Chương 17: Tri Kỉ

Edit: Dâu Nhỏ

Dưới ánh đèn sáng, đôi mắt người đàn ông trong vắt, dường như có thể trực tiếp nhìn thấu suy nghĩ của người ta thông qua bầu không khí.

Không biết là do phát sốt hay là do ánh mắt ý vị thâm trường của anh. Nghê Bố Điềm cảm thấy da mình hình như đang nóng lên, ngay cả huyệt thái dương cũng bắt đầu nhảy bình bịch.

Cô ho khan một tiếng, khó xử đeo khẩu trang lên, đem nửa gương mặt của mình che đi, ngũ quan có chút thả lỏng.

Khóe mắt cô cong cong, phối hợp thêm thổi ra hồng rắm: "Thầy Cố đúng là người đẹp thiện tâm, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi."

Còn rất biết gieo vần.

Khóe môi Cố Từ Niên kéo lên, tự giễu nói: "Không nghĩ tới hình tượng của tôi trong lòng cô lại tốt đẹp như vậy."

Nghê Bố Điềm ngoan ngoãn: "Ảnh đế, trong lòng mọi người ở đây anh đều tốt đẹp như vậy."

"Thật không?" Đôi mắt Cố Từ Niên hơi sẫm, khóe môi nhàn nhạt ý cười.

Nhân viên công tác náo nhiệt ôm máy sưởi ấm vào, kết nối từng cái với dây điện, mở lên. Không lâu sau toàn bộ trường quay ấm lên.

Nghê Bố Điềm ôm ly giữ ấm núp ở "Mặt trời nhỏ" trước, tiếp tục xem kịch bản, mắt không hề chớp khoảng 5,6 phút nhưng kịch bản thì không lật nổi một trang.

Xung quanh người đến kẻ đi, tiếng nói chuyện còn quanh quẩn bên tai nhưng không một câu nào có thể nghe vào. Từng cái bóng người giống như con nòng nọc bơi qua bơi lại ở trước mặt. Trong đầu cô bây giờ đều là hình ảnh lúc ăn tối trong phòng nghỉ.

"Cô bị cảm?"

Lẽ nào lúc đó vẻ mặt của anh không phải là ghét bỏ?

Lẽ nào tối hôm qua anh đúng là cố ý để cô đứng trước "Mặt trời nhỏ" sưởi ấm?

Hay là đúng như chính lời anh nói, mọi thứ chẳng qua đều là đúng lúc?

Hai suy nghĩ này cứ lượn qua lượn lại trong đầu cô, giống như tiểu nhân được PK trên võ đài, Nghê Bố Điềm mơ hồ nghĩ không rõ lắm, trong lòng phức tạp đóng kịch bản lại.

Cô đứng dậy, muốn một mình đi ra ngoài một lát. Chân vừa mới bước ra khỏi bậc thềm, hình như nghe được Cố Từ Niên đang thấp giọng nói chuyện với Lâm Dĩ Bình đi tới.

Cô vô thức dịch người sang bên cạnh nhường lối đi. Trong nháy mắt gặp thoáng qua, bỗng nhiên Cố Từ Niên nghĩ tới điều gì đó, nghiêng người quay đầu, "Đêm nay biết được kết thúc công việc sớm, tôi đã dự tính thay đổi khách sạn an toàn hơn. Đêm nay toàn bộ đoàn phim sẽ chuyển qua đó."

Nghê Bố Điềm: ". . . À"

Cố Từ Niên: "Cô đối với phòng ở có yêu cầu gì không?"

Nghê Bố Điềm buông lỏng khẩu trang một chút, lắc đầu: "Không có, tôi sao cũng được."

Cố Từ Niên nhàn nhạt gật đầu: "Tốt."

Nói xong anh xoay người rời đi.

Nghê Bố Điềm sờ sờ chóp mũi, cởi khẩu trang, một mình đi ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, giống như màu chocolate đậm đặc, đem toàn bộ đèn sáng của trường quay bao bọc lại. Nghê Bố Điềm vừa ra khỏi cửa, liền thấy Quan Hà đi vào.

Quan Hà đem chính mình mặc thành một cái Donut, chân đi giày cao gót. Chiều cao chưa tới 1m6 đột nhiên nhảy lên 1m8.

Nghê Bố Điềm xoay người rời đi, nhưng vẫn bị cô ta phát hiện.

"Điềm Điềm!" Âm thanh ngọt nhơn nhớt ở đằng sau vang lên bên tai, đầu cô tê rần, cúi đầu đi nhanh hơn.

Một giây sau, phía sau lại một tiếng nữa: "Tiểu Nghê."

Bước chân Nghê Bố Điềm dừng lại, Quan Hà nhanh chóng đuổi theo.

Nghê Bố Điềm quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tràn đầy sắc xuân của Quan Hà. Ánh mắt lướt qua bả vai của cô ta, thấy được người đàn ông phía sau.

Cô ta cười rạng rỡ, hiểu gió xuân chỗ nào thổi tới rồi.

Nghê Bố Điềm hướng về sau gật đầu với người kia, cười gọi một tiếng: "Đỗ tổng."

Đỗ tổng đi tới, thân thiết vỗ vỗ vai cô: "Ở đoàn phim có ổn không? Hình như có chút gầy đi nhỉ."

Nghê Bố Điềm cười đáp: "Cũng không tệ lắm."

Đỗ tổng tên đầy đủ là Đỗ Phong, là tổng giám đốc kiêm thành viên hội đồng quản trị công ty cũ của Nghê Bố Điềm. Năm nay bốn mươi tuổi nhưng chăm sóc khá tốt, chỉ là ở trên đầu có chút hói.

Bất quá sự việc trung tâm Địa Trung Hải* này vẫn còn là một bí mật đối với người khác. Trong công ty không có người biết, Nghê Bố Điềm cũng là vì một lần kia ngẫu nhiên bắt gặp hắn đang đội tóc giả mới phát hiện.

*Ý là chỉ đầu hói á.

Vì vậy trong mắt người ngoài, ở trong công ty Đỗ Phong vẫn là người cấp cao phong độ nhanh nhẹn. Là người nổi bật nhất trong đám ông chủ trung niên bụng phệ. Vì sự thiếu kiềm chế về đạo đức, những cô gái muốn một bước lên trời đã lao vào thân thể của hắn ta như bầy ong lao vào đống mật.

Trong đám nhân tài kiệt xuất đó, Quan Hà đối với việc thành công hút mật của mình rất dương dương đắc ý. Tuy là không thể quang minh chính đại gặp người khác nhưng từ khi nếm được mật ngon ngọt này thì cô ta không ngừng nhếch đuôi lên.

Chẳng hạn như lúc này, Đỗ Phong chỉ nói vài câu khách sáo với Nghê Bố Điềm, Quan Hà liền biểu môi chán ghét tiến lại gần: "Đỗ tổng bất công, anh chưa từng nói em gầy."

Đỗ Phong cười vỗ vỗ tay cô ta, dụ dỗ: "Em cũng gầy." sau đó bóp má cô ta: "Nhìn đi, trên mặt chưa từng có thịt."

Quan Hà đắc ý hừ một tiếng, ngón tay đâm vào cánh tay Nghê Bố Điềm: "Điềm Điềm, nhìn xem, dù sao Đỗ vẫn thương tôi hơn."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Nghê Bố Điềm muốn nôn.

Cô cười cười cho có lệ, đeo khẩu trang lên: "Tôi bị cảm, đừng dựa vào gần tôi quá, sẽ bị lây đó."

Nói xong, cúi đầu bước chân cách ra lớn hơn một chút.

******

Đêm khuya Đỗ Phong đến thăm, kêu ba xe thức ăn khuya đến cho đoàn phim. Quan Hà nhiệt tình lại chủ động phát từng khẩu phần ăn cho mọi người. Giống như một bà chủ danh chính ngôn thuận.

Phần ăn khuya phát đến phân nửa, A Viễn lại mang đến mấy người vô cùng - náo nhiệt. Thì ra đêm nay Cố Từ Niên cũng mua đồ ăn khuya cho mọi người.

Tiểu Khả tay trái cầm salad hoa quả, tay phải cầm một chén canh gà hoành thánh, đứng ở trước mặt Nghê Bố Điềm: "Chị Điềm, chị muốn ăn cái nào?"

Nghê Bố Điềm rũ mắt xuống: "Không thấy ngon miệng."

"Tốt xấu gì cũng ăn hai miếng chứ! Hôm nay hầu như chị đã không ăn cái gì rồi." Tiểu Khả ngồi xổm xuống, đưa chén hoành thánh huơ huơ dưới mũi cô: "A, cái này nồng mùi canh gà quá nè. Chị có ngửi được không?"

Nghê Bố Điềm nhàn nhạt nói: "Lỗ mũi của chị bị nghẹt."

"Dù sao," Cô nỗ lực ngửi một cái, "Hình như chị ngửi được mùi hương ngọt ngào."

Vừa dứt lời, hai mắt Tiểu Khả tỏa sáng. Trong ánh mắt lại toát ra sao nhỏ quen thuộc, Nghê Bố Điềm vô thức quay đầu, trước mắt xuất hiện một đôi chân thon dài.

Anh nghiêng người dựa vào tường, một tay cho vào túi, một tay bưng cái chén trắng nhỏ nóng hổi.

Mắt nhìn lên, ánh mắt hai người đυ.ng nhau, Cố Từ Niên sờ cằm, đưa chén tới: "Ừm. Cho cô ăn khuya."

"Cảm ơn." Nghê Bố Điềm khó khăn nhận lấy, lọt trong tầm mắt là một chén chè đậu đỏ bánh mật ngọt ngào nóng hổi thơm lừng.

Mùi trong veo tràn vào khoang mũi, trong miệng vốn dĩ khô khốc vô vị của cô lại bắt đầu sinh ra một chất lỏng kỳ lạ.

Mắt Cố Từ Niền quét qua thức ăn trong tay Tiểu Khả, hiểu rõ rồi "À" lên một tiếng, ân cần nói: "Nếu ăn không vào thì đừng qua miễn cưỡng."

Nói xong làm bộ muốn thu tay về.

Nghê Bố Điềm nắm thật chặt cái chén, cười đến lễ phép nhu thuận: "Tôi cho Tiểu Khả ăn."

Cố Từ Niên chớp mắt một cái, làm ra dáng vẻ hiểu rõ: "Không nghĩ tới Tiểu Khả lại thích ăn cái này."

"Ăn đi, ăn nhiều một chút." Anh nói với Tiểu Khả một tiếng, xoay người rời đi.

Đầu Tiểu Khả rất nhanh biến thành máy may, miệng gần như nhoẻn đến bên tai, lần nữa sôi trào.

Cô đem hoành thánh và salad để sang một bên, thở sâu. Gần như thành kính đưa hai tay ra, muốn lấy chè đậu đỏ.

Kéo một cách nhẹ nhàng chứ không dám kéo mạnh. . .

Kéo lại, cái bát nhỏ trên bàn biến mất. . .

Hai tay Nghê Bố Điềm che chở chén canh, cảnh giác nhìn cô: "Không phải em không thích ăn bánh mật sao?"

"Em chỉ có thể ăn đậu đỏ thôi." Tiểu Khả kỳ quái hỏi: "Không phải chị ăn không vào sao?"

Nghê Bố Điềm: "Bây giờ chị lại cảm thấy đói."

Tiểu Khả: ". . ."

******

Mùi hương đậu đỏ giống như một chiếc móc móc vào vị giác của Nghê Bố Điềm. Cô liếʍ liếʍ môi, len lén nhìn bốn phía, không phát hiện bóng dáng Cố Từ Niên. Sau đó cẩn thận từng li từng tí ôm chén phóng tới bên cạnh bệ cửa sổ, xắn một khối bánh mật nhét vào trong miệng.

Những chiếc bánh nếp dẻo mềm nhảy múa ở giữa kẻ răng. Không biết Cố Từ Niên tìm ở đâu ra chỗ bán cái này, mùi vị cực kỳ giống với khi còn bé.

Cô nhẹ "hừm" một tiếng, thỏa mãn lại luyến tiếc mà nhai nuốt.

Cửa sổ được ánh đèn siu sáng, lúc này chiếu vào dáng vẻ của cô, bên ngoài người đến kẻ đi. Mọi người đi ngang qua cửa sổ và rời đi không dừng lại, cô cũng không để ý chút nào.

Nghê Bố Điềm một hơi quất hết nửa chén chè đậu đỏ, lại xắn một miếng bánh mật nhét vào trong miệng, giống như con chuột đang khoét kho thóc vậy, rất nhanh đã lặp lại. Mơ hồ nhận thấy bóng dáng một người bên ngoài cửa sổ dường như đã không động đậy, cô không yên lòng ngẩng đầu lên.

Xuyên qua tia sáng mờ mờ ảo ảo, cô nhận ra bóng dáng ở ngoài cửa sổ là một người đàn ông. Thân hình người đó thon dài, vai rộng thắt lưng hẹp, là dáng người tiêu chuẩn tam giác ngược, lưng thả lỏng tựa lên cửa sổ. Dù cho có thả lỏng nhưng người vẫn thẳng tắp như cũ.

Hình như nhìn có chút quen thuộc.

Cô nhìn chẳm chằm bòng lưng mờ mờ kia, chậm rãi suy nghĩ. Đột nhiên người đàn ông xoay người lại, đáp án vẽ ra gương mặt quen thuộc xuất hiện trong đầu cô.

Cố Từ Niên?

Tay Nghê Bố Điềm buông lỏng, cái muỗng rơi vào trong chén.

Trong khoảng khắc ngắn ngủi, cô quên mất phải nhai nuốt, cách cửa sổ ngơ ngác đứng đối diện anh. Bánh mật làm cho hai bên má cô căng phồng lên, làm cho gương mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tròn tròn, gióng như một con sóc nhỏ đang ăn vụng hạt thông.

Cố Từ Niên nhàn hạ mà thưởng thức sự bối rối của "Con sóc nhỏ", khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nở nụ cười.

******

Đỗ Phong nói chuyện một lát với Lâm Dĩ Bình sau đó rời đi, lúc đi ngang qua Nghê Bố Điềm còn thân mật vỗ vỗ đầu cô, nói câu cố gắng lên. Nghê Bố Điềm sợ đến bị sặc, ho mãnh liệt vài tiếng.

Đỗ Phong lại cố ý tìm Cố Từ Niên lễ phép nói lời tạm biệt.

Cố Từ Niên lãnh đạm gật đầu, nói: "Không tiễn."

Quan Hà ngoài miệng nói đi đưa tiễn Đỗ tổng, sau đó cũng rời đi cùng nhau.

Sau khi hai người meo meo kia rời đi, quần chúng ăn khuya cũng thu dọn rác xong chuẩn bị bắt đầu công việc.

Hình như Nghê Bố Điềm cảm thấy được cảm xúc của Lâm Dĩ Bình và Cố Từ Niên có gì đó không đúng lắm.

Nữ diễn viên đối diễn với cô chủ động giải thích cho cô, "Hình như Quan Hà xin nghỉ để đi làm cameo* cho một bộ phim truyền hình á."

*Cameo là diễn viên khách mời á.

Nghê Bố Điềm đã hiểu rõ, Lâm Dĩ Bình yêu cầu nghiêm ngặt, yêu cầu diễn viên trước sau như một chìm đắm cùng với đoàn phim. Không phải tình huống đặc biệt thì không cho phép xin nghỉ, đối với hành động làm trò như này căm thù đến tận xương tủy.

Quan Hà là đang giẫm lên sấm sét.

Nhưng Cố Từ Niên vì sao lại như vậy?

À, đúng rồi, anh là nhà sản xuất phim, là kim chủ của . Đoàn phim có diễn viên không chuyên nghiệp, tự nhiên anh cũng sẽ không hài lòng.

Nghê Bố Điềm âm thầm nghĩ, nữ diễn viên còn nói: "Tôi nghe nói ngày hôm qua cô ta đã xin nghỉ, bị Lâʍ đa͙σ từ chối. Ngày hôm nay liên đưa Đỗ tổng tới biện hộ cho cô ta." âm thanh cô thấp xuống vài tông, hỏi: "Nghe nói cô ta và Đỗ tổng kia, quan hệ tốt không giống bình thường. Hai người trước đây cùng công ty, có nghe được phong thanh cái gì không?"

Trước đây từng thấy hai người ở hành lang buôn dưa, Nghê Bố Điềm chịu đựng cơn buồn nôn, đè xuống hình ảnh nào đó trong mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Chưa từng nghe qua."

Mười giờ rưỡi, đoàn phim kết thúc công việc. Nghê Bố Điềm cầm hành lý trở về khách sạn, đã đổi được khách sạn mới.

Cà thẻ phòng trước khi vào cửa, nhìn thẳng thấy A Viễn đang đẩy hành lý đi tới. Cố Từ Niên nhàn nhã đi theo phía sau hắn, trong tay đang kéo vali màu đen.

Anh dừng lại ở cánh cửa đối diện cách cô hai phòng, quay đầu lại nhìn cô: "Bởi vì cô không có yêu cầu đặc biệt gì nên tôi đặt giống căn phòng trước đây của cô."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Ngay cả hàng xóm cũng giống như trước, ngài quá tri kỉ rồi.

"Không cần lo lắng." Cố Từ Niên bổ sung: "Đoàn phim bên này đã phong tỏa tin tức, sẽ không đưa tin nào có liên quan đến chuyện tối hôm qua đâu. Mặt khác tôi đã sắp xếp bảo vệ tuần tra 24 giờ, sẽ không có bất kỳ nhân viên khả nghi nào trà trộn vào."

Nghê Bố Điềm: ". . .Cảm ơn, anh nghĩ thật chu đáo."

Chỉ là ngay cả cuộc sống và an ninh đều sắp xếp chu đáo như vậy, sợ là cô đơn lạnh lẽo quá sẽ ngã đó. . .

******

Một tiếng sau, Nghê Bố Điềm đã tắm rửa xong, đang sấy tóc. Chuyến bay của Tô Diệp cũng đã đáp xuống.

Cô gọi điện thoại tới, đồng thời mang tới một tin tức làm người ta khϊếp sợ.

"Cậu và Cố Từ Niên lên hot search rồi! Quá hot rồi, cậu mau đi xem một chút đi!"

Cô đơn giản gửi ba tấm ảnh chụp màn hình qua Wechat, Nghê Bố Điềm bấm mở từng tấm, bị sét đánh đến kinh ngạc đến mức không thể khép miệng được.

Tình hình cụ thể được miêu tả tỉ mỉ ở hot search, account marketing dùng một câu nói điêu luyện sắc sảo tổng kết tin tức: Đêm khuya cảnh sát đến thăm khách sạn, một nữ hai nam bị cảnh sát từ trong phòng mang đi. Nghe nói nhà gái là diễn viên Nghê Bố Điềm, một nam trong đó là ảnh đế Cố Từ Niên.

. . .

! ! !

Tác giả: Đêm khuya trong phòng khách sạn nào đó, nữ chính Điềm Điềm đang mở miệng ngọc ngà phun ra hương thơm khen account marketing: Bạn thật cmn đúng là một nhân tài! Nhị doanh trưởng*! Nhị doanh trưởng! Rất tốt, Nhị doanh trưởng đều bị bạn đánh chết. . .

*Nhị doanh trưởng: trong phim do Lý Ấu Bân thủ vai. Câu nói của anh đã trở thành meme huyền thoại: "Nhị doanh trưởng, đưa khẩu súng Ý chết tiệt của anh cho tôi." Ý chỉ kêu gọi cùng nhau đánh nhau đó =)))))