Chương 16: Đừng Sợ

Edit: Dâu Nhỏ

Từ sau cái đêm hai người thêm Wechat nhau ở câu lạc bộ tư nhân thì đây là lần đầu tiên Cố Từ Niên nhắn tin. Trước đó, Nghê Bố Điềm chưa từng thấy anh có bất kỳ động tĩnh gì ở trên Wechat. Thậm chí ngay cả vòng bạn bè cũng không có, yên tĩnh như một acc clone.

Group chat của đoàn phim anh cũng không có gia nhập, sau ngày khởi động máy quay thì A Viễn lại được thêm vào, thay mặt anh phát hồng bao cho mọi người.

Tiền lì xì rất là phong phú, mọi người trong group rất vui vẻ.

Nghê Bố Điềm nhìn chằm chằm hai chữ màu đen rồi bắt đầu ngẩn người.

Cô di chuyển nhẹ nhàng, bước về phía trước hai bước. Ngoài cửa yên lặng, không có chút lạ thường nào.

Mở cửa?

Anh tìm cô có việc gì sao?

Anh tìm cô thì có thể là việc gì chứ?

Nếu có việc tìm cô thì sao lại không trực tiếp mà gõ cửa?

Nghê Bố Điềm liên tục đặt ra câu hỏi rồi tự trả lời, khung chat lại hiển thị một tin nhắn mới: [Đừng tạo ra âm thanh. Nhẹ nhàng mở cửa ra.]

Nghê Bố Điềm: [?]

Người này muốn làm gì đây?

Chẳng lẽ anh. . .

Làm sao có thể? Anh không phải là loại người như vậy.

Nghê Bố Điềm tự mình cắt đứt dòng suy nghĩ hoang đường này, cẩn thận từng li từng tí cân nhắc tìm từ: [Thầy Cố, có chuyện gì thì nói luôn ở trong Wechat đi. Bây giờ quá muộn rồi, lỡ bị người khác bắt gặp đêm khuya anh tới tìm tôi, rất dễ gây ra hiểu lầm.]

Cô mím môi, đè nút gửi đi.

Cùng lúc đó, Cố Từ Niên gửi tới một tin: [Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì đâu. Trong phòng cô gặp nguy hiểm.]

". . ."

Bên tai Cố Từ Niên nóng lên, hai tay che bít gương mặt.

Quá mất mặt.

Một giây kế tiếp, tim cô "Bịch" một tiếng nhảy tới cổ họng: Trong phòng cô có nguy hiểm sao?!

Chẳng lẽ đây là trò đùa của ngày cá tháng tư hả!? Nhưng bây giờ đang là tháng mười hai, hơn nữa Cố Từ Niên không phải là loại người thấy buồn chán rồi đi đùa giỡn người khác.

Còi báo động trong đầu nhắc nhở, trực giác báo hiệu đang có điều gì đó kỳ quái.

Ánh mắt cô nhìn về phía cửa phòng tắm. Lúc này cửa phòng tắm đóng chặt, kín kẽ không có bất kỳ âm thanh nào. Trong lòng cô tiếng trống đập liên hồi, cả người ngây ngốc tại chỗ, hô hấp dồn dập, không dám tiếp tục bước về phía trước.

Lại thêm một tin nhắn, [Tôi đang ở ngoài cửa, lặng lẽ mở cửa ra, đừng sợ.]

Đừng sợ.

Không biết sao, trong đầu cô đột nhiên hiện ra gương mặt của Ninh Vương, là Ninh Vương khi anh hóa trang thành.

Đại khái là cái đêm ở New York đó đã làm cho cô tự nhiên sinh ra cảm giác tin cậy anh. Đáy lòng cô bất chợt có một chút yên tâm.

Cô thở sâu đánh bạo đi nhẹ nhàng từng bước tới mở cửa, lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai xoay người mở cửa.

Một giây kế tiếp, một thân ảnh cao to vọt vào, không nói lời nào nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra phía sau.

Các hành động làm liền một mạch, xảy ra trong nháy mắt, Nghê Bố Điềm nhịn không được nhỏ giọng la lên. Nhưng lo lắng câu nói "Gặp nguy hiểm" của anh trong Wechat, âm thanh của cô rất kiềm nén.

Cùng lúc đó, ngoài cửa lại tràn vào mấy người, Nghê Bố Điềm nhận ra một người trong đó là vệ sĩ của Cố Từ Niên. Còn lại đều mặc đồng phục bảo vệ của khách sạn.

A Viễn đang cầm trong tay vỏ kiếm nghi là lấy ở tổ đạo cụ, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Cả phòng yên tĩnh, không ai phát ra tiếng động nào, hai bảo vệ vào phòng, trong phòng không tìm thấy cái gì, những người còn lại thì trầm mặc nhìn chằm chằm cửa phòng tắm.

Nghê Bố Điềm cảm thấy ngón tay của người đàn ông này đang siết chặt cổ tay cô thêm một chút nữa. Anh ôm cô rất chặt, bàn tay vốn dĩ rất ấm áp nhưng lúc này lại có một chút lạnh, cầm cho da cô nóng lên.

Cô khẩn trương nuốt nước miếng một cái. Cùng lúc đó, Cố Từ Niên đẩy cửa phòng tắm ra.

Cánh cửa yên lặng kéo từ bên trái sang bên phải, không phát sinh ra âm thanh nào. Cố Từ Niên buông tay ra, nhấc chân muốn đi vào trong, một cái bóng đen từ bên trong đột nhiên nhảy ra.

Đó là một người đàn ông dáng người gầy nhỏ, mặc một chiếc áo khoác màu xanh xám. Nhìn qua rất bình thường, lại người này sẽ không gây ấn tượng nào nếu gặp phải ở trên đường. Nhìn không phải loại người hung ác độc địa, cũng không phải là người gian ác.

Nhanh như chớp hắn nhảy ra khỏi phòng tắm, vô thức muốn lách ra ngoài cửa. Muốn lao ra nhanh nhưng bị vệ sĩ đẩy trở về.

Vệ sĩ của Cố Từ Niên là một quân nhân đã xuất ngũ. Cao to lực lưỡng, một thân đều là bắp thịt. Dường như không cần dùng đến sức lực đã đẩy người kia đến lảo đảo, dưới chân không cách nào khống chế được lui ngược lại, chuyển đến hướng của Nghê Bố Điềm.

Cố Từ Niên trở tay kéo Nghê Bố Điềm ôm vào trong ngực, đồng thời nhanh chóng xoay người, chân dài nhanh chóng co lên đá chính xác vào bụng người đàn ông đó. Người đàn ông không chịu nổi lực, cả người bay về phía sau gần một mét, ngã xuống mặt đất phòng tắm.

Nghê Bố Điềm mở to hai mắt nhìn, cả người còn chưa tỉnh táo lại.

Hai bảo vệ đi vào, xách người đàn ông ra như xách gà con.

Mấy người an ninh còn lại kiểm tra một vòng quanh phòng, xác định không có điều gì kì lạ mới lui ra.

Nghê Bố Điềm trầm mặc nhìn các nhân viên an ninh ra ra vào vào, trong lòng mới dần dần an tĩnh trở lại. Sau khi trong lòng bình tĩnh, giác quan mới trở về, ngửi được mùi hương cây linh sam quen thuộc.

Hơi lạnh trên da truyền đến đầu ngón tay, cùng với sức mạnh kiên định của riêng người đàn ông này. Nghê Bố Điềm bất tri bất giác giật giật ngón tay, lúc này mới phát hiện tay của Cố Từ Niên từ lúc nào mà cầm chặt cô.

Hoặc là nói, từ khi nào mà vì hoảng sợ cầm tay anh. . .

Giống như là khi thấy được vết thương mới cảm giác được cơn đau, ánh mắt Nghê Bố Điềm dừng lại ở hình ảnh mười ngón tay của hai người đan vào nhau. Trong nháy mắt bên tai như có lửa đốt, nhiệt độ theo dây thần kinh, một đường kéo lên, dần dần đốt tới gương mặt, đỉnh đầu.

Cô thấy được đỉnh đầu của mình hình như đang bốc khói. . .

Nghê Bố Điềm rũ mắt xuống, nhẹ nhàng rút tay mình ra. Phản xạ chạy trốn bây giờ mới quay trở về, phát hiện bản thân còn đang trốn dưới khủy tay của Cố Từ Niên.

Cô suýt nữa nhảy ra cách xa anh.

Lòng bàn tay Cố Từ Niên không còn, trong lòng cũng không còn luôn. Tay anh bỏ vào túi áo, đầu ngón tay nhẹ xoa, thong thả nhìn người trước mặt đang đỏ mặt, nhìn trần nhà nhìn xuống đất nhìn mũi chân của chính mình nhưng lại không nhìn anh.

Anh liếc nhìn cô, nở nụ cười: "Thực tế như vậy sao?"

Nghê Bố Điềm cúi đầu không nói gì, cả hai tai đều là màu đỏ.

Cố Từ Niên không hề đùa giỡn cô.

Ngựa quen đường cũ đem người kéo đến dưới mí mắt, anh đỡ bả vai cô tỉ mỉ hỏi han: "Có bị thương không?"

"Không có."

Anh cúi thấp người xuống, môi hầu như áp bên tai cô, thấp giọng hỏi: "Bị dọa rồi sao?" Âm cuối còn hơi hơi lên giọng, âm thanh trầm thấp trong trẻo như đàn vi-ô-lông.

Nghê Bố Điềm có sao nói vậy: "Có chút."

Chuyện này phát sinh quá mức đột ngột, tốc độ giải quyết lại quá mức xx. Lúc cô tỉnh táo lại thì chỉ phát hiện phía sau lưng cô chẳng biết từ bao giờ mà toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cả người cảm giác như mới vừa sống sót sau tai nạn.

Nếu như không có Cố Từ Niên, hậu quả thật không thể nào tưởng tượng được.

"Cảm ơn anh. Nếu như hôm nay không có anh, tôi đã xong đời rồi." Âm thanh mềm mại của cô không tự chủ được mà hạ thấp xuống, chất chứa một tia ủy khuất ngay cả cô cũng không nhận ra.

Một số hình ảnh đột nhiên hiện ra, môi cô trắng bệch, ngón tay bỗng nhiên nắm chặt lại.

"Sẽ không." Cố Từ Niên nói xong liền khẳng định: "Sẽ không xong đời."

"Nếu như không có tôi, tôi cũng sẽ không để cho cô xong đời."

". . ."

Lời nói như vậy từ trong miệng anh nói ra, cũng xem như có chút ấm áp, thậm chí có điểm ôn nhu. Nghê Bố Điềm không biết khó xử há hốc mồm, bất chợt lúc này bị bí từ.

Ánh mắt cô nhìn về phía phòng tắm, cứng rắn dời đi trọng tâm câu chuyện: "Làm sao anh biết được ở trong phòng tôi có người?"

Vấn đề này từ lúc cô nhìn thấy tin nhắn đã bắt đầu nghi ngờ.

Anh chưa bao giờ tới phòng cô, như thế nào lại đột nhiên biết được ở trong phòng cô gặp nguy hiểm? Ngay cả bản thân cô đều không hề phát hiện ra.

Cố Từ Niên còn chưa mở miệng, ánh mắt Nghê Bố Điềm đảo qua bả vai anh, sau đó như con thỏ sợ hãi, đột nhiên lùi lại mấy bước.

Cố Từ Niên men theo ánh mắt của cô xoay người, Tiểu Khả hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới. Sau đó, quản lí khách sạn áy náy cùng cung kính tiến lên tiếp đón.

"Chị Điềm Điềm, chị không sao chứ?" Tiểu Khả nắm tay Nghê Bố Điềm, vẻ mặt khẩn trương.

Nghê Bố Điềm trấn an vỗ vỗ vai cô: "Không có bị thương. Yên tâm."

"Xin lỗi, đã làm cho hai người sợ hãi. Ngày hôm nay xảy ra chuyện như vậy, là khách sạn của chúng tôi thất trách." Quản lí khách sạn cúi người cung kính 90 độ.

Nghê Bố Điềm lén lút nhìn Cố Từ Niên, thấy anh đã khôi phục lại dáng vẻ điềm nhiên tự phụ, người lạ chớ lại gần, ở giữa hai hàng lông mày tràn đầy tia không vui lạnh lẽo, có một loại cảm giác áp bách không rõ, phảng phất người lúc nãy vui cười với cô là một người khác.

Nhân viên công tác đoàn phim cũng chạy tới. Phát sinh chuyện lớn như vậy, một số biên kịch ở khách sạn cũng tới hỏi han tình huống ân cần.

Trong đó, Quan Hà là khoa trương nhất.

Cô ta lôi tay Nghê Bố Điềm quan sát hai bên, dùng giọng nói bóp ra mật hỏi: "Honey, cô không chuyện gì chứ, có phải hay không rất sợ hãi?"

Nghê Bố Điềm rút tay về, ánh mắt nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Quan Hà còn nói: "Không có việc gì là tốt rồi, may mắn có thầy Cố ở đây. Nếu như một mình cô ở đây rất nguy hiểm đó nha."

Âm thanh cô ta ngọt như mật, giọng lại lớn, sau đó không một tiếng động đè ép trở về.

Nghê Bố Điềm lạnh lẽo nhìn Quan Hà, tận lực nâng cao giọng, giải thích nói: "Thầy Cố chỉ tới cứu tôi thôi."

"Tôi hiểu nha, cho nên tôi mới nói là may mắn đó." Quan Hà giả vờ khờ dại nháy mắt một cái, làm ra vẻ cô ta không có suy nghĩ gì nhiều.

Vẫn vân đạm phong khinh đứng ở phía ngoài đoàn người, Cố Từ Niên nhàn nhạt mở miệng: "Người kia là từ phòng tôi chạy qua. Tôi kiểm tra camera mới phát hiện hắn ta trốn vào phòng của Nghê lão sư."

Mọi người đột nhiên hiểu ra, Nghê Bố Điềm cũng sáng tỏ.

Trong chớp mắt, cô chợt nghĩ đến bản thân sau khi vào cửa thì toàn bộ sự chú ý đều đặt lên cuộc trò chuyện của Tô Diệp và tìm qua giáng sinh, quên không kiểm tra xem cửa phòng đã khóa lại chưa.

Cho nên người kia mới thừa dịp chạy bừa trốn vào.

Trách không được Cố Từ Niên chắc chắn như vậy. Anh nói nếu anh không có ở đây cũng sẽ nhất định bảo vệ cô. Thì ra giọng nói anh khi nói ra không phải là ôn nhu, mà là áy náy.

Nghê Bố Điềm bất tri bất giác bật cười lắc đầu.

Quan Hà còn chưa tha: "Nhưng mà tên biếи ŧɦái kia làm sao có thể vừa vặn trốn vào phòng của Điềm Điềm?"

Cô ta hỏi đến không có ý tốt nà, Nghê Bố Điềm lại cảm thấy nhân cơ hội này giải thích cũng không phải là không tốt. Không đến mức khiến người ta hiểu lầm quan hệ giữa cô và Cố Từ Niên.

Cô đang muốn mở miệng, Cố Từ Niên lạnh lùng nói: "Cô là nhà báo sao?"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Quan Hà ăn quả đắng, lúng túng ngậm miệng lại.

Mí mắt Cố Từ Niên nhẹ chớp, mi tâm nhíu lại, gương mặt anh thờ ở bực bội. Đột nhiên Nghê Bố Điềm nghĩ tới video đẩy cô lên hot search.

"Tôi thèm vào Điềm cái gì mà Điềm."

Người đàn ông trong video, cũng là vẻ mặt khinh miệt không kiên nhẫn như thế này.

Tối nay là lần đầu tiên cô chứng kiến được vẻ mặt gần gũi của cô, vì bảo vệ cô mà không muốn biết, không quan tâm thậm chí không muốn nghe đến "Điềm cái gì mà Điềm". . .

Thế sự quả thực kỳ diệu đến khó tin.

******

A Viễn báo cảnh sát. Cảnh sát rất nhanh đã chạy tới.

Lâm Dĩ Bình đi cùng hai đương sự đến đồn cảnh sát khai báo, hiểu được đầu đuôi sự việc.

Thì ra người đàn ông kia là người hâm mộ điên cuồng của Cố Từ Niên. Vì muốn được ở gần thần tượng hơn một chút nên đã đi thăm dò tin tức ở đoàn phim, vào ở khách sạn này. Có thể là do vai diễn của Cố Từ Niên quan trọng nên mỗi ngày đều đi sớm về khuya. Hắn ở khách sạn vài ngày ngay cả mặt chính chủ cũng chưa từng gặp qua. Không cam lòng dừng ở việc chỉ có thể cùng thần tượng ở chung khách sạn, hắn liền tìm phòng Cố Từ Niên rồi trà trộn vào núp ở trong đó.

Buối tối Cố Từ Niên kết thúc công việc trở về khách sạn, vào phòng liền thay giày cởϊ qυầи áo, dự định đi tắm. Lúc nhấc vạt áo lên nghe được một tiếng động bất thường, lòng nổi lên nghi ngờ, phát hiện sau cửa phòng tắm có một người đàn ông đang trốn.

Phản ứng người đàn ông kia nhạy bén nhanh chóng, chạy so với chuột còn nhanh hơn. Thân thể vặn một cái, thoát khỏi tay Cố Từ Niên như một con lươn. Đến khi Cố Từ Niên đuổi theo thì hắn đã sớm chui vào phòng của Nghê Bố Điềm, biến mất không thấy bóng dáng.

Một người lớn sống sờ sờ đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, trong lòng Cố Từ Niên căng thẳng, vô thức nhìn về phía cửa phòng Nghê Bố Điềm. Nhưng mà lúc này cửa phòng Nghê Bố Điềm đang khóa. Anh sợ bứt dây động rừng, liền đi xem camera ở phòng giám sát. Hình ảnh giám sát hoàn toàn trùng khớp với những phỏng đoán của anh. Hắn ta chạy như bay ra ngoài, sau đó chạy về phía phòng của Nghê Bố Điềm, liền gọi điện thông báo cho vệ sĩ và bảo vệ, cuối cùng đuổi kịp tên biếи ŧɦái kia.

Từ đồn cảnh sát đi ra đã là năm giờ sáng.

Lúc này Lâm Dĩ Bình vẫn có tâm tư nói đùa, cười nhạo Cố Từ Niên: "Không nhìn ra mị lực ảnh đế lớn như vậy nha. Nam nữ đều đều thích."

Cố Từ Niên liếc ông: "Đi chết đi."

Lâm Dĩ Bình thu lại nụ cười, vẻ mặt ủ rũ nói: "Được rồi, tối nay nháo trong phòng Nghê Nghê như vậy khẳng định là không được rồi, trong lòng cô gái nhỏ khó tránh khỏi có bóng ma. Tôi sẽ kêu người đến đón trợ lý cô đến khách sạn ở cùng với cô, đổi cho cô một khách sạn khác nha. Ồn ào đến khuya như vậy, trước phải ngủ một giấc đã."

Trong lòng Nghê Bố Điềm cảm thấy không thoải mái, lo lắng bản thân sẽ mang đến phiền phức cho người khác. Nhưng thái độ Lâm Dĩ Bình rất kiên định, cộng thêm đúng là cô có chút sợ hãi, suy nghĩ một chút liền không có từ chối.

"Cảm ơn Lâʍ đa͙σ. Làm ngài lo lắng rồi."

"Ôi chao, không bảo vệ tốt diễn viên của mình là lỗi của tôi." Lâm Dĩ Bình khoát tay một cái.

"Còn tôi thì sao?" Đột nhiên Cố Từ Niên hỏi.

Lâm Dĩ Bình quay đầu nhìn anh, ánh mắt biểu hiện vẻ nghi hoặc: "Hả?"

Ảnh đế lạnh lùng nào đó khoanh tay, mắt nhìn cảnh đường phố tối đen ở bên ngoài cửa sổ, nói mà không có biểu cảm gì: "Tôi cũng là người bị hại."

Cho nên?

"Tôi cũng muốn đổi khách sạn."

Đêm hôm khuya khoắt, để cô và ảnh đế cùng nhau đổi khách sạn?

Nghê Bố Điềm ngừng lại, vô thức hỏi: "Thật ra không đổi khách sạn cũng được. Tôi có thể đi tới phòng Tiểu Khả chen chúc một đêm." Ngược lại đêm nay đã đoán được trước sẽ không có nhiều thời gian để ngủ.

Nhưng lời vừa đến khóe miệng, cô trề môi một cái, cuối cùng nhịn xuống.

"Trước đây cậu không phải là không sợ trời không sợ đất sao? Làm sao lại bị một người hâm mộ điên cuồng dọa sợ đến trong lòng có bóng ma chứ?" Lâm Dĩ Bình sờ cằm, cười trêu ghẹo một câu.

Cố Từ Niên không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Cách một lát, anh nhìn lại, thờ ơ nói: "Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người."

". . ."

******

Lâm Dĩ Bình kêu trợ lý thuê khách sạn, trợ lý nhanh chóng gửi thông tin khách sạn tới, xe lái thẳng đi qua đó.

Đến cửa khách sạn. Lâm Dĩ Bình và Cố Từ Niên trước sau xuống xe, Nghê Bố Điềm ở phía sau đuổi theo.

Đêm động gió lạnh thổi làm đầu cô đau, cô cẩn thận quét mắt bốn phía, đem mũ lưỡi trai đội lên, nghiêm túc kéo sát xuống che đi đôi mắt. Lại đem mũ áo lông rộng lớn trùm lên, cả gương mặt gần như được che kín.

Hai người quẹt thẻ căn cước ở phía trước. Quẹt xong, Nghê Bố Điềm thắt chặt lại chiếc mũ. Đầu vùi rất thấp, cố gắng tránh tiếp xúc ánh mắt với lễ tân. Cố Từ Niên nhìn cô một cái, chợt nhấc chân đi gọi Lâm Dĩ Bình.

"Có mang theo thẻ căn cước không?"

Lâm Dĩ Bình: "Có mang. Làm sao vậy?"

Ánh mắt Cố Từ Niên nhìn về phía lễ tân: "Còn phòng khác không? Cho ông ấy một phòng."

Ngón tay Nghê Bố Điềm chỉnh mũ ngừng lại, trộm nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh. Lông mi cô run lên, như có điều gì đó đang suy nghĩ nên dời ánh mắt đi.

Ánh mắt Cố Từ Niên nhàn nhạt dời khỏi mặt cô, phảng phất vừa rồi cái nhìn kia chỉ là tùy ý, không phải là đang nhìn cô.

Anh nhìn Lâm Dĩ Bình, giọng nói bình tĩnh: "Quá muộn rồi, ông cũng đừng giằng co nữa. Sớm nghỉ ngơi một chút đi."

Lâm Dĩ Bình gật đầu: "Cũng được."

Sau khi Lâm Dĩ Bình làm thủ tục xong xuôi, Tiểu Khả cũng vừa được đưa tới, đoàn người cầm thẻ mở cửa đi lên lầu.

Khách sạn cũng không còn nhiều phòng dư, phòng Nghê Bố Điềm và Cố Từ Niên là cùng nhau đặt, vì vậy ở cùng một tầng. Còn phòng của Lâm Dĩ Bình đặt sau nên ở trên phòng bọn anh một tầng.

Vào thang máy, Tiểu Khả nhấn hai tầng, Cố Từ Niên đưa tay ra về phía Lâm Dĩ Bình: "Ông đưa thẻ phòng cho tôi đi."

Lâm Dĩ Bình thuận tay ném cho anh: "Làm gì vậy?"

"Số phòng này tôi không thích, đổi phòng với ông vậy."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Đó giờ ảnh đế đều ngang ngược như vậy sao?

Nghê Bố Điềm hắng giọng một cái, trong lòng lặng lẽ nhổ nước bọt, sau đó chớp mắt, nỗ lực đem bản thân hóa thành không khí.

Một giây kế tiếp, ở trước mắt thấy một chiếc thẻ phòng màu đen.

Cố Từ Niên cầm thẻ phòng đưa tới dưới mắt cô, giọng nói tùy ý, nhàn nhạt xa cách: "Phòng của cô là 1608?"

Nghê Bố Điềm tùy ý nhìn, hình như là số này, cô gật đầu: "Ừ."

"Vừa lúc là số hên của tôi." Khóe môi Cố Từ Niên cong lên, tạo ra một hình cung nhất định, thái độ rất chân thành: "Vậy đổi cho tôi đi!"

". . ."

Đường đường là một ảnh đế lại hạ mình đưa ra lời thỉnh cầu giản dị lại ngây thơ như vậy, khiến người ta không thể cự tuyệt được. Thâm chí Tiểu Khả đang trốn ở một góc còn lộ ra nụ cười hoa si mẹ hiền "Con số hên của ca ca hóa ra là 1608! Ca ca nhà tôi thật là đáng yêu!"

Sợ bị người khác nhìn, cô còn bịt tay trộm chuông mà che miệng. . .

Nghê Bố Điềm ngoan ngoãn giao thẻ phòng ra, Cố Từ Niên đưa thẻ trong tay mình cho cô, nhàn nhạt gật đầu: "Cảm ơn."

Sau đó liền ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt quang minh chính đại lại lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước.

Thang máy tới tầng 16 trước, Cố Từ Niên và Lâm Dĩ Bình ra khỏi thang máy trước. Hai chân Lâm Dĩ Bình bước ra, lại không yên tâ, xoay người lại dặn dò Nghê Bố Điềm: "Hai cô gái nhỏ nhớ chú ý an toàn, có bất cứ chuyện gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Nghê Bố Điềm cúi người nói cảm ơn: "Đã biết, đạo diễn ngủ ngon. Thầy Cố ngủ ngon."

Mà thầy Cố trong miệng cô, đã sớm một tay phẩy phẩy, sải bước đi xa. . .

Nghê Bố Điềm mấp máy môi, nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh biến mất ở chỗ rẽ.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Tiểu Khả lúc này mới vỗ ngực hưng phấn: "Bà chủ, duyên phận giữa chị và ảnh đế quả thực rất tốt nha. Tên biếи ŧɦái ở trong phòng anh ấy lại có thể vừa vặn chạy đến phòng chị. Trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân lãng mạn, phòng của chị đặt cũng vừa đúng là con số may mắn của anh ấy.

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Đầu óc của fan CP đều làm bằng phấn hồng bọt biển sao?

Chuyện xui xẻo như biếи ŧɦái vào phòng này cũng có thể chuyển thành hai chữ duyễn phận? Boss của mình quay phim cực khổ đến khuya, lại không may gặp nguy hiểm, sự tình đau khổ như vậy mà cô có thể chuyển thành kẹo được sao? Đơn giản đến muốn phát điên lên.

Cô nghiến răng: "Có phải hay không em muốn nghỉ việc?"

Hai tay Tiểu Khả chắp lại cầu xin tha thứ: "Em sai rồi. Bà chủ, ngày hôm nay vất vả cho chị rồi. Em không phiền chị nữa." Nói xong, cô làm động tác kéo một đường khóa miệng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Sau khi Nghê Bố Điềm hoàn tất các việc đánh răng rửa mặt, đã hơn năm giờ sáng.

Màn hình điện thoại đang là một cái hộp đen yên tĩnh, bỗng nhiên sáng lên trong bóng đêm, hiển thị thông báo có một tin nhắn mới.

Cô gắng gượng mở mắt, mở khóa, mở Wechat ra --

Cố Từ Niên: [Xin lỗi, đêm nay làm liên lụy khiến cô sợ hãi rồi.]

Nghê Bố Điềm chậm rãi đánh chữ: [Không phải là lỗi của anh. Tôi phải cảm ơn anh mới đúng. Nếu không phải đúng lúc anh qua đây, tôi mới có thể thật sự bị dọa sợ.]

Cô dùng ý thức còn sót lại kiểm tra lại từ ngữ, ừ, rất lễ phép, rất khách khí, không quen lắm, rất tốt.

Nhấn ngón tay một cái, ấn vào biểu tượng gửi đi. Mí mắt đã kêu gào rất lâu của cô rốt cược đã thoát được ý thức, gắt gao ôm nhau.

Cô chìm vào mảnh đen trong mộng.

******

Ngày tiếp theo là một ngày nắng, ánh sáng mềm mại nhảy lên trên bệ cửa sổ, cách rèm cửa nhìn xung quanh.

Bên trong phòng yên lặng đến một chút âm thanh cũng không có, nửa gương mặt Nghê Bố Điềm đang chôn trong chăn, nhíu nhíu mày tỉnh dậy.

Miệng cô đang rất khô, cổ họng mơ hồ đau, giơ tay lên đầu giường lấy chai nước, mở nắp uống hơi hớp.

Cổ họng vẫn như cũ đau, dường như có khuynh hướng bị cảm.

Tiểu Khả sợ làm ồn cô nghỉ ngơi nên không có ở trong phòng. Buổi sáng hôm nay vẫn không có thông báo cho cô, Lâm Dĩ Bình đặc biệt cho phép cô ngủ thêm một chút, không cần đến trường quay, cũng không cần luyện vũ đạo. Cô lười biếng kéo chăn lên ngủ tiếp.

Mở mắt lần nữa đã đến xế chiều, báo thức ở đầu giường đang chít chít vang lên không ngừng, kéo cô từ trong mơ ra. Cô phiền não gãi gãi tóc, phát hiện mình thật sự là bị cảm rồi.

Cô mò lấy điện thoại, tắt báo thức đi. Đang muốn đặt trở lại thì thấy có một đống tin nhắn chưa đọc.

Tô Diệp nghe nói về chuyện tối qua, nhắn một đống tin tới an ủi, sau đó nói đặt vé máy bay ghé qua thăm.

Cô nhắn trả lời ngắn gọn Tô Diệp vài câu, liếc thấy ảnh chân dung Cố Từ Niên ở bên phải sáng lên màu đỏ, tiện tay nhấn mở ra.

Cũng là tin nhắn anh gửi từ tối hôm qua --

Cố Từ Niên: [Tôi đã cập nhật lại thông tin đặt phòng với lễ tin rồi, sẽ không có người hiểu lầm nữa đâu.]

Cố Từ Niên: [Nhưng mà, hình như cô rất chú ý đến những việc có liên quan đến tôi?]

". . ."

Tay không tự chủ được nắm chặt điện thoại, Nghê Bố Điềm cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Cho nên cũng không phải là bởi vì con số may mắn gì. Tối hôm qua anh đổi qua đổi lại thẻ phòng như vậy, chỉ là bởi vì nhìn thấu được được tâm lý của cô. Chỉ có vì chú ý đến cảm nhận của cô mới cố gắng đổi cho cô một mình ở tầng 17, cùng cô kéo dài khoảng cách sao?

Cô bất tri bất giác đánh vào đầu một cái.

Ngu ngốc. . .

Khóe môi chợt cong lên, cô không tự chủ được nở nụ cười.

Người đàn ông nóng lạnh luân phiên này, dĩ nhiên phương thức quan tâm cũng cmn quá ngạo kiều a.

Ánh mắt nhìn xuống khung chat, Nghê Bố Điềm lại gặp khó khăn. Tin nhắn anh gửi đã qua mấy giờ rồi, cô phải trả lời lại như thế nào đây?

Không trả lời lại? Như vậy có thể làm anh xấu hổ không? Lỡ như anh tức giận thì phải làm sao bây giờ?

Trả lời lại? Nên nói cái gì đây?

-- Anh nói không sai. Tôi chính là chú ý đến việc có liên quan đến anh. Ước gì có thể cách xa anh?

Có lẽ anh sẽ bùng nổ tại chỗ, thậm chí có khả năng tức giận trực tiếp ném cô ra khỏi đoàn phim.

-- Không phải như thế, anh hiểu lầm rồi. Tôi rất thích ở chung với anh?

Cô dám nói thì anh cũng không dám tin. . .

Nghê Bố Điềm bứt tóc nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cẩn thận trả lời: [Thật ngại quá, tối hôm qua tôi đang ngủ.]

Ở một số vấn đề, trốn tránh là phương thức giải quyết tốt nhất.

Huống hồ bây giờ anh đang quay phim, không có thời gian trả lời cô.

Nghê Bố Điềm hài lòng máy móc vỗ tay một cái, xoay người xuống giường.

Chân còn chưa chạm được dép, di động liền vang lên.

Cách một đêm, người đàn ông lẽ ra không có thời gian trả lời Wechat, đã bắt đầu online: [Ừ.]

******

Nghê Bố Điềm vừa mới rửa mặt xong, Tiểu Khả mang theo bữa trưa hấp tấp chạy về.

Cổ họng cô đau, chán ăn, tùy tiện ăn hai miềng liền để xuống. Tiểu Khả thông báo tài xế chạy qua đây, hai người chuẩn bị xong xuôi liền xuất phát đi đến trường quay.

Đi ngang qua nhà thuốc, Nghê Bố Điềm kêu Tiểu Khả xuống mua giúp cô hộp thuốc cảm pha nước uống.

Tiểu Khả lo lắng: "Dự báo thời tiết nói rõ về sau nhiệt độ còn có thể giảm xuống. Tối ngày mốt chị còn có cảnh quay tắm rửa, phải làm ướt đó. Chị, phải làm sao bây giờ?"

Nghê Bố Điềm lắc đầu: "Không sao."

Cô xé túi thuốc, ngại phiền phức, trực tiếp đem cả bao bột rót vào trong miệng, lại cau mày uống một lượng nước lớn.

Mùi vị đắng của thuốc đông y nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, Tiểu Khả trợn mắt há mồm: " May mắn, các Cookies không biết tiên nữ tỷ tỷ trong lòng họ trên thực tế là một nữ hán tử không hơn không kém."

Nghê Bố Điềm cười một tiếng, lười biếng nói: "Sức mạnh đàn ông, rất tốt."

"Nói đến sức mạnh đàn ông, ảnh đế ca ca nhà chúng em mới là siêu cấp vô địch đúng không? Dáng vẻ tối hôm qua cứu chị, quả thật quá đẹp trai!" Mắt Tiểu Khả bắt đầu bắn tim.

? ?

Nghê Bố Điềm: "Làm sao em biết?"

Tiểu Khả cũng không ở tại chỗ ăn dưa: "Tùy tiện nghĩ cũng biết nha."

". . ."

Mặt Nghê Bố Điềm không thay đổi, khóe môi kéo lên: "Em không cứu."

Tiểu Khả hưng phấn lại thần bí thấp giọng, xích lại gần: "Ừm, cái kia, tối hôm qua khi em tới, dường như, ngẩn ngơ, mơ hồ nhìn được ảnh đế đang ôm chị. . ."

Nghê Bố Điềm dứt khoát đội mũ, nhắm hai mắt lại: "Em mù rồi."

Tiểu Khả cười một cách dữ dội, không thấy được cô gái đang nhắm mắt bên cạnh lông mi không tự chủ được run rẩy.

Trường quay vẫn bận rộn như trước, việc quay phim vẫn đang hừng hực khí thế tiến hành.

Lúc Nghê Bố Điềm đi tới, Cố Từ Niên đang cầm kiếm cùng Uy Á đừng trên xà.

Anh thay một chiếc áo bào có hoa văn màu đen, dây buộc ngang eo cùng màu, vòng eo gầy mạnh mẽ, tỉ lệ ưu việt, cả người vừa vặn rắn rỏi, khí thế.

Cảnh này là đánh nhau, Ninh Vương bắt được kẻ phản bội dưới quyền mình, truy lùng từ bên ngoài tới trong phòng, hai người ở trên xà đánh nhau tàn nhẫn, đao quang kiếm ảnh so hơn mười chiêu, kẻ phản bội bị anh một kiếm đâm rơi xuống phòng.

Cảnh đánh nhau đã quay xong, lúc này đang quay cảnh đặc tả Cố Từ Niên.

Nghê Bố Điềm lên tiếng chào đạo diễn, ngồi ở phía sau máy quay theo dõi.

Trong màn hình, người đàn ông tóc đen cột cao lên một chùm, phần còn dư lại xõa tung ở trên vai, đôi mắt thâm trầm lạnh như băng, thâm thúy, môi nhẹ nhàng nhếch lên, khóe môi lộ một tia châm biếm.

Gió thổi qua, tóc cùng góc áo cùng nhau bay phất phới, hấp dẫn lẫn nhau. Mắt anh lãnh đạm nhìn kẻ phản bội ở trên mặt đất, giống như đang nhìn một vật chết.

Bởi vì đây là đoạn quay bổ sung đặc tả cá nhân, thực tế lúc này ở trên mặt đất bất quá chỉ là một chai Sprite mát lạnh.

Nhưng không có ảnh hưởng chút nào đến tâm tình của anh.

Kiếm quang rùng mình, Uy Á lão sư ở phía dưới níu chặt dây thừng, đầu ngón chân người đàn ông điểm một cái, mềm mại bay lên. Hắn bào giống như một cánh hoa quỳnh nở rộ vào đêm tối, hành động anh dứt khoát trôi chảy, nhanh nhẹn xoay tròn, rất nhanh đã phi xuống mặt đất.

Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.

Trong màn hình dừng lại ở hình ảnh lưỡi kiếm đang rỉ máu, máu tươi đỏ thẫm từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, giống như tùy ý hất ra điểm đen. Lâm Dĩ Bình hô "Cut".

Ánh mắt Nghê Bố Điềm vẫn còn đang nhìn chằm chằm màn hình, mắt không hề chớp một cái.

Người đàn ông trong ống kính vẫn độc lập như mọi khi, đẹp tựa như một bức tranh sơn thủy.

Người đàn ông thu hồi lại tâm tình, cầm kiếm đi về phía bên này, giống như bước từ trong tranh ra.

Nghê Bố Điềm vô thức mấp máy môi, cô cảm nhận được tim mình đột nhiên đập nhanh hơn một chút, lại nhất thời không thể phân biệt rõ, bản thân vào lúc này rốt cuộc là Thanh Hà, hay vẫn là Nghê Bố Điềm.

******

Trên máy theo dõi, ánh mắt Cố Từ Niên chính trực nhìn thẳng vào màn hình. Nghê Bố Điềm khẽ hít một cái, ngước mắt lên nhìn, lại phát hiện anh đang nhìn cô.

Cô kéo môi cười với anh.

Cố Từ Niên trực tiếp đứng trước mặt cô: "Rốt cuộc tỉnh rồi?"

Nghê Bố Điềm: ". . . Ừm."

Rõ ràng là một câu nói bình thường, nhưng lại bị anh nói đến có vài phần mập mờ. Cô vô thức nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý, vẻ mặt Lâm Dĩ Bình cũng rất bình tĩnh, trong lòng vẫn còn đang sợ hãi thở phào.

Giống như là trong lúc đó giữa cô và anh thật sự xảy ra chuyện không thể để cho người khác thấy được.

Cố Từ Niên nói xong câu đó, liền không nhìn cô nữa, quay đầu nhìn chăm chú máy theo dõi.

Một lát sau, chân mày anh hơi cau lại, nói: "Chỗ này quay chưa tốt, tôi trở về quay một lần nữa."

Nghê Bố Điềm nhân cơ hội này chạy trốn.

******

Sau khi Nghê Bố Điềm tạo hình xong, đã đến giờ cơm tối.

Tiểu Khả giúp cô mở hộp đựng bữa tối ra, cô ngồi ở trong phòng nghỉ tùy tiện ăn hai miếng, lại lấy ra thuốc cảm.

Bệnh cảm hết sức căng thẳng, buổi chiều vừa nổi lên, ngược lại càng nghiêm trọng hơn rồi.

Trong phòng nghỉ chỉ có cô và Tiểu Khả, cô thở dài, xé túi thuốc, ngửa đầu, nhắm mắt, đau khổ đem thuốc tựa như rác rưởi này rót vào trong miệng.

Mới vừa rót được phân nửa, Tiểu Khả ở phía sau gọi cô: "Bà chủ, bà chủ! Chị Điềm Điềm!"

Cô chăm chú rót, lười để ý, Tiểu Khả lại làm ra vẻ mà hắng giọng một cái.

Nghê Bố Điềm uống xong thuốc, lấy ly nước âm ực mấy ngụm nước lớn. Sau khi ưỡn ẹo đem mùi vị đắng này hòa tan xong, mới chầm chậm quay đầu lại: "Làm gì?"

Vừa quay đầu, phía sau xuất hiện nhiều hơn một bóng dáng người đàn ông. Âm cuối cùng bị cô nuốt vào trong bụng, cô trợn tròn mắt, suýt nữa cắn phải lưỡi.

Khuôn mặt Tiểu Khả mỉm cười: Rõ ràng em đã điên cuồng nhắc nhở chị. . .

Nghê Bố Điềm cười gượng: "Thầy Cố."

"Cô bị cảm?" Ánh mắt Cố Từ Niên lướt qua cô, rơi ở trên túi thuốc trống không nằm ở trên bàn.

Chú ý tới cái nhíu mày của anh, tay Nghê Bố Điềm đưa về phía túi xách, lấy ra cái khẩu trang màu đen, lưu loát đội lên.

Mặt mũi bị che khuất, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, đuôi mắt hơi phiếm hồng. Cô cười cười, đáy mắt dưới ánh đèn có nước dao động: "Tôi đã uống thuốc rồi, cam đoan sẽ không lây cho anh."

Cố Từ Niên: ". . ."

Trong mắt cô rốt cuộc anh có bao nhiêu xấu xa đây?

Không thấy người đàn ông đáp lại, Nghê Bố Điềm lúng túng chớp mắt một cái.

Một giây, hai giây, một lát sau, đầu lưỡi Cố Từ Niên dinh dưới quai hàm, nhẹ à lên một tiếng, nở nụ cười: "Tốt nhất là như vậy."

Anh xoay người đi ra ngoài.

Nghê Bố Điềm lúng túng kéo khẩu trang vứt xuống bàn, hỏi Tiểu Khả: "Lúc chị uống thuốc anh ấy đều nhìn thấy được?"

Tiểu Khả tự mình trải qua hiện trường CP be like một cô gái với trái tim tan vỡ: "Một giây cũng không sót. Toàn bộ quá trình đều nhìn thấy được."

Đó chính là nói anh cũng đồng thời thưởng thức được lúc cô không cẩn thận đem bột rót vào trong lỗ mũi sau đó cúi đầu hỉ ra, cùng với hình ảnh cô quắn quéo run rẩy khi uống hết thuốc?

Nghê Bố Điềm mím chặt môi, không nói gì nhắm hai mắt lại.

Trách không được anh có vẻ mặt ghét bỏ như vậy. . .

******

May mắn là, đêm nay không có đối diễn với Cố Từ Niên. Điều này làm cho áp lực tâm lý của Nghê Bố Điềm giảm đi rất nhiều.

Sau bữa tối, Cố Từ Niên quay xong pha đặc tả cuối cùng rồi kết thúc công việc.

Nghê Bố Điềm lặng lẽ ngồi ở trong góc, nhìn anh đi ra ngoài, yên lặng hít hít chiếc mũi đang đỏ bừng lên.

Sau đó, cô khép kịch bản lại, đi tới "Mặt trời nhỏ" đang tỏa ra kim quang, đeo khẩu trang vào rồi ngồi xuống.

Cô trò chuyện với một số diễn viên ở trong đoàn phim, sau đó cúi đầu nhìn kịch bản, "Mặt trời nhỏ" ấm áp khiến cô buồn ngủ, tâm tư bắt đầu như đi vào cõi thần tiên. Cô lắc lắc cái đầu, đột nhiên trợn to hai mắt nhìn "Mặt trời nhỏ", rơi vào trầm tư.

Tối hôm qua Cố Từ Niên hung dữ ra lệnh bắt cô đứng ở chỗ này suy nghĩ vấn đề, sẽ không phải là vì sợ cô lạnh chứ?

Cái suy nghĩ này chỉ thổi qua trong đầu cô một giây, liền bị cô nghiêm khắc đẩy ra ngoài.

Đúng là cô điên rồi mới có ảo giác như vậy!

Sau năm phút, bối cảnh và ánh sáng đều đã điều chỉnh hoàn tất. Tiến trình quay phim thong thả, đợi cô kéo thân thể lạnh run trở lại "Mặt trời nhỏ", đã chuyện của một giờ sau.

Tiểu Khả đưa cho cô nước ấm cùng với thuốc cảm, "Bà chủ, hiệu quả thuốc cảm cũng không quá tốt, chị có muốn ăn gì trước khi uống không?"

Cô nhận lấy, ngừng lại rồi đẩy trở về: "Quên đi, uống thuốc rất đau khổ." Hiện tại cô có chút buồn ngủ rồi.

"Được rồi, vậy chị uống nhiều nước ấm một chút." Tiểu Khả đưa ly nước tới, nước ấm vừa vặn. Nghê Bố Điềm nhận lấy, ngửa đầu uống.

Đang uống, xung quanh bỗng nhiên náo loạn. Tiểu Khả "Ôi chao" một tiếng, "Là A Viễn. Tại sao hắn lại trở về nhỉ?"

Nghê Bố Điềm buông ly nước xuống, nghiêng đầu lên tiếng trả lời. Ở giữa xuất hiện một ánh sáng vàng chói, thân ảnh tuấn tú đập vào trong mắt.

Là Cố Từ Niên.

Một tay anh phất phất, dạo chơi rảnh rỗi đi tới, phía sau có rất nhiều người.

Nhìn kỹ, những người đó còn ôm thùng lớn.

Bên khâu đạo cụ cũng đi ra giúp đỡ, Tiểu Khả tìm hiểu hết tin tức rồi mới trở về: "Ảnh đế tự móc tiền túi mua thật nhiều máy sưởi ấm."

Một cái suy nghĩ lại rục rịch ở trong đầu, Nghê Bố Điềm nháy mắt một cái, khẽ nhếch miệng, khó có thể tự giữ được mà hắt hơi.

"Hắt xì!"

Vang động trời.

Vài ánh mắt cũng nhìn qua đây.

Lâm Dĩ Bình hỏi: "Quan tâm sao?"

"Thật đúng dịp." Ông cười cười, cằm hất về phía trước: "Thầy Cố mua cho chúng ta máy sưởi ấm công nghệ cao."

Nghê Bố Điềm cười khan một tiếng, ánh mắt dời về nhìn Cố Từ Niên.

Đuôi lông mày người đàn ông khẽ nhếch, đang ung dung nhìn cô, cười như không cười nói: "Đúng là rất vừa vặn."

Dâu Nhỏ: Tính edit thêm 2 chương nữa để ăn mừng 1k votes nhưng tác giả lại viết cái chương bự chà bá này với hơn 9000 chữ :) Là bằng 3 chương bình thường luôn á, làm mình edit hai tay muốn liệt luôn. Có lỗi gì thì nhớ nhắn mình để mình sửa nha. Hihi dù sao cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của mình. Không nói nhiều, mình yêu mọi nguoiiiiiiiiiii 😘😘😘