sao sắc mặt khó coi quá vậy?" Mi tâm thiếu niên nhíu lại, đồng tử màu đen hàm chứa tia tức giận nhẹ.

Nghê Bố Điềm hít mũi một cái: "Bị cảm."

Vành môi cô mím thẳng, đáy lòng hoàn toàn chứa xuân ý hài lòng vui vẻ, gió nhẹ thổi qua, làm cho cỏ xanh khắp nơi trên đất mềm mại.

Nghê Bất Du không khách khí nắm mặt cô, bên trái nhìn một vòng, lại thêm một vòng nữa, "Chỉ đơn giản là bị bệnh thôi? Thật sự không có bị thương gì khác sao?"

"Em không thể nói tốt cho chị hơn một chút được sao?" Nghê Bố Điềm cười bắt tay hắn, cố ý chọc hắn nói chuyện.

Nghê Bất Du không có cười, môi mím thật chặc, vẻ mặt nghiêm túc, cằm kéo thẳng tắp.

Nhìn nhau một lúc, hắn nhìn đi chỗ khác, giọng nói buồn buồn: "Thật không có lương tâm."

Có lẽ hắn ở trên máy bay ngủ một lúc, phía sau đầu còn một chùm tóc vì ngủ mà rối loạn, tóc dựng đứng lên, bóng lưng nhìn qua có chút ủy khuất.

Lòng Nghê Bố Điềm nhói lên một cái: "Nghê Bất Du, em phải tin tưởng chị. Chị thật sự không có bị thương, cũng không còn bị kinh sợ nữa, không cần lo lắng cho chị."

Nghê Bất Du không nói chuyện, đưa tay xoa xoa sau đầu, tóc càng thêm rối tung, thiếu niên mười bảy tuổi luôn giả bộ trưởng thành với vẻ mặt căng thẳng rốt cuộc cũng trở nên có chút trẻ con.

Nghê Bố Điềm cam đoan: "Chị không có lừa em."

"Lần trước chị đã lừa em rồi." Giọng nói Nghê Bất Du trầm thấp, lại thì thầm: "Lần đó chị. . . gạt em rất lâu."

Hắn xoay người lại nhìn cô, ánh mắt nặng nề, đáy mắt xuất hiện tức giận.

Nghê Bố Điềm cúi đầu.

"Về sau sẽ không như vậy nữa." Nghê Bố Điềm đến gần, bàn tay đặt ở trên vai hắn, trấn an mà vỗ vỗ: "Chúng ta nói xong rồi. Đừng nói về chuyện đó nữa."

"Ừ." Nghê Bất Du gật đầu: "Chị không có việc gì là tốt rồi. Em đi đây."

Hắn cúi người cầm túi sách lên, đưa lưng về phía cô rồi nói: "Em không có trốn học."

"Em chỉ xin nghỉ để tới đây."

Ông trùm trốn học mà lại quy quy củ củ xin phép nghỉ học?

Nghê Bố Điềm kinh ngạc không thôi: "Gần đến thi cuối kỳ rồi, làm sao chủ nhiệm có thể thả em đi vậy?"

Nghê Bất Du: "Em nói chị của em bị nam cặn bã lừa tình, tinh thần rất không ổn định. . ."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Nhìn thấy Nghê Bố Điềm kinh ngạc, thiếu niên cong. . . khóe môi lên, uất khí ở giữa chân mày đã tản đi một chút.

Giờ tay xoa nhẹ đầu cô, hắn đem túi sách đeo sau lưng, anh vẫy tay về phía sau rồi đi về phía cửa: "Đi đây, nhớ khóa chặt cửa lại."

Nghê Bố Điềm kéo vạt áo hắn lại.

"Đã trễ thế này còn đi đâu nữa. Ngày mai rồi hẵng về, chị kêu Tiểu Khả xuống dưới đặt phòng cho em."

"Cũng được." Nghê Bất Du bỏ túi sách lại, tư thế thản nhiên như đang xử lý một đống rác.

Nghê Bố Điềm nhìn đi chỗ khác, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền: "Ăn gì chưa? Trước dẫn em đi ăn cái gì nha?"

Tay Nghê Bất Du sờ trán cô một cái, không nóng. Hắn thuận miệng nói: "Đặt ship tới là được rồi."

Nghê Bố Điềm cúi đầu bấm vào app đặt đồ ăn: "Chị đặt cho em một phần bò bít tết."

Nghê Bất Du ngồi dựa vào ghế sofa, giơ hai ngón tay lên: "Hai phần."

******

Nghê Bố Điềm đem đơn hàng gửi Wechat cho Tiểu Khả, thuận miệng nói: "Chờ chút ăn xong rồi thì làm bài tập, chị giám sát em."

". . ."

Nghê Bất Du buồn bực vò tóc: "Thật muốn lấy một cây đuốc đốt toàn bộ bài thi đi."

Vừa dứt lời, trong hành lang vang lên tiếng cảnh báo bén nhọn, Nghê Bố Điềm biến sắc, đôi mắt mở to.

Là âm thanh của máy báo phòng cháy chữa cháy.

Hai người nhìn nhau, Nghê Bố Điềm: "Cái miệng của em sao linh quá vậy?"

Nghê Bất Du không có tâm tình đấu võ mồm với cô, túm tay cô đi nhanh về phía cửa.

Nghê Bố Điềm tránh tay của hắn, chạy chậm trở về hai bước, nhặt túi sách của hắn đeo lên lưng: "Đi thôi!"

Nghê Bất Du: ". . ."

Hai người chạy ra bên ngoài cửa, khách thuê phòng ở tầng này đều bị tiếng cảnh báo "Reng" chạy ra.

Toàn bộ ở tầng này đều là nhân viên của đoàn phim. Vì vậy Nghê Bố Điềm cũng không có ngại gì, cứ để mặt mộc như vậy mà đi ra ngoài. Trong lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn, phát hiện Nghê Bất Du không biết từ lúc nào đã đội mũ và khẩu trang lên.

"Em làm gì vậy?"

"Tránh nghi ngờ."

Làm vậy sẽ qua mặt được người khác sao?

Nghê Bố Điềm bật cười: "Em che càng kín thì người khác sẽ càng nghi ngờ. Tháo khẩu trang xuống đi."

Nghê Bất Du: "Không phải."

"Sợ bọn họ thấy em quá đẹp trai, sẽ dụ em đi đóng phim."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Trong hành lang, mọi người đang lơ ngơ, nói chuyện với nhau nửa ngày cũng không biết được tin tức gì. Vì lý do an toàn nên quyết định đi xuống lầu trước. Nghê Bố Điềm nhấc chân muốn đi, bỗng nhiên phát hiện hình như có chỗ nao đó không đúng lắm.

Hình như Cố Từ Niên còn chưa có đi ra?

Không có ở trong phòng sao? Hay là đang ngủ nên không nghe được âm thanh?

Nhưng tiếng cảnh báo lớn như vậy, trừ khi hôn mê mới không thể nghe được!?

Lòng cô rối rắm, chưa phát giác ra bản thân đang thả chậm bước chân lại.

Nghê Bất Du "chậc" một tiếng, không nhịn được kéo cô: "Nhanh lên một chút."

Nghê Bố Điềm còn đang đi vào cõi thần tiên: Sẽ không thật sự té xỉu rồi chứ!?

"Chờ chị một chút." Hai người đã chạy tới cửa thang máy rồi, Nghê Bố Điềm giãy khỏi tay Nghê Bất Du, chạy nhanh về phía cửa phòng Cố Từ Niên, nhấn chuông cửa.

Đợi hai giây không có hồi đáp lại, cô dứt khoát đập "rầm rầm rầm" lên cửa.

"Có người ở trong không? Cố Từ Niên?"

Cánh cửa bị cô đập lần thứ tư thì bị bên trong kéo ra, cô vỗ vào không trung, thân thể theo quán tính đổ về phía trước, suýt chút nữa nhào vào người anh, vội vàng vịn vào cửa để đứng vững.

Cố Từ Niên đứng ở bên trong, tóc rối loạn, ướt nhẹp còn đọng lại những giọt nước nhỏ, làm cho tóc có màu đen hơn. Làn da trắng lạnh có chút trong suốt dưới ánh đèn rực rỡ, đôi môi đỏ mọng càng thêm lộng lẫy, giống như một nam yêu tinh bước ra từ trong tranh.

Chỉ là yêu tinh này tính khí hình như không tốt chút nào.

Anh mím môi lại, gương mặt lạnh lùng, sắc mặt tối sầm lại không phân biệt được, híp mắt lại nhìn cô: "Có chuyện gì?"

Nghê Bố Điềm bị ánh mắt của anh làm cho có chút khẩn trương, khí lạnh phát ra từ trên người đàn ông này làm cho cô không nhịn được rũ ánh mắt xuống.

Ánh mắt hướng về phía dưới cằm của anh và đột nhiên rơi xuống trên chiếc áo choàng tắm trên người anh.

Áo choàng tắm màu trắng buộc hờ hững quanh eo, đường viền cổ áo rất lớn, hiện ra cảnh sắc vô hạn.

Ánh mắt Nghê Bố Điềm dừng lại trên cơ ngực của anh nửa giây, bị nóng đến né tránh, cuống quít hỏi: "Chuông chữa cháy vang lên, anh không nghe được sao?"

"Đang tắm." Khóe môi Cố Từ Niên giật giật, vẻ mặt trở nên ý vị thâm trường: "Là vì chuyện này sao?"

"Tôi chính là muốn thử xem anh có ở trong phòng hay không. Đề phòng vạn nhất thôi." Nghê Bố Điềm nhẹ giọng lầm bầm.

"Nghe được." Ngón tay Cố Từ Niên luồn vào trong tóc, tùy ý sờ sờ hai cái, làm vô số bọt nước bay ra. Một giọt nước văng đến trên mặt Nghê Bố Điềm, cô lấy tay lau: "Vậy sao anh không đi?"

Cố Từ Niên: "Đang tăm. Luôn phải lau khô rồi mới đi ra. Nếu không. . . sẽ bị cảm lạnh."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Anh cười như không cười nhìn cô: "Sao chỉ có một mình cô vậy?"

Nghê Bố Điềm ngước mắt, nếu không. . . thì còn có ai nữa?

"Người tình bé nhỏ của cô đâu?"

Anh nhấp môi, cười như không cười: "Không nhìn ra, thì ra cô thích kiểu em trai nha."

Chỉ nhìn lướt qua bóng lưng của nam sinh kia, thì cũng biết nhỏ hơn cô vài tuổi rồi. Toàn thân đều toát ra mùi vị trẻ con thiếu niên.

Nghê Bố Điềm chớp mắt, một lát sau mới phản ứng được anh là đang nói đến Nghê Bất Du. Cô nắm tóc, quả thực có chút vô lực nuốt nước bọt.

Hiện tại đàn ông đều như vậy sao? Đang thịnh hành kiểu không nghe người ta nói hả? Lần trước cô rõ ràng đã giải thích qua rồi, anh làm sao. . . À, nghĩ đến, ngày đó sau khi anh "kiến nghị" xong liền trở về phòng, dùng cánh cửa lạnh lùng đáp lại lời giải thích của cô, cái gì cũng đều không nghe thấy.

Nghê Bố Điềm thở dài: "Đó là. . ." em của tôi.

Vừa mới nói ra hai chữ, phía sau đột nhiên xuất hiện một cánh tay, Nghê Bất Du đang ôm vai cô: "Còn không đi sao?"

Ánh mắt Cố Từ Niên buồn bã, vẻ mặt lạnh lại.

Thiếu niên đeo đồ che miệng và mũi lại, che kín chính mình. Không để cho Nghê Bố Điềm có cơ hội nói chuyện: "Đi ăn thôi. Em đói rồi."

Còi báo động vẫn còn vang, âm thanh bén nhọn làm người ta nôn nóng.

Nghê Bố Điềm bị Nghê Bất Du mạnh mẽ xoay người lại, không còn cách nào cách nào khác xoay cổ nhắc nhở: "Anh nhanh xuống lầu đi. Đợi ở trong phòng không an toàn."

Ánh mắt Cố Từ Niên nặng nề, nhìn xuống ngón tay của người thiếu niên, từ chối cho ý kiến.

Một giây kế tiếp, anh hừ một tiếng, kéo đóng cửa lại.

Sắc mặt lạnh lùng, rõ ràng không muốn nói chuyện cùng với cô nữa.

Nghê Bố Điềm không biết mình chỗ nào đã chọc phải anh, luôn thấy trong mắt vị đại gia này tràn đầy xem thường và khinh bỉ.

Cô biết anh hiểu lầm quan hệ của mình và Nghê Bất Du. Đồng thời Nghê Bất Du đang cố ý đổ thêm dầu vào lửa làm cho anh hiểu lầm. Scandal của diễn viên trong quá trình quay phim sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến tác phẩm. Xét về đạo đức nghề nghiệp, cô không có tâm trạng quan tâm đến anh, vội vàng nói trước khi đóng cửa: "Tôi muốn đi ăn với em trai tôi. Anh có muốn đi cùng không?"

Nghê Bất Du: ". . . "

Cố Từ Niên: ". . ."

Động tác đóng cửa của Cố Từ Niên dừng lại, mặt khẽ nâng kên, ánh mắt dò xét không một tiếng động quét qua mặt của hai người.

Gương mặt nam sinh bị che hơn phân nửa nhưng mặt mũi không hề giống cô chút nào.

Em trai?

Một ý nghĩ nào đó đột nhiên hiện ra trong lòng của anh, vẻ mặt Cố Từ Niên bị kiềm hãm, nhẹ mỉm cười.

Anh vậy mà lại quên điều tra cái này.

. . .

Cánh tay Nghê Bố Điềm bị Nghê Bất Du lôi đi, trên mặt thiếu niên rõ ràng hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, không chút che giấu nào.

Cô phiền não cắn môi, quả thật muốn đấm mình: Vừa nãy sao cô lại vì trong phút chốc bốc đồng mà uyển chuyển đưa ra lời giải thích như vậy? Trực tiếp nói cho anh biết "Đây là em trai của tôi không phải tốt hơn sao?"

Nhưng việc đã đến nước này, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh.

Anh không nên đồng ý lời mời lịch sự thiếu cẩn trọng này, huống chi tối nay tâm trạng cô cũng không tốt.

Nghê Bố Điềm khẽ thở phào nhẹ nhõm, đợi câu từ chối lạnh lùng trong dự đoán kia.

Ngoài dự đoán, người đàn ông lại hơi nghiêng đầu một cái, nói: "Được."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Nghê Bất Du: "! ! !"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tỷ khống đυ.ng độ với thê nô ha ha ha ha.

Dâu Nhỏ: Tuần sau mình sẽ tạm ẩn truyện để sửa lỗi chính tả nha mọi người. Cứ 20 chương mình sẽ ẩn trong 2 ngày. Chưa biết ngày nào rãnh nhưng mình thông báo để mng biết trước