Chương 22: Trường Quay

Edit: Dâu Nhỏ

Những ngọn đèn vừa lạnh lẽo vừa chói mắt, phản chiếu gương mặt hết sức lạnh lẽo.

Nghê Bất Du không thể tưởng tượng nổi nữa cười xuy một tiếng, luồng khí thở ra thổi bay khăn giấy trước mặt và nhẹ nhàng di chuyển trở lại.

Ngón tay hắn không kiên nhẫn gõ dọc trên bàn gỗ, phát ra tiếng kêu "Cốc cốc, cốc cốc", nóng nảy ở giữa chân mày hiện càng rõ, trong lòng ý chí chiến đấu tăng lên.

"Anh là đang thừa nhận có ý với chị tôi sao?"

Cố Từ Niên không lung lay ngồi dựa vào ghế, biết rõ còn hỏi: "Em nói là loại ý tứ nào?"

Nghê Bất Du: "Anh biết tôi nói loại ý tứ nào mà."

Ánh mắt Cố Từ Niên suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra ý cười: "Ý của em là như vậy à. . ."

Anh ngồi thẳng lên, thân hình nhích lại gần phía trước, cố gắng bày ra dáng vẻ nghiêm túc và chân thành: "Thẳng thắn mà nói, trước đây tôi không có yêu đương gì. Vì vậy, trước đây, có một số cảm giác và ranh giới cũng không rõ ràng lắm."

"Đúng rồi." Anh đột nhiên kêu tên hắn, ánh mắt thẳng tắp nhìn sang: "Cảm ơn em đã nhắc nhở tôi."

Nghê Bất Du: ". . ."

Nghê Bất Du: "? ?"

Dường như trong nháy mắt có một vạn động vật nhỏ lao nhanh qua ở trong lòng, quả thực Nghê Bất Du giận sôi lên, tức muốn bể phổi.

Cho nên ý tứ của anh là, trước đó anh còn chưa hiểu rõ tình cảm của chính mình đối với Nghê Bố Điềm. Qua đêm nay, nhờ nhắc nhở của hắn nên mới bừng tỉnh, xác định được tình cảm của bản thân?

Hắn đã thành công trở thành gia sư tình yêu cho ảnh đế?

Wow, thật là thú dzị.

Nghê Bất Du thở sâu, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đối diện, mím môi lại.

Thật tâm mà nói, từ vẻ bề ngoài cho đến khí chất, từ năng lực chuyên nghiệp đến thực lực kinh tế thì người đàn ông trước mặt này không còn gì để bàn cãi. Nhưng đó là đối với người khác, không phải đối với chị của hắn.

Thứ mà chị hắn cần, hắn không có, cũng không có năng lực cho.

Nhưng hắn lười nói thêm nữa.

Chân phải thiếu niên đạp về sau một cái, đá văng cái ghế đứng dậy, "Chỗ bạn bè nhắc nhở một câu, chị của tôi thích người thành thật."

Anh là một người đàn ông ngoài tuổi hai mươi, đã sáu bảy năm lang bạt trong giới giải trí đầy màu sắc, nhưng vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai?

Gạt quỷ hả?

******

Nghê Bố Điềm ở bên ngoài lấy thức ăn sau đó chầm chậm đi vể phòng bao, lúc trở về thì đã nhìn thấy Nghê Bất Du đang lượn quanh bàn ăn đi ra ngoài.

Cố Từ Niên ngồi trên ghế không có đứng dậy, cả người toát ra vẻ lười biếng. Nghe được tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng qua, rơi xuống trên mặt cô.

Ánh đèn hài hòa yếu ớt chiếu trên gương mặt anh, vốn là dáng vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất sáng, tỏa ra làm người ta cảm giác được mùi vị nguy hiểm.

Nghê Bố Điềm mất tự nhiên dời ánh mắt đi.

Cô nhìn Nghê Bất Du: "Sao không ăn? No rồi hả?"

Hoặc là. . . tức đến no rồi?

Cô nhìn vẻ mặt cảu Nghê Bất Du, ánh mắt thiếu niên mệt mỏi, vẻ mặt cũng không dễ nhìn lắm.

"Ăn không ngon."

Sau đó, Nghê Bất Du trả lời phỏng đoán của cô.

Mắt thiếu niên quét qua đồ ăn ở trên tay cô, bước tới cầm: "Vẫn là đồ ăn bên ngoài hợp với em hơn."

". . ."

Nghê Bố Điềm cười cười nói xin lỗi với Cố Từ Niên, nói: "Tôi đi thanh toán đây."

"Không cần, tôi đã trả rồi." Cố Từ Niên cũng đứng dậy.

Nghê Bố Điềm càng lúng túng hơn, ánh mắt "như vậy sao được" nhìn trên bàn: "Anh chưa ăn cái gì hết sao mà trả như vậy được."

Trong giọng nói của cô xa cách và khách sáo rất rõ ràng, cái giọng điệu tỏ rõ khoảng cách này Nghê Bất Du nghe ra rất rõ ràng.

Hắn xì khẽ một tiếng, gương mặt thả lỏng.

Cậu ấm hài lòng, nhấc chân bước ra ngoài, lười nghe hai con người kia tỏ vẻ khách khí với nhau.

Phía sau, Nghê Bố Điềm vẫn còn nhỏ giọng hỏi: "Hết bao nhiêu tiền vậy, tôi chuyển cho anh."

Ánh mắt Cố Từ Niên trầm xuống, giọng nói lại thản nhiên: "Nên mời em trai ăn tối thôi mà."

Anh dừng lại, cười nhẹ: "Cùng lắm thì lần sau cô mời tôi lại?"

"Được." Nghê Bố Điềm gật đầu, nhìn về phía cửa, Nghê Bất Du đã cầm bịch đồ ăn đi xa.

Cô liếʍ liếʍ môi, ngón tay chỉ ra ngoài cửa: "Chúng ta cũng nên đi thôi?"

Cố Từ Niên gật đầu: "Được."

Trên hành lang dài, ba người không hẹn cùng nhau đeo khẩu trang và đội mũ lên.

Nghê Bố Điềm nhìn bóng lưng của Nghê Bất Du, có chút ngượng ngùng: "Tính tình em trai tôi có chút thẳng thắn. Nếu có nói cái gì không thích hợp thì anh cũng đừng nên chấp nhặt với đứa nhỏ đó."

"Phải không?" Cố Từ Niên ho nhẹ một tiếng: "Em ấy nói em ấy đã là đàn ông."

Nghê Bố Điềm: "Hả?"

Cố Từ Niên không có tiếp tục đề tài này, có chút hứng thú nói: "Thật ra tôi cũng rất thích em ấy. Ngoan ngoãn, lương thiện."

Nghê Bố Điềm: "? ?"

Anh xem hành động ngang nhiên trợn mắt, không chút che giấu nào mà phớt lờ anh là ngoan ngoãn? Lương thiện?

Thật đúng là người đàn ông kỳ lạ không thể đoán được mà.

******

Nghê Bố Điềm đưa Nghê Bất Du trở về phòng, Nghê Bất Du lại mạnh mẽ đưa cô trở về.

Trong đoạn đường ngắn ngủi, cả hai đều không chủ động trò chuyện về bữa ăn bất ngờ và hơi gượng gạo vừa rồi.

Nghê Bố Điềm cầm cặp Nghê Bất đưa tới, dặn hắn đi ngủ sớm một chút. Thiếu niên lười biếng cúi đầu, nửa người dựa vào tường: "Ngày mai mấy giờ chị quay?"

"Bảy giờ rưỡi xuất phát đi đến trường quay, không có cách nào đưa em đi được." Nghê Bố Điềm bật app xem vé máy bay của ngày mai, còn nói: "Ngày mai cho phép em ngủ thẳng cẳng. Sau khi thức dậy Tiểu Khả sẽ mua vé giúp em, đưa em tới sân bay."

"Không cần." Thiếu niên lười biếng bỏ lại hai chữ, khoác khoác tay rời đi.

Nghê Bố Điềm hướng về phía bóng lưng hắn lớn tiếng dặn dò: "Thức dậy thì gọi điện cho chị. Đừng tự ý đặt vé."

Nghê Bất Du phẩy phẩy tay, bóng lưng biến mất ở góc hành lang.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Nghê Bố Điềm vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Nghê Bất Du đang dựa vào tường.

Ngay cả nón, mũ áo đều đã đội sẵn, không có đeo khẩu trang, đang cắn cắn dây áo.

Nghê Bố Điềm kinh ngạc trợn tròn mắt: "Sao dậy sớm vậy?"

Nghê Bất Du bấm điện thoại nhìn thời gian: "Đi ăn sáng."

". . . Không ngủ sao?"

"Ừm."

Đang nói chuyện, Tiểu Khả và Tô Diệp cùng nhau đi tới.

Tô Diệp vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ: "Em trai hả? Sao em lại tới đây?"

Cô cố ý trêu hắn: "Không lẽ lại làm cho chủ nhiệm của em tức đến hộc máu nên mới một đường chạy đến đây trốn sao!?"

Nghê Bất Du liếc nhìn cô một cái, cà lơ phất phơ cười: "Chị suy nghĩ nhiều rồi, chị gái."

"Chị gái" hai âm cuối này kéo thật dài, lộ ra sự vui vẻ không hề giả trân. Kết quả bị Tô Diệp không chút khách khí nào mà vò vò tóc: "Em trai ngoan."

Nghê Bất Du: ". . ."

Bốn người ăn sáng chung.

Sau khi ăn sáng xong, Nghê Bố Điềm chuẩn bị đi tới trường quay, thuận miệng hỏi Nghê Bất Du: "Mua vé cho em lúc hai giờ chiều được không? Em trở về ngủ tiếp đi, buổi trưa Tiểu Khả quay lại đón em."

"Không cần." Nghê Bất Du đeo khẩu trang lên, chân dài một bước lên xe với cô: "Em đi với chị tới trường quay."

Nghê Bố Điềm à một tiếng: "Em bồi chị đi quay phim sao?"

"Ừm."

"Không phải nói rất buồn chán sao?"

"Ừm."

"Vậy sao em còn đi?"

"Ở đâu cũng đều buồn chán như nhau."

Nghê Bố Điềm cười, đùa giỡn nói: "Không sợ vẻ đẹp bị lộ, bị người ta kéo đi quay phim hay sao?"

Thiếu niên hung ác mà "chậc" một tiếng, lấy tay che miệng cô lại.

Nghê Bố Điềm: "Ưm ưm ưʍ. . ."

******

Lúc Nghê Bố Điềm mang người đến phòng hóa trang, Cố Từ Niên đã trang điểm gần xong.

Nhìn thấy thiếu niên ở phía sau lưng cô, đuôi lông mày anh khẽ nhướng lên, vẻ mặt trở nên ý vị thâm trường, lại có chút cảm thấy buồn cười.

Nghê Bố Điềm hào phóng giới thiệu em trai nhà mình với thợ trang điểm. Nghê Bất Du lần lượt gật đầu chào hỏi, vẫn là một bộ dáng lạnh lùng như trước, nhưng mà vẫn không thiếu sự lễ phép.

Đột nhiên Cố Từ Niên cảm thấy có chút bực bội.

Nghê Bố Điềm gọi một tiếng "Thầy Cố". Anh khẽ vuốt cằm, thiếu niên trong gương cũng hướng về anh gật đầu, xem như là có chào hỏi.

Ảnh đế cao lãnh khó có được nhiệt tình: "Sớm. . . Em trai."

Nghê Bất Du: ". . ."

Ban ngày thông báo không có cảnh Nghê Bố Điềm đóng chung với Cố Từ Niên, hai người bình an vô sự. Ngoại trừ màn chào hỏi vào buổi sáng ra thì không có nói chuyện với nhau.

Trên thực tế, hầu như Nghê Bất Du như hình với bóng đi sát phía sau Nghê Bố Điềm. Cô vội vàng phổ cập cho hắn công việc ở đoàn phim, cũng không có cơ hội nào đi giao lưu với Cố Từ Niên.

Trọn buổi sáng, toàn bộ đoàn phim đều biết Nghê Bố Điềm mang theo một người em trai, dáng cao, da trắng, đẹp trai, khí chất băng lãnh.

Lúc trưa Lâm Dĩ Bình có trêu ghẹo hắn: "Bạn nhỏ ngoại hình tốt như vậy, có muốn lập nghiệp không?"

Tô Diệp vội vàng nói: "Chờ chút nữa Lâʍ đa͙σ sắp xếp cho em một nhân vật qua đường, vui đùa một chút thôi."

Nghê Bất Du lạnh lùng liếc cô: "Không muốn."

Hắn không phải ăn no rửng mỡ mà sắm vai người qua đường Ất Giáp, nhất là phim Cố Từ Niên đầu tư.

Làm như vậy cùng chịu nhận thua có khác gì nhau chứ?

Nghê Bố Điềm cười khan giải thích với Lâm Dĩ Bình: "Em trai tôi tương đối xấu hổ, không thích hợp để quay phim."

Một bên, Cố Từ Niên vẫn không quan tâm cười nhẹ một tiếng: "Bộ phim này không thích hợp với em ấy. Về sau Lâʍ đa͙σ nếu có bộ phim thanh xuân vườn trường yêu đương nào thì có thể suy tính một chút."

Nghê Bất Du trầm mặc một giây, nhưng vẫn nở nụ cười: "Nghe nói ánh mắt diễn của thầy Cố vô cùng tốt. Trong ánh mắt có thể truyền ra nhiều tầng tình cảm khác nhau. Nếu như một ngày nào đó tôi thật sự ra mắt thì nhất định sẽ đi chào hỏi thỉnh giáo ngài một chút."

Cố Từ Niên: "Được. Nếu như có ngày đó, anh nhất định sẽ dốc hết vốn liếng truyền cho."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Hai người này sao đột nhiên trở nên hòa thuận như vậy?

Còn nữa, rõ ràng là đang thảo luận về diễn xuất, làm sao lại có cảm giác đang ra dấu bí mật cho nhau vậy?

******

Mùa đông ban ngày rất ngắn, rất nhanh đã đến đêm.

Đêm nay Nghê Bố Điềm có một cảnh diễn tắm rửa, là cùng với Cố Từ Niên.

Hiện trường đạo cụ đang chuẩn bị, cô cúi đầu nhìn kịch bản, Nghê Bất Du liền banh chân ngồi bên cạnh cô chơi game.

Nghê Bố Điềm suy nghĩ một chút, chọc chọc cánh tay hắn: "Lúc chị kết thúc công việc sẽ rất trễ. Em trở về khách sạn nghỉ ngơi trước đi được không?"

Nghê Bất Du giương mắt lạnh lùng hai người đạo cụ đang mang một cái thùng gỗ cao lớn, nói: "Không buồn ngủ."

"Nếu không mua vé cho em đêm nay trở về nha?"

Nghê Bất Du: "Ngày mai không cần lên lớp."

Nghê Bố Điềm không ngừng cố gắng: "Vậy em muốn đi về phòng nghỉ làm chút bài tập không?"

Nghê Bất Du xuy một tiếng nở nụ cười, bày ra bộ dáng chị đang nói mớ cái gì vậy.

Nghê Bố Điềm bực bội chớp mắt.

Qua hai phút, Nghê Bố Điềm: "Chị đói rồi, em giúp chị đi mua chút đồ ăn đi!"

Nghê Bất Du thành thật, ngay cả đầu cũng lười ngẩng lên: "Nói đi, rốt cuộc là làm sao vậy?"

Nghê Bố Điềm lúng túng hắng giọng một cái: "Đợi lát nữa chị sẽ diễn một cảnh tắm rửa, có khả năng ăn mặc rất ít."

Thiếu niên mặt lạnh: "Ừm."

"Sau đó. . ." Miệng Nghê Bố Điềm như bị dính nhựa cao su vậy, mỗi một chữ nói ra đều rất gian nan: "Rất có thể chị phải cùng Cố Từ Niên. . . Có một chút tiếp xúc khoảng cách gần với nhau."

Trên mặt thiếu niên xẹt qua một tia mất tự nhiên, nghẹn một lúc rồi mới nói: "Không sao."

Nghê Bố Điềm vô cùng kinh ngạc: "Không phải em ghét chị và anh ấy tiếp xúc gần với nhau sao?"

"Không có." Nghê Bất Du nhàn nhạt nói: "Chỉ cần anh ta không theo đuổi chị, làm cái gì cũng đều không liên quan đến em."

"Khụ khụ khụ khụ. . ."

Suýt chút nữa Nghê Bố Điềm bị nước miếng của mình làm sặc chết, cả gương mặt đỏ bừng lên, hai mắt sáng trong suốt, vừa thẹn vừa giận: "Điên rồi hả? Anh ấy làm sao có thể theo đuổi chị?"

Nghê Bất Du chậm rãi hít một hơi, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cô một lúc, không nói tiếng nào hừ lạnh một tiếng, "Đần chết đi được."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Em trai vẫn là quá tự tin. Tự cho bản thân là thợ săn mạnh nhất, tay buôn nhỏ cừ khôi, nhưng vô tình lại để mất đi phụ trợ tốt nhất của mình!

Haiz, cậu đừng quá tin tưởng ánh mắt của phụ nữ, có đôi khi nhìn qua sẽ không thấy sự hứng thú của cô ấy đối với một người đàn ông. Nhưng trên thực tế! Tất cả đều là dối trá! ! !

Dâu Nhỏ: Hôm nay thử dịch kiểu theo trend một chút. Mng thấy được không :)))). Nếu mà thấy không ổn thì cứ nói mình mình quay về cách dịch cũ hihi