Chương 14: Vẻ Mặt

Edit: Dâu Nhỏ

Nhưng Nghê Bố Điềm biết rõ, cô không phải là Thanh Hà, Cố Từ Niên cũng không phải là Ninh Vương.

Ánh nến bị gió lay động, tạo ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, phản chiếu bóng dáng người đàn ông mi dài mày rậm có hơi trong suốt, giống như một bức ảnh yên tĩnh.

Nghê Bố Điềm quỳ một lúc lâu, đầu gối cách một lớp vải mỏng dính trên mặt đất lạnh như băng, giống như là bị khảm xuống phía dưới từng chút từng chút một. Cô phục hồi lại tinh thần, vội vàng muốn đứng dậy nhưng đầu gối ngoài ý muốn đã tê rần hết cả lên. Vừa mới động một chút thì cả người liền không báo trước mà ngã xuống.

Cố Từ Niên nâng tay cô lên, hai tay liền nắm lấy nhau, cô ngã vào trong ngực anh.

Lòng bàn tay của anh khô ráo và ấm áp, dính với bàn tay lạnh như băng của cô, tức khắc nhiệt độ từ đầu ngón tay liền chảy đến toàn thân, một đường truyền đến trên tai.

Phía dưới là l*иg ngực kiên cố, dày rộng, ấm áp, mang một cảm giác trưởng thành an toàn. Quanh quẩn chóp mũi là một hơi thở mang chút tuổi trẻ mát lạnh.

Nghê Bố Điềm cảm giác lỗ tai của mình không một tiếng động mà cháy bừng bừng lên.

"Thật ngại quá, chân của tôi tê hết lên rồi." Tay chân cô bối rối đứng lên, thân thể lui về phía sau: "Cảm ơn thầy Cố."

"Tay cô rất lạnh." Cố Từ Niên nói.

Nghê Bố Điềm mấp máy môi, chiếc áo mỏng trên người khẽ lay động, hàm răng cô cắn muốn run lên.

Tiểu Khả ôm áo lông đứng cách hai người khoảng một mét, chỉ cảm thấy bầu không khí của hai người này có một loại gì đấy không thể dung hòa được. Khiến cho cô tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

"Một giây sau ánh sáng sẽ chuẩn bị xong, máy quay đều đã vào vị trí. Nghỉ ngơi hai phút, quay lại lần nữa." Lâm Dĩ Bình ở phía sau máy quay cầm loa thông báo.

Thợ trang điểm nghe vậy liền lập tức đi tới bên cạnh Nghê Bố Điềm chỉnh lại tóc lần nữa. Bên kia, thợ trang điểm của Cố Từ Niên cũng đi qua giúp anh chỉnh lại lớp makeup. Lúc này Tiểu Khả mới chầm chậm bước tới, đem áo lông khoác lên trên vai Nghê Bố Điềm, lại nhét vào trong tay cô một túi sưởi ấm đã được xé bao bì sẵn.

Cố Từ Niên đứng ở phía trước cách hơn một bước, hơi rũ mắt suy nghĩ, không có cảm xúc gì để mặc cho thợ trang điểm cầm bông trang điểm dặm nhẹ trên mặt anh. Tiểu Khả cắn cắn môi, lấy hết can đảm đi tới, thành kính đưa túi sưởi ấm chứa đựng tình yêu: "Thầy Cố, cái này cho anh."

Cố Từ Niên ngạc nhiên, thấy là cô, thấp giọng nói: "Cảm ơn", nhận lấy túi sưởi.

Anh xé bao bì ra, lúc muốn cầm lấy, mắt liếc nhìn ngón tay, sau đó, hai ngón tay chạm nhau, nhẹ nhẹ cà. Trợ lý A Viễn đưa khăn tay qua, bị anh cự tuyệt.

Nghê Bố Điềm hắng giọng một cái, hơi không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi.

Lưu lại đầu ngón tay bị anh nhẹ cà, là dấu son môi của cô.

Diễn viên đã makeup lại xong, tổ đạo cụ đã chuẩn bị tốt phân cảnh. Phó đạo diễn đã điều chỉnh tốt vị trí của diễn viên, đánh bảng clapper broad, một lần nữa quay lại.

Thỉnh tội, hạ lệnh, rút trâm, ném trâm, quạt giấy nhẹ nâng cằm Thanh Hà lên, Ninh Vương cười nhẹ, ngón tay khẽ vuốt môi dưới của cô. . .

Quay xong, Nghê Bố Điềm vội vàng thoát vai, đứng dậy.

Tiểu Khả mang theo áo lông đi tới liền thấy Cố Từ Niên bước về trước một bước, đang nói câu gì đấy với Nghê Bố Điềm.

Bước chân cô dừng lại, không dám động đậy.

Khoảng cách hai người rất gần nhau, mắt Nghê Bố Điềm nhìn xung quanh, không thấy có người chú ý mới ngước lên nhìn Cố Từ Niên.

Vừa nãy anh mới nói rõ là "Cô không có nhập vai". Có thể là do nhân vật Ninh Vương cảm giác được, ba phần thương tiếc, ba phần trêu chọc, lại làm cho người khác sinh ra ảo giác như là kiểu thì thầm nói nhỏ của người yêu.

"Ánh mắt vừa rồi của cô là Nghê Bố Điềm nhìn Ninh Vương chứ không phải của Thanh Hà nhìn Ninh Vương." Cố Từ Niên nói trúng tim đen.

Đúng thật là vừa nãy tâm tình của Nghê Bố Điềm đặt không đúng chỗ. Cô thấp giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."

Cố Từ Niên lùi về sau một bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra, tiếp tục nói: "Thật ra muốn từ Nghê Bố Điềm biến thành Thanh Hà rất khó. Loại cảm xúc này rất khó hình dung, nếu hơi lệch một chút thì toàn bộ sẽ bị biến chất. Hay là cô thử dung hợp bản thân với nhân vật xem."

Trong lòng Nghê Bố Điềm khẽ động, giật mình hiểu ra.

Cho tới bây giờ anh không phải thuộc tuýp diễn viên như vậy, sẽ không lấy góc độ của mình đi phân tích. Đoán chừng nếu như anh là Ninh Vương, anh sẽ làm như thế nào, nhưng anh không phải là Ninh Vương. Anh sẽ không cố gắng mà đi phân tích nhân vật, đem nhân vật chuyển thành một bối cảnh khác của mình. Anh đem chính mình và nhân vật dung hợp với nhau, cho nên anh là Ninh Vương, cũng chính là Cố Từ Niên.

Nhưng mà bởi vì từ đầu đến cuối anh đắm chìm vào nhân vật cạn hoặc sâu nên mới có biểu hiện làm cô hoang mang không dứt, không đoán ra. Không phải sao?

Nghê Bố Điềm đang suy nghĩ, Tiểu Khả đi lên dùng áo lông khoác lên cô.

Cố Từ Niên nhấc chân đi về phía máy quay, Nghê Bố Điềm suy nghĩ một chút rồi cũng đi theo sau.

Cô yên lặng đứng ở một góc nhỏ, nhìn cảnh quay vừa rồi. Đúng như lời Cố Từ Niên nói, lần này cô quay, đúng là xuất diễn.

Lâm Dĩ Bình bám lấy ánh mắt của cô nói vài câu, yêu cầu quay lại một lần nữa.

Các diễn viên trở về vị trí cũ, đẩy máy quay tới.

Trước khi bắt đầu, Cố Từ Niên đột nhiên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Nghê Bố Điềm.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, bỗng nhiên anh mím môi cười với cô một cái. Như là nhắc nhở, cũng như là cổ vũ.

Một loại sóng ngầm của bầu không khí giữa hai người bắt đầu khởi động, lại tản ra nhè nhẹ. Mắt Nghê Bố Điềm cong lên, không biết vì sao cũng cười theo.

Lần thứ ba, diễn viên càng ăn ý hơn. Máy quay dừng, Lâm Dĩ Bình kêu "Cut".

"Lần này như vậy là được rồi. Nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa quay cảnh dự bị."

Nghê Bố Điềm khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy là phải quay lại lần nữa nhưng may bản thân không phạm sai lầm gì.

Tiểu Khả lại đưa áo lông tới. Cô cúi đầu nhìn kịch bản, thợ trang điểm một lần nữa giúp cô chỉnh lại tóc, sau đó makeup.

Làm xong tất cả, một mình cô đi tới góc phòng phỏng đoán nhân vật, trong lòng lặp đi lặp lại lời nói của Cố Từ Niên.

Đem bản thân và nhân vật dung hợp. Nói rất dễ nhưng khó có thể thực hiện. Nghe vào có chút giống với cảnh giới cao "Người kiếm hợp nhất" trong sách võ hiệp. Cô phải luôn hòa nhập với nhân vật nhưng tùy thời cũng phải thoát khỏi đó.

Mà ở trong cuộc sống, chìm đắm cùng thoát ra là hai quá trình đồng dạng khó khắn. Người trước cần phải giao bản thân, người sau cần phải quên chính mình.

******

Lúc Cố Từ Niên quay đầu nhìn Nghê Bố Điềm thì cô đã đem chính mình bọc thành một quả cầu, đang rúc ở trong góc suy nghĩ xuất thần.

Ánh sáng mờ nhạt ôn nhu rơi ở trên đầu cô, chậm rãi vẽ dọc theo cái mũi cao. Như là ánh trăng ôn nhu, ánh mắt và lông mày đều là nét phong tình hấp dẫn.

Chỗ cô ngồi có cửa sổ, cửa sổ nửa mở. Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù vào trong, cứ thổi như vậy một lúc, chóp mũi cô liền đỏ.

Lông mày Cố Từ Niên cau lại, giơ tay lên gọi A Viễn đến.

. . .

Tiểu Khả bưng ly nước ấm từ bên ngoài trở về, còn chưa đi đến gần Nghê Bố Điềm, đột nhiên bị A Viễn nhảy ra kéo mũ lại.

"Lão đại nhà chúng tôi gọi Nghê lão sư đi qua đây."

"Bây giờ sao?" Tiểu Khả duỗi cái đầu nhìn Cố Từ Niên, lại nhìn bà chủ nhà cô một cái. Đôi mắt khẽ cong, đầu gật giống như gà mổ thóc: "Tôi đi gọi chị ấy. Lập tức tới ngay."

Nghê Bố Điềm còn đang xuất thần. Đột nhiên ở phía sau xuất hiện Tiểu Khả làm cô hoảng sợ. Cô hồi phục lại tình thần, mở nắp ly giữ ấm nhấp một chút nước nóng.

"Bà chủ, có đôi lời em không biết có nên nói hay không."

Nghê Bố Điềm đậy nắp lại: "Đây chính là không đáng để nói."

Tiểu Khả: "Chị có phát hiện ra không. Ảnh đế ca ca của em cùng chị giao lưu hơi nhiều. Anh ấy rất ít cùng nữ diễn viên khác trao đổi riêng tư với nhau."

"Ở đây, chị là diễn viên duy nhất đối diễn với anh ấy." Nghê Bố Điềm không nói gì.

Tiểu Khả sờ cằm suy nghĩ một hồi: "Giống như là, à, đúng rồi, ảnh đế gọi chị qua đó."

Nghê Bố Điềm giương mắt nhìn về phía anh. Ánh mắt còn chưa rơi xuống đất liền không kịp chuẩn bị mà giao với anh trong không trung.

Trong lòng cô giật mình, làm như không có chuyện gì xảy ra mà chuyển ánh mắt đi.

"Gọi làm cái gì?" Cô ngồi yên không nhúc nhích, lười biếng hỏi Tiểu Khả.

"Không biết." Tiểu Khả kéo cô lên. Vẻ mắt mơ hồ hưng phấn: "Qua hỏi một chút liền sẽ biết."

Nghê Bố Điềm cất kịch bản chậm rãi đi về phía Cố Từ Niên.

Đoàn phim có "Mặt trời nhỏ" to, anh đang khoanh tay đứng trước "Mặt trời nhỏ" đó. Tư thế thả lỏng nhưng sống lưng vẫn thẳng như cũ, xung quanh có một vòng tròn sáng tỏa ra khắp nơi.

Nghê Bố Điềm đi tới cách anh khoảng ba bước, dừng lại, ngẩng đầu hỏi: "Thầy Cố, anh tìm tôi sao?"

Cố Từ Niên: "Qua đây."

Nghê Bố Điềm bước một bước về phía trước, đứng lại. Lần này cô không có lên tiếng nữa, lẳng lặng đợi anh "Ra lệnh".

Trầm mặc hai giây, Cố Từ Niên nghiêng đầu, ấn đường gấp gáp không thể không nhăn lại: "Sợ tôi ăn cô sao?"

Âm cuối trầm thấp khẽ nâng lên, giấu diếm hai phần trêu ghẹo.

Anh mặc áo lông cùng màu với cô. Viền tay áo được bao bọc trong ống tay áo khoác, nhưng nó vẫn tạo ra ảo giác về ống tay áo màu trắng đang thổi gió.

Trong lòng cô âm thầm suy đoán. Lúc này trên người anh có vài phần Cố Từ Niên, lại có vài phần của Ninh Vương.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kĩ, đột nhiên Cố Từ Niên tự tay nắm cổ tay cô, đem người kéo đến trước mắt.

Ấm áp cùng lạnh lẽo chạm vào nhau, cô len lén rùng mình, da đầu đột nhiên tê rần.

"Lời nói vừa rồi đã suy nghĩ ra chưa?" Anh buông tay ra, thong thả nhìn cô, giống như thầy chủ nhiệm đang kiểm tra bài tập.

"Mặt trời nhỏ" đối xử bình đẳng nên cũng cho cô một tầng viền vàng. Ấm áp dễ chịu mà thiêu nóng cô, thoải mái khiến người ta muốn ngủ.

Cô ăn ngay nói thật: "Còn đang suy nghĩ."

Cố Từ Niên nhấc chân lấy ra một cái ghế nhựa màu trắng đặt ở dưới mông cô: "Ngồi ở đây, từ từ suy nghĩ. Chưa nghĩ ra thì không được phép rời đi."

Nghê Bố Điềm bị nướng đến hơi nheo mắt lại, "Ah" một tiếng.

Chờ anh bình thản đi xa mới kinh ngạc nhận ra: Cô cũng không phải là học sinh của anh, dựa vào cái gì phải nghe lời chứ?

Có thể là do "Mặt trời nhỏ" ôm nên toàn thân của cô co quắp lười biếng không muốn động.

******

Nghỉ ngơi kết thúc, tiếp tục cảnh quay.

Nhờ phúc của "Mặt trời nhỏ", toàn thân Nghê Bố Điềm ấm áp, ngay cả tinh thần cũng thả lỏng đi rất nhiều.

Sưởi ấm giúp loại bỏ trạng thái mơ màng, lần này cô từ bỏ suy nghĩ. Trọng điểm là trong lúc quay phải cố gắng dung hợp chính mình và nhân vật. Tuy vẫn không thể nào cảm nhận được cảm giác "Người kiếm hợp nhất" huyền diệu như nào nhưng cả người đã được thả lỏng hơn rất nhiều.

Máy quay đẩy tới, Ninh Vương một lần nữa dùng quạt giấy nâng mặt Thanh Hà lên, thờ ơ cười nói: "Gương mặt sạch sẽ như vậy, khóc lên rất đáng tiếc."

Lông mi dài Thanh Hà khẽ run, lén lút nâng mắt lên nhìn anh nhưng chỉ dám nhìn từ xương quai xanh lên đến môi. Sau đó nhanh chóng rũ xuống, trong mắt lệ quang nhợt nhạt, đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.

. . .

Kiếm khách lui, đuôi lông mày Ninh Vương trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe mắt mỉm cười, lười biếng nói: "Còn không mau tạ ơn tướng quân."

Ngón tay trang lành lạnh của anh chà nhẹ lấy đôi môi đỏ mọng nhuốm máu của cô. Ngón tay thon dài, không để ý chậm rãi đưa về phía trước, rồi lại hướng lên trên, như là đang thưởng thức một khối mỹ ngọc.

Trong khoảng thời gian ngắn, ngón cái anh hơi dùng lực, chợt nhấn vào ở giữa môi cô.

Đỏ tười và trắng lạnh. Anh xì khẽ một tiếng, cúi đầu nở nụ cười.

Đột nhiên Nghê Bố Điềm không thể phân biệt được anh có phải là Ninh Vương, hay vẫn là Cố Từ Niên. Chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt này, vào giờ phút này, sắc-khí tràn đầy.

Tác giả: Sắc khí tràn đầy. . . Chậc~

Dâu Nhỏ: Cuối cùng phải fake ip sang nước khác mới vào được ^^ Chán wp ghê á. Tuần này chỉ có 1 chương thôi, sang tuần mình thi xong sẽ edit bù cho mng nhaaa