Chương 18: Yên Tâm

Edit: Dâu Nhỏ

Hơi nóng trong phòng tắm theo khe cửa thổi ra ngoài liên tục không ngừng, hơi nước bám vào lọn tóc, làm cho mái tóc màu đen càng thêm bóng hơn, như một tấm lụa dán sát vào lưng.

Nghê Bố Điềm vẫn còn đang nhìn điện thoại, hàm răng cắn lấy đầu ngón tay, cắn ra dấu răng nhưng vẫn không phát hiện ra.

Điện thoại nhẹ vang lên, trên màn hình hiện lên một tin tức, "Đêm khuya diễn viên Cố Từ Niên, Nghê Bố Điềm cùng một người đàn ông xa lạ ở khách sạn bị cảnh sát mang đi."

Rõ ràng đây là một tiêu đề giải trí vô căn cứ chưa được kiểm chứng, nhưng lại được chỉnh thành tin tức xã hội.

Nghê Bố Điềm quả thực ngũ lôi oanh đỉnh*, sắc mặt so với chảo nhuộm còn muôn màu hơn.

*Ngũ lôi oanh đỉnh: Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.

Cô thoát Wechat rồi mở Weibo ra, nhìn thấy việc này đã nhảy lên vị trí thứ mười trên hot search.

"Này? Choáng váng sao? Sao không có động tĩnh gì hết vậy?" Tô Diệp gọi cô lúc đang ở sân bay ồn ào.

Nghê Bố Điềm phục hồi lại tinh thần, khóe môi nhếch lên, có chút dở khóc dở cười: "Đúng là choáng váng, việc lên hotsearch này thật sự quá vô lý rồi."

"Vừa mới đi ra tớ liền thấy được cái tiêu đề này, xếp hạng cuối cùng ở hot search. Lúc này mới dùng hết bản lĩnh gọi điện thoại cho cậu. Nhìn xem, nhảy lên hạng 10 rồi." Tô Diệp thở dài, "Không đúng, bây giờ đã là hạng nhất."

". . ."

Tô Diệp vỗ vỗ ót, có chút vô lực: "Bùm."

Không ngoài dự đoán.

Tin tức làm người ta không thể tưởng tượng nổi này, từ lúc Nghê Bố Điềm nhìn thấy liền nghĩ đến cục diện này. Chỉ là không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Trước sau còn chưa tới năm phút đồng hồ.

Bây giờ đang là mười một giờ rưỡi tối. Chính là thời điểm các con cú đêm cất cánh ở trên mạng, độ chú ý cao cũng không kỳ lạ. Nhưng cái này giống như tốc độ của tên lửa, thật sự là phi thường kỳ lạ.

Suy nghĩ của Tô Diệp cũng giống vậy, "Xem ra chúng ta lại bị người khác mua hot search rồi."

Nghê Bố Điềm "Ừ" một tiếng, bỏ dép ngồi xuống ở cuối giường, "Không biết người làm ra chuyện này là ai, đúng là. . ." Cô cười chế giễu một tiếng: "Vừa hư vừa ngu dốt."

Sự việc fan cuồng lẻn vào khách sạn vào tối hôm qua, Lâm Dĩ Bình đã dặn dò nhân viên đoàn kịch cũng như là phía khách sạn, không cho phép tiết lộ ra bên ngoài, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả. Nhưng chưa đến một ngày, vẫn bị người khác nhân cơ hội tuồn ra bên ngoài.

Tô Diệp chắc như đinh đóng cột: "Nhất định là đồng nghiệp. Cho dù là nhân viên ở khách sạn đem chuyện này truyền này đem ra ngoài, thì cùng lắm chỉ nói ra làm đề tài bàn luận cùng với bạn bè thân thích thôi, sao có thể nhớ tới mà nói với truyền thông. Cho nên chuyện này một trăm phần trăm là do đồng nghiệp làm. Bất quá cụ thể là người nào thì chưa tìm ra được."

Đó có thể là một đồng nghiệp bên ngoài đoàn phim tình cờ nhận được tin tức, hoặc có thể là một diễn viên đang có mối quan hệ cạnh tranh với hai bên trong cùng một đoàn phim, hoặc thậm chí còn có khả năng. . .

Tô Diệp nói: "Hay là do bên đoàn phim tuyên truyền ra nhằm nhân cơ hội này để quảng bá?"

Dù sao có quan tâm thì mới có độ hot, vòng giải trí hiện nay, đủ loại, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để quảng bá là phương thức chẳng còn lạ lẫm gì nữa.

Nghê Bố Điềm rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi dép suy nghĩ một hồi, nói: "Không có khả năng, Lâʍ đa͙σ ghét nhất là thủ đoạn quảng bá như thế này."

Huống chi, là nhà sản xuất phim thì Cố Từ Niên cũng sẽ không cho phép loại tình huống này xảy ra.

Dù sao lúc trước anh cũng nói bóng gió nhắc nhở cô, không nên cùng người khác giới có cử chỉ thân mật ở nơi công cộng.

"Không nghĩ đến việc này trước, coi như là biết ai làm đi. Nhưng không có chứng cứ thì cũng không có biện pháp nào."

Suy cho cùng mua hot search bôi đen đối thủ cạnh tranh là thủ đoạn thường gặp. Trải qua những chuyện như thế này cũng không có gì là kỳ lạ. Cho dù thật sự chứng kiến được đối phương mua hot search bôi đen bạn, trường hợp công khai thấy được thì không phải giả vờ như chưa từng phát sinh ra cái gì.

Bạn mãi mãi không biết được người nào là bạn, người nào là kẻ địch của bạn. Ở trong vòng này, chỉ có lợi ích là mãi mãi, không có bạn bè mãi mãi. Nghê Bố Điềm đã sớm thấy rõ, cũng không có hy vọng tin bất kỳ người nào.

Cô hắng giọng một cái, nhận lệnh nói: "Việc khẩn cấp, hay là suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này trước đi!"

"Ừ." Tô Diệp cũng có suy nghĩ như vậy: "Không nói nữa, tớ gọi điện cho bên bộ phận xã hội của công ty trước đã."

Nghê Bố Điềm gật đầu: "Tốt. Cậu cũng đừng quá gấp gáp, trên đường nhớ chú ý an toàn."

Trò chuyện kết thúc, cô gửi định vị và số phòng của mình cho Tô Diệp qua Wechat, sau đó nhấn tắt màn hình.

Ngã xuống giường, cô nhắm mắt lại, cảm thấy có chút mệt mỏi.

Bệnh cảm làm tay chân mất đi sức lực, mũi cô có chút nghẹt, đứng dậy lấy ra hai viên thuốc, nuốt vào rồi uống nước, sau đó liền làm tổ ở trên ghế sofa.

Câu chuyện vẫn còn đang ở trên hot search, chữ "HOT" được tô màu đỏ như máu khiến người ta cảm thấy nôn nóng.

"Nghê Bố Điềm. . . Cố Từ Niên. . ." cô thì thầm hai cái tên này, đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn cười. Đây là lần thứ hai hai người cùng nhau leo lên hot search, nhưng cả hai lần đều là loại hình xấu tổn hại hình tượng.

Từ cái đêm tuyết ở New York gặp nhau, đến cùng nhau tiến vào đoàn phim, dường như hai người đều chưa từng phát sinh qua chuyện gì tốt.

Chắc là mệnh khắc nhau quá.

Nhưng mà, cô đột nhiên nghĩ đến, lúc này Cố Từ Niên sẽ có cảm giác gì đây?

Anh rất ghét việc bị người khác chú ý đến sinh hoạt cá nhân của anh, anh có lẽ đã quá mệt mỏi vì cô rồi!. . .

Điện thoại ở ngay mép tay vịn ghế sofa buzz buzz rung lên hai tiếng, rơi xuống, đập lên trên mặt Nghê Bố Điềm. Trong nháy mắt cắt đứt suy nghĩ tâm tư của cô, đập đau đến mức nước mắt cô giàn dụa.

Cô thoáng nhìn thông báo trên màn hình điện thoại, lại nhìn thấy được thời gian hiển thị lên, nhất thời giận không có chỗ nào phát tiết được.

"Nghê Bất Du, đã trễ như thế này sao em còn chưa ngủ? Ngày mai không cần lên lớp sao?" Nghê Bố Điềm cầm điện thoại lên liền oán giận, tựa hồ như muốn đem toàn bộ tâm tư bị đè nén phát tiết lên trên người hắn.

Cô nói một hơi, oán giận trong lòng tiêu tan một nửa, thở sâu, cô chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón một loạt câu trả lời không biết xấu hổ như là "Cúp học", "Em không buồn ngủ", "Ngày mai lên lớp sẽ ngủ bù", đang muốn phát cáu thêm một lần nữa.

Nhưng mà, cái gì cũng không có.

Nghê Bất Du im lặng một giây rồi mới mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng đến không ngờ, "Lập tức sẽ đi ngủ."

Đột nhiên ngoan như vậy, trái tim Nghê Bố Điềm mềm nhũn, trong nháy mắt bị mất bình tĩnh.

"Chị có khỏe không?" Nghê Bất Du thấp giọng hỏi.

"Chị đương nhiên là khỏe rồi. Ăn ngon, uống được, ngủ cũng rất ngon." Nghê Bố Điềm rũ mắt, nhỏ giọng lầm bầm.

"À." Nghe giọng nói của cô bình thường, giọng nói thiếu niên lạnh đi một phần, không hề báo trước mà chuyển chế độ thành ba ba hung dữ: "Rốt cuộc chị và Cố Từ Niên là xảy ra chuyện gì? Tại sao nửa đêm anh ta lại ở phòng chị? Còn nữa, người đàn ông giấu mặt kia là ai?"

Hắn càng nói càng bực bội, dừng một chút, âm thanh đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên: "Cái người họ Cố kia có phải ỷ vào thân phận mình là nhà sản xuất phim, muốn. . . Muốn dùng quy tắc ngầm với chị. . ."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

"Này, em rốt cuộc cũng đã tin tưởng chị và anh ta không có quan hệ yêu đương rồi sao?" Cô đột nhiên kinh ngạc, xoay người ngồi dậy.

"Cái này không phải là trọng điểm." Nghê Bất Du không nói nhíu nhíu mày: "Chị nói thật với em đi, rốt cuộc anh ta có khi dễ chị không?"

"Không có."

Nghê Bất Du nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

"Nghê Bất Du, làm sao đột nhiên em lại tin tưởng chị và anh ta không có quan hệ yêu đương?" Nghê Bố Điềm truy hỏi.

Thiếu niên hắng giọng một cái, âm thanh bỗng dưng trầm thấp đi một phần, khô khan, lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên: "Bởi vì em nguyện ý tin tưởng chị."

Mặt mày Nghê Bố Điềm giãn ra, khóe môi nâng lên thành nụ cười: "Vậy bây giờ em cũng có thể tin tưởng chị. Chị nói anh ta không có khi dễ chị, chính là không có. Thực ra. . ." Cô ho nhẹ một tiếng, nắm tóc, "Anh ta rất tốt với chị, cũng không tệ lắm đâu."

Nghê Bất Du: "Hừ, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*."

*nghĩa là khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Cô thật sự không thể hiểu nổi thiếu niên này lại có thái độ thù địch với Cố Từ Niên như vậy.

. . .

Không thể chịu nổi thiếu niên cố chấp truy hỏi, cũng sợ hắn ở một mình rồi suy nghĩ linh tinh. Nghê Bố Điềm vẫn đem nguyên câu chuyện kể tóm tắt ra, không hề có nguy hiểm hay ngạc nhiên gì.

Mặc dù như thế vẫn bị Nghê Bất Du danh chính ngôn thuận dạy dỗ nửa ngày, sau khi mắng cô xong, hắn chuyển trọng tâm câu chuyện đi, đem toàn bộ hỏa lực ra, căm thù đến tận xương tủy mà nhổ nước bọt lên Cố Từ Niên.

"Không có một người đàn ông nào mà vô duyên vô cớ đối xử tốt với một cô gái. Nếu như đột nhiên có người đàn ông lấy lòng chị, nhất định chính là có ý đồ khác, chị về sau cách xa anh ta ra một chút."

"Nếu như không phải bởi vì anh ta, chị cũng sẽ không gặp phải trường hợp như thế này, lại để người khác bắt được làm thành một bài văn. Loại nam hồ ly tinh làm liên lụy người khác này về sau chị cách xa anh ta ra một chút."

". . ."

Lần lượt kể ra, có lý có chứng cứ, suy đến cùng chỉ có một câu nói, trân quý sinh mệnh, cách xa Cố Từ Niên.

Có lẽ cùng thầy chủ nhiệm tương thân tương ái quá lâu rồi nên Nghê Bố Điềm có cảm giác lúc này thiếu niên phảng phất mang dánh dấp giống như thầy chủ nhiệm. Làm cho cô có ảo giác quay trở về thời cấp 3, cô bị niệm cho nhức cả đầu, cũng không để ý hắn nói gì, chỉ gật đầu ừ ừ đáp ứng.

Nghê Bất Du rốt cuộc cũng hài lòng ngậm miệng lại.

"Ngày mai còn phải đi học, em ngủ sớm một chút đi!" Nghê Bố Điềm đoạt lại sự uy nghiêm của một người chị gái.

"Ừ."

"Cúp đây. Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Thiếu niên trầm mặc một giây, âm thanh đột nhiên mềm mại đi một phần: "Chị, về sau chị đừng gạt em nữa."

"Ừ." Viền mắt Nghê Bố Điềm nóng lên, giọng nói nghiêm túc lại trịnh trọng: "Chị không lừa em nữa."

******

Cùng Nghê Bất Du trò chuyện đã giải quyết hết nỗi lòng phiền muộn của cô, Nghê Bố Điềm một lần nữa mở Weibo ra.

Cô đã chuẩn bị xong tâm lý bị người qua đường ác ý phỏng đoán chửi bới, mở hot search của Weibo, sau đó đôi mắt híp lại, kinh ngạc nhìn xuống màn hình.

Đem cái hot search nhìn từ đầu đến cuối một lần, cô mới tin tưởng, sau một cuộc điện thoại, rốt cuộc hot search đã bị triệt hạ rồi.

Chuông cửa đồng thời vang lên, cô nhảy xuống sofa, chạy đi mở cửa, tươi cười đối mặt với Tô Diệp.

"Lần này hot search rút lui nhanh chóng như vậy chắc hẳn là tốn không ít tiền nhỉ?"

Tô Diệp hoàn toàn ở bên ngoài: "Hot search đã rút lui rồi? Bên kia còn chưa nhắn tin trả lời cho tớ đâu."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Tô Diệp như có điều suy nghĩ: "Tốc độ hot search rút lui nhanh như vậy, tớ chỉ gặp qua một nhà. . ."

"Là Cố Từ Niên." Giọng nói Tô Diệp chắc chắn: "Chỉ có anh ấy mới nhanh như vậy!"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Đây rõ ràng là một câu nói khẳng định, nhưng nghe vào luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.

Màn hình di động bỗng dưng sáng lên, mắt Nghê Bố Điềm nhìn thấy một tin nhắn Wechat mới.

Cố Từ Niên: [Bất luận phát sinh chuyện gì cũng đừng để trong lòng, cứ giao cho tôi.]

Nghê Bố Điềm phản ứng chậm chạp mà chớp mắt một cái, đáy mắt xuất hiện ý cười mà ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.

Trái tim ở trong lòng ngực đang trầm ổn đột nhiên nhảy lên, phảng phất có vật gì ở trong đang tan rã không một tiếng động, theo dòng nước chậm rãi chạy xuống toàn thân. Một sự yên tâm đã mất từ lâu lại lặng lẽ nổi lên.