Chương 12: Của Tôi Đâu?

Edit: Dâu Nhỏ

Đêm tối dày đặc tối đen như mực. Mở cửa xe chui vào, cái lạnh từng đợt từng đợt thấm vào trong xương.

Ngọn đèn bên trong xe lạnh lẽo, soi sáng đến không còn chỗ nào che giấu nổi. Sự trầm mặc giống như một con dao cùn, đặt ở dây thần kinh chậm rãi mài.

Điện thoại của Nghê Bố Điềm còn ở trong tay Cố Từ Niên. Một lát sau, điện thoại đã tự động khóa màn hình lại, màn hình tối đen.

Sau đó, buzz buzz, lần thứ hai màn hình sáng lên, hiển thị nhắc nhở: Bạn nhận được một tin nhắn mới ở Wechat.

Cố Từ Niên ngước mắt nhìn gương mặt chỉ cần che kín mặt là có thể tránh né được tất cả của nữ nhân kia, đưa điện thoại đến gần về phía trước một chút.

Đáng tiếc ánh mắt của cô đã bị che chặt chẽ, cái gì cũng không thấy.

Lại vang lên một tiếng thông báo, hệ thống lại một lần nữa nhắc nhở: Bạn nhận được một tin nhắn mới ở Wechat.

Ngay sau đó, lại một cái nữa.

Rốt cuộc Nghê Bố Điềm cũng bỏ tay xuống nhưng mắt vẫn không dám nhìn lên.

"Xin lỗi, tôi cho rằng đây là xe của tôi."

"Tin nhắn của cô, không cần xem sao?" Chân Cố Từ Niên gác lên nhau, người thoải mái dựa vào phía sau, đưa điện thoại ra.

Nghê Bố Điềm nhận lấy, mở khóa màn hình ấn vào Wechat.

Tiểu Khả: [Bà chủ, sao chị không có ở trên xe vậy?]

Tiểu Khả: [Bà chủ, chị đi đâu rồi?]

Tiểu Khả: [Vl, bà chủ, chị không phải là lên xe của đối diện rồi chứ!?]

Nghê Bố Điềm liếʍ liếʍ môi, quay đầu về phía sau nhìn, xuyên qua ánh sáng của đèn trên trần xe, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy được chiếc xe bảo mẫu đậu đối diện cách vài mét, màu đen y hệt nhau. . .

Màn hình hiển thị nhiều lần nhắc nhở, tin nhắn Tiểu Khả còn đang kéo dài.

[Bà chủ, em sai rồi, hồi nãy em không nói rõ ràng. Xe là bên cạnh cửa nhưng mà là ở bên trái. Chị không phải lên xe ở bên phải rồi chứ a!. . .]

[Bên phải. . .Hình như là xe của ảnh đế. . .]

[Nếu như chị lên chiếc xe kia, liền kêu một tiếng chít đi. . .]

Nghê Bố Điềm: [Chít.]

. . .

Xe của Nghê Bố Điềm và Cố Từ Niên một trước một sau trở về khách sạn.

Xe gần đến khách sạn, xa xa liền thấy rất nhiều cô gái đang đứng chờ ở cửa trước. Thấy bóng xe, nhao nhao xoay đầu lại, mở mắt chờ đợi.

Tiểu Khả cảm thán: "Búp bê năm mới chúng em đều là nữ nhân cứng như sắt thép nha. Trời lạnh như thế còn kiên cường đợi ảnh đế tan tầm, hix hix thật là cảm động."

Nghê Bố Điềm nhìn các cô gái ở phía trước cười run rẩy, nói: "Anh ơi, phiền anh đi một vòng, chúng ta đi từ cửa sau vào."

Tài xế phối hợp đi vòng qua cửa sau khách sạn, Nghê Bố Điềm kéo mũ áo lông lên đội rồi bước xuống xe, Tiểu Khả ở phía sau lưng cô, lắp bắp nói: "Thật ra chúng ta không cần phải thận trọng như thế. Mọi người đều ở trong cùng một đoàn phim, buổi tối về khách sạn cùng nhau cũng không có gì đâu."

Nghê Bố Điềm cúi đầu đi nhanh, không nói lời nào.

Tiểu Khả còn nói thêm: "Fans chân chính Búp bê năm mới chúng em hiền như idol, rất dễ nói chuyện."

Hiền như idol? Nghê Bố Điềm nở nụ cười, idol của các cô dễ nói chuyện quá ha?

Nghĩ đến câu nói kia của hắn, âm cuối còn nâng giọng lên, đùa giỡn rõ ràng "Kích động?", cô nghiến răng: "Không dám cùng idol "Dễ nói chuyện" của các cô chụp chung một khung hình."

"Chị có bóng ma."

". . ."

Tiểu Khả bất tri bất giác, bà chủ hình như có thành kiến gì với idol của cô chăng?

Bất quá idol nhà cô nhìn qua có chút kiêu ngạo.

Kiêu căng cùng thành kiến?

Chậc, thật thú dzị!

******

Nghê Bố Điềm và Tiểu Khả vào thang máy.

Lòng hiếu kỳ của Tiểu Khả cháy hừng hực, đánh liều hỏi: "Bà chủ Điềm, hồi nãy lúc chị lên sai xe của ảnh đế á, ảnh đế có phản ứng gì không?"

Ánh mắt Nghê Bố Điềm lóe lên: "Không có phản ứng gì. Phát hiện chị lên sai xe liền nhường đường cho chị xuống."

Thật sự chỉ đơn giản như vậy sao? Ban đêm gió lớn, trai xinh gái đẹp. . .

Tiểu Khả ấn nút đóng cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Không có phát sinh cái gì khác sao?"

Trong đầu hiện lên bắp đùi rắn chắc cùng với hơi thở ấm áp của anh, tai cô nóng lên, giọng nói cứng nhắc: "Đương nhiên là không có."

Ngón tay cô chọc chọc không ngừng vào cái đầu nhỏ của Tiểu Khả, "Cái đầu của em suốt ngày chỉ nghĩ đến cái này thôi sao? Chị và Cố Từ Niên trong lúc đó có thể phát sinh ra cái gì được chứ?"

Nói vừa xong, cửa thang máy lại mở ra.

Bóng dáng Cố Từ Niên xuất hiện ở ngoài cửa.

". . ."

Uổng công cô cố ý đi vòng qua cửa sau, đúng là vẫn không thể tránh khỏi anh mà. . .

Nghê Bố Điềm liền ngậm miệng lại, mắt Tiểu Khả hiện lên trái tim.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí, yên lặng không một tiếng động. Chỉ một giây sau, mỗi người liền dịch ra.

Nghê Bố Điềm mấp máy môi, da tai trắng nõn liền nổi lên một mảng hồng nhạt.

Ánh mắt Tiểu Khả lén lút lướt qua hai người, sau đó im lặng cúi đầu. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong không khí ở nơi này đột nhiên cảm nhận được mùi mập mờ như trên mũi dao liếʍ mật. Sảng khoái.

Không có phát sinh cái gì, cô không có tin đâu nhóe!

Một đôi nam nữ nếu có ý với nhau thì ngay cả không khí cũng sẽ bất thường.

******

Không khí kì dị duy trì thẳng đến tầng 15, Tiểu Khả đưa Nghê Bố Điềm đến cửa phòng, rốt cuộc cũng thở phào chạy đi.

Nghê Bố Điềm lưu loát cà thẻ, lúc đi vào thì nghe được cửa bên cạnh đối diện "Két" một tiếng mở khóa.

Cô dựa vào cửa thở nhẹ. Trong bóng tối, đôi mắt trong trẻo nhìn qua nhìn lại.

Điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Tư Ngữ.

[Vừa mới về khách sạn sao? Tô Diệp có nói với em chưa, đạo diễn sẽ thêm cảnh giường chiếu cho em và Cố Từ Niên đó!]

Thật là, Nghê Bố Điềm bó tay toàn tập, cái chủ đề này không bỏ qua được hay sao hả?!

Cô bật đèn, cởi giày, ngã người ở trên ghế salon, rầu rĩ nói: [Có nói.]

Tinh thần Tư Ngữ hưng phấn: [Em biết không? Vì để viết đoạn này mà chị phải lén lú đi tham quan học tập những cảnh tuyệt mỹ này qua màn ảnh nhỏ, bạo gan viết đến bốn giờ rưỡi sáng. Liều mạng viết cho em và ảnh đế đoạn tình cảm khiến cho người ta phun máu mũi. Chị hận không thể kêu đạo diễn ngày mai quay liền cho hai người cảnh này!]

Haiz, lại thêm một người giống Tô Diệp. . .

Nghê Bố Điềm cố gắng khéo léo tìm từ: [hmmm, viết thành như vậy. . . Có qua được xét duyệt không?]

Tư Ngữ: [Là tình cảm. Ham muốn. Diễn chứ không phải sắc. Diễn làʍ t̠ìиɦ, tiêu chuẩn của Lâʍ đa͙σ em vẫn chưa yên tâm sao? Nhất định có thể qua được.]

Ở trong lòng Nghê Bố Điềm còn haiz một tiếng, không còn lời nào có thể nói nữa.

Tư Ngũ còn rất tiếc nuối: [Bây giờ hoàn cảnh vẫn chưa cho phép, quản lý khống chế rất nghiêm ngặt. Nếu có hơi chút quá lố thì sẽ bị cấm chiếu. Thật sự là quá tiếc cho giá trị nhan sắc của em và Cố ảnh đế rồi.]

Nghê Bố Điềm: [. . .]

Chị còn muốn làm lớn hơn?

Không chờ cô âm thầm nhổ nước bọt hết, Tư Ngữ đã cho ra đáp án.

Tư Ngữ: [Thật là muốn nhìn em và Cố ảnh đế diễn một đoạn cổ trang sắc giới a a.]

Một hình bóng nào đó theo dòng ký ức xông lên đại não, không một tiếng động mà bắt đầu phát ra hình ảnh.

Nghê Bố Điềm cắn cắn môi, người cong lại, trong nháy mắt liền biến thành một con tôm bự bị nấu đỏ lên.

Nghê Bố Điềm: [lưu manh.]

Từ Ngữ cười ha ha, chắc là vì bị bản thảo dí đến điên rồi. Khuya rồi nhưng tinh thần lại phá lệ phấn khích, sau đó gửi qua cho cô một đoạn voice.

Tư Ngữ: [Tạo cơ hội rồi lợi dụng nó mới chính là lưu manh.]

Tư Ngữ: [Em biết không? Năm ngoái Cố Từ Niên cự tuyệt đóng cảnh quay tình cảm của một đạo diễn lớn. Lần này thầy chị và đạo diễn cũng không có ôm hy vọng nhiều. Vì muốn có nhiều tuyến tình cảm hơn trong phim nên đánh liều thử đi thăm dò anh ấy, không nghĩ tới anh ấy chỉ do dự một xíu liền gật đầu đồng ý.]

Tư Ngữ: [Đương nhiên là đạo diễn nhiều lần bảo đảm sẽ có chừng mực. Cho nên em cũng không cần phải quá khẩn trương đâu.]

Khoảng ba bốn giây sau khi phát hết đoạn voice này, đầu óc của Nghê Bố Điềm vẫn còn bị ong ong, nhiều lần bị câu "Anh ấy chỉ do dự một xíu liền gật đầu đồng ý" quanh quẩn.

Vẻ mặt nam nhân ý vị tha thâm trường không báo hiệu trước mà tràn vào trong đầu.

"Thèm muốn tôi?"

Cô tỉ mỉ nhớ lại, Cố Từ Niên xuất đạo đã sáu năm. Hình như ngay cả một cảnh hôn cũng chưa từng diễn qua.

Nếu kháng cự như vậy thì sao lần này không trực tiếp cự tuyệt nữa?

"Nam nhân kỳ quái là lão hổ, gặp nghìn vạn lần muốn né tránh. . ."

Bài hát ma tính lại một lần nữa xuất hiện trong đầu mà không hề báo trước. Nghê Bố Điềm nắm tóc, cầm gối lên đắp ở trên mặt. Một giây sau, cô ghét bỏ vứt cái gối đi, hai chân giơ lên trần nhà, điên cuồng đạp.

******

Sáng hôm sau Nghê Bố Điềm không có vai diễn, sáng sớm cô không có đi đến trường quay.

Tiểu Khả giúp cô mua bữa sáng đem lên trên phòng, ăn sáng xong, cô thay một bộ quần áo thoải mái rộng thùng thình, cùng Tiểu Khả đi thang máy xuống.

Thang máy đến lầu một thì thang máy ở bên cạnh cũng vừa tới, hai tay Quan Hà đút vào túi quần, mang một cái kính râm lớn từ bên trong đi ra, trợ lý nhỏ của cô ta cầm theo hai bao lớn đi theo ở phía sau.

"Nhanh lên một chút." Quan Hà quát một tiếng, quay đầu lại mắng. Trợ lý nhỏ không dám nói gì, vội cúi đầu chạy tới.

Ánh mắt Nghê Bố Điềm chuyển đi, cảnh vừa rồi vờ như không nhìn thấy.

Tiểu Khả ở phía sau lẩm bẩm nhổ nước bọt: "Trước mặt thì một bộ dáng, phía sau thì lại một bộ dáng khác. Người phụ nữ này đúng là người hai mặt."

Khóe môi Nghê Bố Điềm nhếch lên. . .một cái, lười phê bình.

Tài xế chờ ở ngoài cửa, cô lên xe, đi đến phim trường trước rồi qua phòng nhảy luyện tập vũ đạo.

Cảnh quay sau Nghê Bố Điềm có một màn khiêu vũ, yêu cầu phải quay liền một mạch. Lâm Dĩ Bình đã giúp cô liên hệ với người dạy vũ đạo, nhân lúc cô không có cảnh quay liền tiến hành dạy kèm 1v1.

Màn luyện tập này, chính là hơn nửa ngày.

Bốn giờ chiều, Nghê Bố Điềm trở lại trường quay, đến phòng hóa trang tiến hành tạo hình. Đêm nay cô vẫn có cảnh quay, là cảnh tiếp theo của yến tiệc trong phủ tướng hôm qua.

Nghê Bố Điềm khi tới đây còn đem theo đồ uống và đồ ngọt cho nhân viên đoàn kịch, số lượng hơi nhiều, cô và Tiểu Khả cộng thêm ba tài xế nữa mới mang hết.

Trùng hợp trường quay mới quay xong cảnh phim, đang điều chỉnh ánh sáng và cảnh trí, vài diễn viên đang vây lại xem cảnh mình diễn vừa rồi, vừa nghe đạo diễn giảng giải.

Nghê Bố Điềm và Tiểu Khả cùng nhau phát trà sữa cho mọi người, từ đạo diễn đến diễn viên rồi đến thư ký ánh sáng ở trường quay. Phát đến cuối cùng, trong tay còn dư lại mấy ly.

Tiểu Khả đã chia toàn bộ trà sữa trong tay xong, hùng hổ đi tới: "Bà chủ, đã phát xong."

"Ừ." Ly giấy ở trong tay còn hơi hơi nóng, Nghê Bố Điềm vuốt nhẹ, biết rõ còn hỏi: "Còn người nào chưa phát không?"

Tiểu Khả chớp mắt nhớ lại: "Ca ca của chúng em còn chưa phát, em không thấy anh ấy."

Khi đang nói chuyện, hai người đã đi đến phòng hóa trang.

Nghê Bố Điềm để trà sữa sang một bên, ngồi ở trước gương trang điểm, Tiểu Khả lại nhắc nhở: "Hình như ảnh đế còn chưa có. . ."

Nghê Bố Điềm sờ sờ mũi: "Vậy em đi phát đi."

"Yes sir." Tiểu Khả cầu còn không được, mang theo đồ định ra ngoài.

Thợ trang điểm ở bên cạnh do dự lên tiếng: "Cái kia. . . Ảnh đế hình như không thích uống trà sữa."

Fan lâu năm Tiểu Khả cũng không hiểu vì sao: "Chưa có nghe tin này."

Trên thực tế, Cố Từ Niên rất ít khi nói chuyện của mình. Mặc dù là fan đứng đầu cũng không rõ khẩu vị yêu thích của anh cho lắm. Trong lòng Tiểu Khả sợ hãi, bước chân có chút do dự.

Mắt thợ trang điểm nhìn ra cửa, sau khi nhìn thấy cửa đã đóng, mới giải thích rõ: "Buổi sáng Quan Hà qua đây cũng phát trà sữa cho mọi người. Cô ấy cười cười đưa qua cho ảnh đế, bị ảnh đế trả trở về. Nguyên văn câu nói của ảnh đế là anh không thích uống. Lúc đó Quan Hà còn rất lúng túng."

Hình như anh có thể nói ra, Nghê Bố Điềm mím môi nhẹ, đối với điểm này cũng không thấy ngạc nhiên. Tiểu Khả liền cảm thấy kinh sợ.

"Hình như ảnh đế đang ở trong phòng nghỉ ngơi, đợi lát nữa em sẽ đưa qua. Ừm, đợi lát nữa." Cô cầm trà sữa đặt lại bàn, lại còn cẩn thận tìm một thùng giữ ấm rồi bỏ vào.

Nghê Bố Điềm nghiêng đầu nhìn hành động của cô, chỉ cảm thấy từng dòng tình yêu đang chảy ra từ trong mắt của cô ấy.

Cô đồng tình lắc đầu.

Cô gái này đúng là một cô gái tốt. Ngay cả chọn thần tượng cũng rất tốt.

******

Nghê Bố Điềm trang điểm được phân nửa, đứng dậy định đi toilet.

Từ trong phòng đi ra, cô đi đến bồn rửa tay công cộng rửa tay. Mắt thoáng nhìn trong kính thấy có thêm một người.

Người nọ đi ra từ nhà vệ sinh nam, đi tới bên cạnh cô, đứng lại, mở vòi nước.

Giọt nước trong suốt từ giữa ngón tay anh chảy xuống, tạo ra từng vòng thủy tinh trong suốt. Ở dưới ánh sáng, giống như có những mảnh nhỏ đang chiếu lấp lánh, cảnh phá lệ đẹp.

Nghê Bố Điềm len lén nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, tắt vòi nước. Từ bên tay phải lấy khăn giấy ra lau tay.

Nam nhân cũng tắt vòi nước, cánh tay dài hướng qua bên phải, vòng qua lưng cô rút khăn giấy.

Cánh tay anh cách lưng cô quá gần, mùi cây linh sam nhè nhẹ quấn quanh, lẫn vào hơi thở ấm áp của nam nhân. Nhìn ở trong kính giống như đang ôm phía sau lưng cô.

Nghê Bố Điềm không được tự nhiên dịch về phía trước một bước. Nam nhân rút giấy xong không thu hồi tay lại liền. Anh động một cái, cô liền bị vây nhốt ở trong cánh tay anh.

"Nghe nói cô mua trà sữa cho mọi người?" Anh đột nhiên hỏi.

Mi mắt Nghê Bố Điềm nhấc lên, không ngờ anh lại hỏi đến cái này: "Đúng, mọi người quay phim vất vả."

Cố Từ Niên rũ mí mắt, nhìn chằm chằm tai nhỏ trắng nõn, hơi trong suốt: "Vậy tôi thì sao?"

". . ."

"Lúc đi phát không tìm được anh." Nghê Bố Điềm hàm hồ nói: "Nhưng mà nghe nói anh không thích uống trà sữa."

"Hửm? Nghe ai nói vậy?"

"Nghe nói buổi sáng Quan Hà đưa trà sữa cho anh, anh không lấy." Nghê Bố Điềm ăn ngay nói thật.

"À." Cố Từ Niên như đang có suy nghĩ gật đầu, trên mặt vân đạm phong khinh: "Tôi không phải không thích uống trà sữa. Chỉ là không thích uống của cô ta."

Nghê Bố Điềm: ". . ."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chậc chậc chậc, tư tưởng của Tư Ngữ quá nguy hiểm. Tôi tức giận đến mức muốn đưa bàn phím của mình cho cô ấy (?)