Chương 11: Giường Chiếu

Edit: Dâu Nhỏ

Giống như có ai đó xịt keo vào trong không trung, trong nháy mắt không khí đình trệ lại.

Nghê Bố Điềm nghe được đầu mình có tiếng ong ong vang dội.

Điện thoại kêu lên, âm thanh nói chuyện trong khung chat vẫn tiếp tục bắn ra. Nghê Bố Điềm nhanh tay lẹ mắt cầm điện thoại lên tắt đi.

Động tác cúi xuống quá mạnh, cả người cô mất đi trọng tâm, điện thoại chỉ vừa mới đến tay, nửa người trên kéo theo làm hai chân không khống chế được bổ nhào về phía trước.

Nghê Bố Điềm tận lực đem tiếng hét kinh hãi của mình nén ở trong lòng. Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái ôm thân mật với sàn nhà cứng rắn.

Cùng lúc đó, khuỷu tay được bảo vệ, cô rơi vào một cái ôm xa lạ.

Cái ôm xa lạ, nhưng mùi hương quen thuộc.

Là Cố Từ Niên.

Mí mắt Nghê Bố Điềm buông xuống, cảm giác xấu hổ đến nỗi đôi mắt cũng nóng lên.

Ngược lại cô tình nguyện cứ té xuống đất còn hơn.

"Cô dự định nằm sấp bao lâu nữa?"

Giọng nam trầm thấp thong thả chui vào trong tai. Cô chợt bừng tỉnh, tay chân luống cuống đứng lên, tạo ra khoảng cách với anh.

Cố Từ Niên vẫn bình tĩnh nhìn cô, vẻ mặt cười như không cười tiềm ẩn một chút nghiền ngẫm.

Nghê Bố Điềm né tránh ánh mắt của anh, mắt khẽ nhìn lên, sửa sang lại tóc.

Anh vẫn duy trì tư thế nửa ngồi chân sau, khẽ nhếch cằm nhìn cô, tựa như đang trầm tư.

"Thèm muốn tôi?"

". . ." Cổ tay Nghê Bố Điềm cứng đờ, bên tai dần nóng lên, một đường đốt tới gương mặt.

"Bạn tôi chỉ đang nói đùa thôi." Cô rũ mắt xuống, giải thích qua loa.

Cố Từ Niên không nói gì, vẫn như trước nhìn cô, ánh mắt sáng rực.

Đồng thời Nghê Bố Điềm giơ ba ngón tay lên, giương mắt nhìn lên trần nhà: "Tôi thề."

"Thề là hai ngón tay." Cố Từ Niên miễn cưỡng giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa hợp lại, nắm ngón áp út của cô kéo xuống.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh, da liền chạm vào nhau, Nghê Bố Điềm lén lút rùng mình.

Nam nhân này vẫn như trước không có đứng dậy, ngược lại một tay chống cằm, làm ra dáng vẻ thưởng thức kịch vui khi cô đang lúng túng. Cảm nhận được ánh mắt của anh, cô càng không tự nhiên. Cố chấp ngửa đầu lên tiếp tục nhìn chằm chằm vào trần nhà.

"Cổ không đau sao?"

"Không đau."

Mạnh miệng nói xong, Nghê Bố Điềm chậm rãi hạ tay xuống. Cẩn thận từng chút một đem cằm hạ xuống thì chứng kiến được cảnh anh đang cúi đầu cười.

Xa xa nhà sản xuất đang gọi, Nghê Bố Điềm huơ huơ cổ chân cứng ngắc, đứng dậy muốn chạy đi.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự không có ý gì với anh đâu." Cô một bụng bị đè nén không có chỗ phát tiết, lại giải thích một câu nữa.

"Không cần lặp lại." Cố Từ Niên cũng đứng dậy, ý cười tản đi: "Tôi biết rồi."

"Vậy thì tốt rồi." Cô chỉnh lại làn váy, thân hình né ra muốn rời đi.

Đột nhiên Cố Từ Niên tiến lên một bước, chắn trước mặt cô.

Trong nháy mắt cô có chút hoảng loạn. Anh hơi cúi người xuống, hướng đến gần cô một chút, tay phải khẽ giơ lên, đặt ở sườn tai của cô.

Nghê Bố Điềm cảm giác được ngón tay thon dài của nam nhân này khều nhẹ trâm hoa lưu tô* bên tai cô, khi rút tay về còn tiện thể gỡ rối tóc mai của cô.

*Hình ảnh minh họa

Lưu tô va nhẹ vào nhau, ánh sáng chiếu vào một bên mặt của anh, làm cho gương mặt anh trở nên nhu hòa hơn. Khoảng cách hai người gần nhau, anh hoàn toàn dựa vào ưu thế chiều cao chèn ép cô, càng lộ ra tư thế ám muội.

Anh trang điểm, mặc áo bào trắng để diễn, tay áo rộng của anh chà nhẹ một bên mặt cô, hơi ngứa.

Công tử như ngọc như kiếm*, tim Nghê Bố Điềm bỗng nhiên đập hỗn loạn. Trong khoảnh khắc đó, cô quên mất chuyện xấu hổ 15 phút trước. Phút chốc lại thấy được Thanh Hà và Ninh Vương.

*Như ngọc là chỉ làn da trắng như ngọc, tâm trí vững như ngọc và người được so sánh cũng đẹp như ngọc. Như kiếm là chỉ thanh kiếm cũng giống như một chiếc cầu vồng. Màu sắc rất đẹp. Cầu vồng trắng thường được so sánh với kiếm vì thanh kiếm sáng (đại loại là chỉ sự mạnh mẽ sắc bén đó)

Nhưng câu nói tiếp theo của anh đã nhanh chóng kéo cô về hiện thực.

"Nếu như cô không muốn diễn cảnh thân mật thì tôi sẽ kiến nghị với đạo diễn bỏ chúng đi."

Nghê Bố Điềm cũng không phải ngại diễn cảnh thân mật. Cô ngại là bởi vì Cố Từ Niên hiểu lầm cho rằng cô có mưu đồ với anh.

"Tôi không phải không muốn diễn." Cô vô thức phủ nhận, nghiêm mặt nhìn anh: "Không sao, tôi là diễn viên chuyên nghiệp."

"À." Cố Từ Niên hơi nghiêng đầu nhìn cô, như có điều suy nghĩ nói: "Chính là muốn diễn sao?"

Nghê Bố Điềm: ". . ."

******

Cúi đầu đi đến đại sảnh, Nghê Bố Điềm chợt nhận ra, vừa rồi Cố Từ Niên chính là đang đùa giỡn với cô.

Ánh mắt đen trầm tĩnh rõ ràng chất chứa tia đùa giỡn.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Nghê Bố Điềm rất buồn bực.

Ỷ vào người đang ở trong đại sảnh, cách khu nghỉ ngơi rất xa, cô quay đầu, trắng trợn hướng về phía sau lườm nguýt một cái. Sau khi đưa mắt về vị trí cũ thì phát hiện Cố Từ Niên vẫn đang đứng tại chỗ, một tay xoay cây sáo ngọc, ánh mắt thong thả nhìn về phía cô.

Ánh sáng trên đỉnh đầu cô lạnh lẽo chói mắt, làm cô thấy rõ được vẻ mặt đang biến hóa.

Khoảng cách xa như vậy, anh sẽ không thấy đâu a!. . .

Cái ý niệm này ở trong lòng chậm rãi thổi qua. Một giây kế tiếp, thấy được nam nhân ở phía xa xa nhẹ nhàng nhếch môi, hướng về cô cười một cái.

Không chỉ thấy được, mà còn rất rõ ràng. . .

Lâm Dĩ Bình và Tỳ Bà lão sư từ phía sau đi tới, Nghê Bố Điềm vội vàng thu lại suy nghĩ lộn xộn, xoay người nghênh đón.

Cảnh sau là một màn Quần Hí. Tướng quân Trấn Viễn chiến thắng trở về, ở trong phủ mở đại yến mời khách, Ninh Vương một mình đi dự tiệc.

Tiệc đêm ca múa mừng cảnh thái bình, tay áo Thanh Hà tung bay, lụa mỏng che nửa mặt, ôm đàn tỳ bà hát một khúc . Hát tới đoạn giữa, tướng quân phất tay lệnh cho kiếm khách vào múa góp vui. Thanh kiếm bị gãy, mũi kiếm sắc bén bay xiên qua bị một mình Ninh Vương đang uống rượu nhẹ nhàng ngăn cản. Mũi kiếm lướt qua tóc của Thanh Hà, cắt đứt một đoạn tóc đen, cắm vào trong tường.

Đây là lần đầu tiên Thanh Hà lộ diện ở trong phim, cũng là lần đầu gặp nhau của Thanh Hà và Ninh Vương.

Đạo diễn nói với Nghê Bố Điềm về vị trí và máy quay, T ỳ Bà lão sư lại chỉ cho cô cách điều khiển một lần nữa.

Cách đây hai năm Nghê Bố Điềm có học qua đàn tỳ bà. Lần đầu lấy được kịch bản đã cố ý luyện qua bài hát này. Lần thử vai đầu tiên, cô đã sử dụng đàn tỳ bà vừa đàn vừa hát đã gây ấn tượng sâu sắc cho đạo diễn. Vì vậy cảnh quay này đối với cô mà nói thì độ khó không phải quá cao.

Chỉ cần cảm xúc đặt đúng chỗ, phản ứng đúng lúc là được rồi.

Cô tự mình luyện thêm hai lần, hiện trường tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, diễn viên vào vị trí, chính thức quay.

Cố Từ Niên ngồi ở ghế, thân thể lười biếng ngồi nghiêng, một tay cầm bình, một tay rót rượu, rượu trong vắt rót vào ly, bị đổ ra ngoài một ít. Anh không thèm để ý mà cười, giơ tay lên uống cạn, ly rơi trên mặt bàn, mí mắt khẽ nhướn lên, ánh mắt lười biếng nhạt nhẽo.

Trong sảnh vũ cơ* đã tản ra như những cánh hoa, hồng sa bay tán loạn. Ánh sáng và bóng tối đan xen vào nhau mờ mờ ảo ảo. Anh ngồi ở trong ánh sáng, giống như nhân vật trong tranh do Đan Thanh** vẽ, lỗi lạc bất kham tinh tế.

*vũ cơ: vũ công

**Đan Thanh: là họa sĩ chuyên vẽ tranh về người Tạng, người Trung Quốc.

Đây là vị vua trẻ Ninh Vương, người luôn che đậy tốt tâm tư của mình.

Sau khi Cố Từ Niên nhập vai, mỗi động tác ánh mắt đều chuẩn không cần chỉnh, quay một lần liền qua.

Mọi người trong vòng đều biết, anh là diễn viên thiên tài. Vốn có tài quay phim bẩm sinh, nói cách khác, chính là ông trời cho chén cơm này.

Trước kia Nghê Bố Điềm chỉ là nghe thấy, bây giờ chân chính hợp tác với anh, càng cảm thấy kinh ngạc.

Ánh mắt của cô hoàn toàn bị hấp dẫn, cho đến khi bị Tỳ Bà lão sư đυ.ng nhẹ ở bả vai mới phục hồi lại tinh thần. Chuyên viên ánh sáng điều chỉnh tốt ánh sáng cho cô, cô kéo lụa trắng lên che nửa mặt, chỉ lộ ra ánh mắt, khẽ hít một cái.

Lâʍ đa͙σ hô "action", đôi mắt cô khẽ nhếch lên, đôi mắt trong trẻo thản nhiên mị hoặc.

Thanh Hà bước đi như một bông sen, ôm tỳ bà rất nhanh đi vào sảnh yến tiệc. Cô nhanh nhẹn ngồi xuống, làn váy lụa mỏng tung bay.

Đạo diễn hô "Cut", "Cô gái thứ tư bên phải che máy quay diễn viên rồi, làm lại."

Nghê Bố Điềm trở lại vị trí ban đầu, điều chỉnh tốt cảm xúc, một lần nữa đi tới.

Lúc này không còn ai mắc sai lầm, tiếp tục quay.

Thanh Hà nhanh nhẹn ngồi xuống, mắt nhìn lên, trong mắt chứa ý cười, ngón tay nhẹ khều, tiếng đàn bắt đầu phát ra.

Vũ nữ uyển chuyển đi vòng quanh, một vài ánh mắt hứng thú rơi xuống mặt cô. Chỉ có ánh mắt của Ninh Vương rũ xuống, rót rượu, uống rượu, chiếc cổ trắng vẽ ra một đường thon thả, đường nét trong trẻo lạnh lùng mà cấm dục. Hầu kết nhẹ nhàng lên xuống, ngón trỏ đặt lên khóe môi mơn trớn.

Thanh Hà từ từ hạ mắt xuống, ánh mắt như có như không lướt ngang mặt anh.

Đôi môi khẽ mở, cô bắt đầu hát --

"Ngày trước ta đã đi, cây dương liễu bịn rịn

Nay ta nhớ lại, mưa tuyết tầm rã

Người hiểu ta, nói lòng ta lo lắng

Người không hiểu ta, nói ta muốn gì

. . ."

Giọng hát cô trầm ấm ôn nhu, mang theo vài tia lười biếng. Cộng thêm tiếng đàn tỳ bà, như tâm tư của người yêu, thì thầm da diết.

Máy quay lia tới Ninh Vương, lông mi của anh vẫn như cũ rũ xuống, đang nghe vài câu hát sau đó khẽ nâng lên nhưng rất nhanh lại rũ xuống.

. . .

Vũ nữ thối lui, tướng quân giơ tay lên, cười nói cho kiếm khách ra góp vui.

"Ah?" Ninh Vương giương mắt, hai tay vỗ nhẹ: "Thiên hạ đệ nhất kiếm khách, bổn vương mỏi mắt mong chờ."

Kiếm khách lên sân khấu, bảo kiếm trong tay đầy những cạnh sắc nhọn. Ánh mắt nghiêm nghị, máy quay lướt qua mọi người, vẻ mặt khác nhau.

Ninh Vương lười biếng nâng cằm lên thưởng thức, ly rượu vứt sang một bên, tay trái lấy ra quạt giấy mang theo bên người, ở dưới quạt giấy có một miếng ngọc đỏ nhỏ màu đỏ.

Hình dạng miếng ngọc là cây tách ra đóa hoa. Quay gần hơn, là một cây sen màu đỏ.

Thanh kiếm bị gãy, đạo cụ sư khống chế lưỡi kiếm bén nhọn bay ra, trên sân khấu người người biến sắc, ngón tay đánh đàn của Thanh Hà dừng lại, nhìn thấy lưỡi kiếm bén nhọn đang bay thẳng đến mặt mình, đôi mắt lướt qua một tia sắc bén, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Lưỡi kiếm bay thẳng đến chóp mũi Thanh Hà, cảnh tượng ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc quạt giấy bay xéo qua ngăn cản, mũi kiếm xẹt ngang tóc Thanh Hà, đột nhiên cắm vào tường, máy quay vừa chuyển, một làn tóc đen nhẹ nhàng rơi xuống.

Mà quạt giấy thì theo đường cũ bay trở về, máy quay đi theo, một bàn tay mảnh khảnh thon dài giơ ra, vô ý bắt một cái, quạt giấy trở lại trong lòng bàn tay.

Máy quay theo ngón tay mà di chuyển, Ninh Vương một tay cầm ly, hướng về kiếm khách khẽ nhếch tay, uống cạn một hơi.

Miếng ngọc màu đỏ "Ba" một cái rơi lên trên bàn, Ninh Vương nhướng mày cười, nói: "Nguy hiểm thật". Tuổi trẻ hăng hái, đao quang kiếm ảnh cười nói.

Cùng lúc đó, dây đàn tỳ bà bị đứt.

. . .

Cảnh này quay thẳng đến hai giờ sáng.

Sau khi kết thúc công việc, Nghê Bố Điềm về phòng hóa trang tháo trang sức. Sau khi tháo hết, cả người buồn ngủ.

Tiểu Khả kéo tay cô, hưng phấn khó nén được: "A a a a a hiện tại muộn như vậy rồi nhưng khẳng định em sẽ không ngủ được."

"A a a a a, ảnh đế đóng phim quá man rồi."

"Hình như em quá yêu Ninh Vương rồi. Từ hôm nay trở đi, cả người lẫn trái tim của em đều là của Ninh Vương hết!"

Nghê Bố Điềm: "Bình tĩnh."

Tiểu Khả nín nhịn cả đêm, mắt bắn ra tim, hiển nhiên không có cách nào bình tĩnh được: "Bà chủ, tạo hình này của chị cũng rất đẹp nha. Mười phần tiên khí, đêm nay ánh mắt Thanh Hà cùng Ninh Vương diễn rất tốt, rất có cảm xúc."

"?"

Nghê Bố Điềm: "Thanh Hà và Ninh Vương có giao tiếp ánh mắt với nhau?"

"Thì là kiểu lúc tôi nhìn bạn thì bạn chả thèm nhìn tôi, còn lúc bạn nhìn tôi thì tôi không thèm nhìn lại mà đi chọc ghẹo người khác. Lúc Ninh Vương cứu Thanh Hà thiệt là má ơi đẹp trai vl. Đây giống như là một CP vừa yêu vừa hận nhưng mà đối với em thì quá tốt!"

Nghê Bố Điềm lo lắng nhìn cô, giơ tay lên sờ sờ đầu: "Ngoan, bình tĩnh một chút."

Chỉ một ánh mắt thôi mà có thể nói ra mười vạn chữ tuyệt mỹ để miêu tả CP thì đúng là hết thuốc chữa.

Hậu quả kích động quá mức đó chính là Tiểu Khả bỏ quên túi ở phòng hóa trang.

Cô chạy vội về lấy, không quên quay đầu lại căn dặn Nghê Bố Điềm: "Xe ở bên cạnh cửa, vẫn là chiếc xe màu đen hồi sáng, bà chủ chị lên xe trước chờ em đi!"

Nghê Bố Điềm ngáp một cái, xa xa thấy một chiếc xe màu đen đang đậu, ah một tiếng.

Cô không tỉnh táo mà đi đến bên cạnh xe, đồng thời lấy di động ra xem những tin nhắn Wechat chưa đọc.

Cuộc nói chuyện cùng với Tô Diệp dừng lại ở đề tài "Giường chiếu". Cô vẫn chưa reply, Tô Diệp không chịu được cô đơn, liên tiếp nhắn năm tin truy hỏi --

[Honey, cậu không kích động hả?]

[Cậu không kích động hả?]

[Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy chứ?]

[Thật sự không có một phản ứng nào luôn?]

[Cậu thật sự không có kích động sao?]

Nghê Bố Điềm nhẹ à: Kích động cái đầu cậu.

Ngón tay cô tùy tâm di chuyển, sao cũng được, dự định miễn cưỡng ở nơi đêm đen đông lạnh này vực lại tinh thần sau đ ó đem Tô Diệp "Mắng" đến đầu rơi máu chảy.

Cô mở cửa xe, đồng thời đánh chữ "Kích động --"

Trên xe không có mở đèn, tối đen như mực, yên tĩnh lạ thường.

Trong lòng cô khó hiểu, không yên lòng ngồi xuống chỗ gần cửa xe.

"Cái đầu cậu." ba chữ còn chưa đánh xong, dưới mông cảm giác là lạ, cô trước sợ hãi nhảy dựng lên.

"A a a a a a --"

Điện thoại bị cô quăng ra ngoài theo một đường parabol.

Màn hình sáng nhạt lóe lên, hiện ra đường nét nam nhân lạnh lùng.

Đôi mắt cô chợt co rút, cùng lúc đó, trần xe sáng lên.

Gương mặt Cố Từ Niên đập vào mắt.

Tim Nghê Bố Điềm từ cổ họng xuống l*иg ngực, rồi từ l*иg ngực nhảy lên cổ họng. Cô há hốc mồm, một câu cũng không nói được.

Cho nên tình huống hiện tại là, cô lên lộn xe của Cố Từ Niên, còn không nói một lời nào mà tự nhiên đặt mông ngồi lên đùi của người ta?

Nghê Bố Điềm một tay che mặt, đột nhiên muốn chết đi cho xong.

Ngón tay Cố Từ Niên day day sống mũi, vẻ mặt một lời khó nói hết.

Anh lụm điện thoại bị quăng trúng ngực rồi bắn ngược xuống chân, trả lại cho cô.

Ánh mắt thoáng nhìn, tay anh dừng lại, "À" một tiếng, "Kích động?"

". . ."

Tay kia của Nghê Bố Điềm cũng đưa lên che mặt luôn, nghiêm chỉnh che kín không chừa một kẽ hở.

Nếu như có thể, cô tình nguyện chết ở chỗ này.

Editor: Hé lô mình trở lại rùi. Đáng lý là hết tháng 8 mới edit trở lại nhưng vì dịch bệnh nên trường mình tạm hoãn thi mất rồi :(. Mọi người chú ý giữ gìn sức khỏe nha huhu đáng sợ qué