Chương 15: Mở Cửa

Edit: Dâu Nhỏ

Ánh nến lập lòe, hình ảnh ngọn lửa nhảy nhót trong đôi mắt đen láy của người đàn ông.

Xung quanh đầy tiếng nói chuyện, tiếng cười nói rót vào trong tai. Nghê Bố Điềm từ trong cảnh quay thoát ra, phục hồi lại tinh thần.

Ánh mắt Cố Từ Niên chuyển động, thu tay về. Anh thu quạt giấy đứng dậy, bình tĩnh chỉnh lại áo bào, trở về người đàn ông tự phụ lãnh đạm.

Nghê Bố Điềm ngước mắt nhìn vẻ mặt người lạ chớ lại gần của anh, trong lòng kinh ngạc, tại sao vừa rồi cô lại cảm thấy người này tràn ngập mê hoặc cùng sắc.khí?

"Lần này biểu hiện tạm ổn." Cố Từ Niên lưu lại những lời này, đôi mắt rũ xuống lướt nhẹ qua đầu ngón tay, xoay người rời đi.

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Nhất định phải dùng ngón tay cọ xát sao? Vậy mà không tìm khăn giấy lau đi ngay?

Nghê Bố Điềm đứng tại chỗ một hồi, Tiểu Khả đưa áo lông tới: "Bà chủ, không xem cảnh quay sao?"

Lúc này cô mới phát hiện Cố Từ Niên đã đứng ở trước máy theo dõi, mặt nghiêm túc nhìn màn hình.

Mặc dù khi trẻ đã nổi tiếng nhưng nhưng những năm gần đây khí chất trên người anh vẫn không đổi. Không kiêu không vội, không hống hách, khiêm tốn. Một giây đã nhập vào vai diễn, là một người thiên diện*.

*Thiên diện: là một người có thể diễn được nhiều mặt, nhiều cảm xúc (Baidu)

Nghê Bố Điềm thu tầm mắt lại: "Đi thôi."

Tiểu Khả vuốt ve ly giữ ấm, trong mắt lóe lên sao nhỏ: "Bà chủ, cảnh hồi nãy chị và ảnh đế đối diễn với nhau. Thật sự cảm thấy rất tốt đó."

Nghê Bố Điềm: "Không phải em đã xem qua nhiều lần rồi sao?"

"Không giống nhau." Tiểu Khả lắc đầu như trống lắc, ăn không nói có bình luận: "Mấy lần trước tuy là rất đẹp mắt nhưng lần này đặc biệt không giống. Cảm giác. . ."

Đôi mắt cô chuyển động, muốn ừm muốn. Suy nghĩ một hồi lâu vẫn không tìm được từ nào thích hợp để hình dung: "Nhưng mà em thấy thích cảnh quay này hơn, có nhiều thứ không thể nói rõ ràng được. Giữa hai người như có như không tồn tại một dạng từ trường."

Nghê Bố Điềm giật mình, như có điều suy nghĩ nhìn về người đàn ông đang đứng ở máy theo dõi.

Không biết là do trùng hợp hay là do thần giao cách cảm, người đàn ông nhàn nhạt ngước mắt lên, ánh mắt đυ.ng phải cô.

Trong nháy mắt cô liền rũ đôi mắt xuống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nghiêng đầu nhìn Tiểu Khả, cười lẩm bẩm câu: "Về sau em nghìn vạn lần đừng đi viết bình luận phim." Trong giọng nói ẩn chứa một chút mất tự nhiên.

Xem cảnh quay ở máy theo dõi xong, Lâm Dĩ Bình đứng dậy nghe điện thoại, Nghê Bố Điềm lại đem kịch bản đến một góc ngồi đọc.

Đã sớm đưa ra thông báo yêu cầu đêm nay phải hoàn tất cảnh quay "Tiệc đêm ở phủ tướng quân", sau đó cô còn một vài cảnh quay ngắn.

Nghê Bố Điềm đem lời thoại đọc qua một lần, lại lật ở phía sau kịch bản, Tiểu Khả lấm la lấm lét lại gần.

"Bà chủ, lúc nãy ảnh đế gọi chị qua chi vậy?"

Nghê Bố Điềm khẽ ngước mắt lên nhìn: "Em là trợ lý hay là paparazi?"

Tiểu Khả cười hì hì: "Em chỉ là tò mò về ca ca của chúng em thôi."

Nghê Bố Điềm cuộn cuốn kịch bản lại gõ nhẹ lên đầu cô: "Người ta nói thuận theo chính chủ, chị thấy thật ra không nhất định phải như vậy."

Tiểu Khả: "Có ý gì?"

Nghê Bố Điềm: "Ít ra ca ca nhà cô không có nhiều chuyện như cô."

Tiểu Khả: ". . ."

Lại qua hai phút.

Tiểu Khả lắp bắp: "Đợi lát nữa kết thúc công việc, em có thể tìm ảnh đế xin chữ ký được không?"

Nghê Bố Điềm khép kịch bản lại, không hề suy nghĩ: "Không thể."

Tiểu Khả mím môi, ô một tiếng, ỉu xìu.

Nghê Bố Điềm không đành lòng trêu cô: "Đến lúc quay xong, xem như là em đã tan làm, chị cũng không có quản đâu."

". . ."

Một lúc sau Tiểu Khả không nói gì, Nghê Bố Điềm nghi hoặc quay đầu, thấy cô đang ôm gò má, hai mắt trong trẻo như đang đi vào cõi thần tiên.

"Xem như là yêu cầu một nụ hôn, ký tên chụp ảnh liền thỏa mãn rồi." Tiểu Khả cắn môi, buông tay xuống, lộ ra hai má hồng, dáng vẻ mười phần chăm chú, "Ca ca chúng em là thần tiên không thể xâm.phạm!"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Nghĩ đến cảnh sau còn có hôn và thân mật, đột nhiên cô cảm thấy bản thân hình như là đang xâm.phạm vào anh. . .

Tiếp đến không khỏi cảm thấy một hồi hoang mang: Đến khi phim chiếu, có lẽ cô sẽ bị những ánh mắt phẫn uất của fans anh đâm thành cái sàng nha!. . .

******

Trong lòng Nghê Bố Điềm còn đang ớn lạnh sợ hãi, phó đạo diễn cầm loa gọi diễn viên vào vị trí.

Nghê Bố Điềm ngẩng đầu, Cố Từ Niên dùng quạt giấy nâng cằm cô lên. Tiếp đến hai người chầm chậm đến gần nhau, lại gần nhau một chút nữa, đến khi mùi cây linh sam nhẹ nhàng bao bọc mọi cơ quan cảm giác của cô, cằm lạnh lùng của người đàn ông gần ngay trước mắt.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội.

Cố Từ Niên dùng ngón tay chà nhẹ môi dưới của cô. Đầu ngón tay của anh lạnh lẽo, chạm vào môi dưới ấm áp của cô, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt phẳng. Cái chạm của đầu ngón tay anh ở giữa môi cô lúc cảnh quay kết thúc đột nhiên xuất hiện trong tâm trí, chợt dây thần kinh trong cơ thể cô căng lên.

Không khỏi. . .Bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

May mắn, lần này anh chỉ chạm đến điểm thì dừng lại. Nghê Bố Điềm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà, hơi thở còn chưa hồi phục lại thì ngón tay trên môi cô lại như có như không mà chuyển động. Trong lòng cô khẽ động, hô hấp ngừng lại.

Đúng lúc này Lâm Dĩ Bình hô "action".

Lúc này Nghê Bố Điềm không phân biệt được mình vẫn là Nghê Bố Điềm hay là Thanh Hà. Cô còn đang đắm chìm trong cảm xúc, không kịp nhập vai diễn.

Cũng may có Cố Từ Niên dẫn dắt cô, rất nhanh cô đã nhập vai được.

Sảnh tiệc yên tĩnh không một tiếng động, quan viên phía dưới đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đang đoán hành động tiếp theo của Ninh Vương.

Thanh Hà nhút nhát rũ mắt xuống, nói: "Đa tạ Ninh Vương điện hạ."

Ninh Vương cười khẽ, ý vị thâm trường* nói: "Tay cô rất lạnh."

*Ý vị thâm trường: chỉ ý tứ hàm súc thâm sâu.

Câu này là Cố Từ Niên lâm trận nói. Lúc này Nghê Bố Điềm cúi đầu, lông mi nhẹ nhấc lên, trên mặt lộ tia nhát gan.

Phản ứng này rất đúng, Lâm Dĩ Bình không có hô ngừng, hai người tiếp tục diễn.

Thanh Hà hướng về phía Trấn Viễn tướng quân bái tạ: "Tạ ơn tướng quân đã không trách phạt."

Tướng quân cười, xua tay ý bảo: "Đi xuống đi."

Thanh Hà lại bái tạ, quỳ lui về sau hai bước, cầm lấy đàn Tỳ Bà lui xuống. Tay áo tung bay, như liễu rủ trong gió.

Trấn Viễn tướng quân nhìn chăm chú bóng lưng cô, lại nhìn về phía Ninh Vương, như suy nghĩ điều gì đó mà cười cười.

. . .

Tiệc đêm kết thúc, Ninh Vương mang theo men say mà lên xe ngựa. Vén màn kiệu lên, liếc mắt thấy trong xe có thiếu nữ đang ôm chặc đàn Tỳ Bà.

Ánh sáng lờ mờ, lưng thiếu nữ mỏng manh, khớp xương của ngón tay trắng bệch nắm chặt đang nhô ra. Ánh mắt nhìn anh khϊếp sợ lại trong trẻo, lại mang theo một chút chờ mong.

Thiếu niên thu hồi phong lưu cùng ngổ ngược, khóe môi nâng lên, xương quai hàm mạnh mẽ.

Thanh Hà đứng dậy muốn quỳ xuống.

Băng tuyết nhỏ trên đuôi lông mày tan ra, chợt cười, vén màn lên xe.

Từ nay về sau, Thanh Hà là người của Ninh Vương. Năm đó cô mười sáu tuổi, anh mười tám tuổi.

Quay chụp hoàn thành, Cố Từ Niên dẫn đầu xoay người đi ra. Anh vén rèm lên, chân dài bước, lưu loát nhảy xuống xe.

Nghê Bố Điềm ôm đàn Tỳ Bà theo sau, cô đi tới cái màn, muốn duỗi chân đi xuống, bên trái xe ngựa đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Áo bào ở trong gió lạnh bay phất phới, thổi đến làm cho người ta đau đầu. Người nọ cứ đứng yên như vậy trong gió rét, bất động thanh sắc đưa tay phải ra cho cô.

Dáng người cao thẳng, giống như một vầng hào quang trong bóng đêm.

Nghê Bố Điềm dừng động tác lại, ngơ ngác chống lại ánh mắt của anh. Lúc này cảm thấy đầu óc mình bị gió thổi làm cho mụ mị đi.

. . .

Một giây, hai giây.

Cố Từ Niên vẫn thong thả đứng nhìn cô, bàn tay di chuyển về phía trước: "Đầu bị đóng băng rồi sao? Đêm nay muốn qua đêm ở trên xe ngựa?"

Nghê Bố Điềm mấp máy môi, cúi đầu đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh.

Lòng bàn tay anh hơi nóng, đúng lúc co lại cầm lấy tay của cô. Nghê Bố Điềm cẩn thận nhảy xuống xe ngựa, đứng vững ở trước người anh.

Cô ngẩng đầu nói: "Cảm ơn."

Cố Từ Niên từ chối cho ý kiến, buông tay cô ra, xoay người bước đi.

Nghê Bố Điềm theo bản năng vuốt nhẹ tay, đầu ngón tay vẫn còn chút hơi ấm của anh để lại.

Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, một giây trước khi buông tay, hình như anh còn hơi dùng sức nắm chặt tay cô.

******

Đêm nay kết thúc công việc hơi trễ, lúc Nghê Bố Điềm tháo hết trang sức thì đã mệt mõi rã rời.

Xét theo sự kiện quạ đen tối hôm qua, ngày hôm nay cô theo sát Tiểu Khả, không dám một mình đơn độc lên xe nữa.

Trong điện thoại còn một đống tin nhắn chưa đọc, cô cúi đầu xem. Tay kia gắt gao nắm chặt vạt áo của Tiểu Khả, giống như lo lắng sẽ lạc mất bạn nhỏ.

Lần này không có lên nhầm xe nữa.

Hai người lên xe ngồi vào chỗ của mình, cô lại nhìn qua loa điện thoại mấy lần nữa, điều chỉnh ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.

Một lát sau, cửa xe nhẹ vang lên, lại có người lên xe.

"Em mới vừa đi xuống sao?" Cô tưởng là Tiểu Khả, thuận miệng hỏi một câu.

"Xuống đi chỗ nào chứ?" Trả lời lại câu hỏi của cô, lại là một giọng nam trầm thấp.

Da đầu Nghê Bố Điềm nhẹ tê, giật mình ngồi dậy, mở to hai mắt ngơ ngác nhìn Cố Từ Niên bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cô.

"Anh. . ."

"Xe tôi có chút trục trặc." Anh nhàn nhạt giải thích, lại nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên.

"Lúc trước tôi đã chở cô về, không ngại tôi lên xe chứ!?"

". . ."

"Lão đại, tài xế nói không có. . ." Nghê Bố Điềm còn chưa kịp nói gì, A Viễn trợ lý Cố Từ Niên hấp tấp chạy tới.

Cố Từ Niên: "Mệt mõi, lên xe."

A Viễn yên lặng nuốt câu "Không thành vấn đề" kia vào, khẽ cúi đầu chui lên xe.

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Một đường đều rất yên tĩnh, Nghê Bố Điềm nhìn bên ngoài cửa xe, nhìn cảnh đường phố trong đêm tối đen như mực. Cố Từ Niên rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ gì.

Xe lái ra khỏi khu quay phim, quẹo vào đường chính, Nghê Bố Điềm lặng lẽ quay đầu, ánh mắt hai người trong lúc lơ đãng chạm vào nhau, cô cười cười, lập tức quay đầu đi.

Bên trong yên tĩnh đến làm người ta hít thở không thông, Nghê Bố Điềm mặc một áo mũ lông đơn giản, thắt chặt lại dây rút, đem đầu bao thành một đóa hoa hướng dương, nhắm hai mắt lại.

Cố Từ Niên nghiêng đầu, không một tiếng động quan sát cô hai giây, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, đáy mắt lãnh đạm chợt hiện lên một dòng nước trong trẻo.

Ban đêm vắng, xe một đường chạy nhanh.

Nghê Bố Điềm hỗn hỗn độn độn rơi vào trong mộng, một ý niệm vụt qua trong đầu, đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

"Sư phụ phiền đi. . ." Lời cô còn chưa dứt, xe chậm rãi dừng lại, chính là ở cửa sau của khách sạn.

"Không cần lo lắng, fans của tôi hôm nay không có tới." Cố Từ Niên quăng ra câu này, đưa tay đội mũ, xuống xe.

Ánh mắt Nghê Bố Điềm ngây ra, chầm chậm tháo dây rút, sợi dây buộc quá chặt, cô thử mấy lần chỉ có thể giật ra.

Gò má cô nóng lên, trong lòng có chút ảo não: Dáng vẻ cô lúc này nhất định trông rất ngu ngốc. . .

Cố Từ Niên xuống xe vội vàng nhanh chóng không kịp chuẩn bị, A Viễn nhanh chóng đuổi theo, một bước nhảy xuống xe. Hắn suy nghĩ một chút, quay đầu lại lắm mồm thêm một câu: "Nghê lão sư, tối hôm qua tôi đã thông báo cho fanclub. Về sau fans của lão đại sẽ không ở lại đây vào ban đêm nữa đâu."

Nghê Bố Điềm: "A? À. . ."

Cho nên là anh biết tối hôm qua cô đang tận lực trốn tránh?

******

Lúc ra thang máy trùng hợp Tô Diệp gọi điện thoại tới, Nghê Bố Điềm bắt máy, bảo Tiểu Khả không cần đưa tiễn, một mình trở về phòng.

Tô Diệp nghe nói về chuyện tối hôm qua cô lên sai xe, ở trong điện thoại chế nhạo cô. Mắt cô không thay đổi nghe, cúi đầu lấy ra thẻ mở cửa phòng, cà thẻ đi vào.

"Được rồi, trước khi đi tới có để lại quà giáng sinh ở trong phòng của cậu đó, có phát hiện ra không?" Ý thức được cô không có hứng thú cho lắm, Tô Diệp bắt đầu ồn ào với cô.

Cô cầm lấy thẻ, cười nói: "Cậu gạt quỷ đấy à."

"Thật 100%." Tô Diệp cam đoan: "Cậu đi tìm đi. Tìm không được thì đầu của tớ đưa cho cậu."

"Được."

Lúc này Nghê Bố Điềm đi tới phòng khách tìm kiếm, đúng là ở khe hở chiếc ghế sô pha có một chiếc vòng tay giáng sinh.

Cô cười xoay người lại, phát hiện cửa còn chưa đóng, đi tới khóa lại.

"Xét thấy cậu có lòng như vậy, không chấp nhặt với cậu nữa. Cảm ơn nha."

Âm thanh vang lên, điện thoại rung một cái, là của Wechat.

"Không nói với cậu nữa, hai mắt đã mở không lên rồi. Tớ muốn tắm rồi đi ngủ."

Cô và Tô Diệp chúc ngủ ngon cho nhau, cúp điện thoại, lật xem Wechat.

Tin nhắn là của Cố Từ Niên.

Cô chớp mắt một cái, nghi ngờ mở khung chat ra.

Ngoài cái thông báo chuyển khoản chưa nhận ra thì còn một tin nhắn mới --

[Mở cửa.]