Chương 9: Lần đầu gặp mặt

Trâu Thanh Duẫn là khách quen của Walk the Walk, mỗi lần đến thành phố P công tác, anh đều đến đây uống một ly Whisky vào buổi tối.

Theo sở thích cá nhân, anh luôn chọn một quán bar nhạc jazz có bầu không khí yên tĩnh để uống nước, ở đây thì ngược lại, nhạc hip hop với nhịp điệu mạnh mẽ đang bùng lên trong phòng, vì sức khỏe của đôi tai, anh đã trốn ra ban công nhỏ với một ly rượu vang.

Khách sạn của Thiên Phách theo phong cách thiết kế Bắc Âu, nhưng khi nó được xây dựng tại khu thương mại mới phát triển của thành phố P, không hiểu sao lại có chút lạc lõng.

Anh và trợ lý đặc biệt của mình lái xe quanh khu thương mại gần công trường xây dựng khách sạn, đến quán bar và bắt đầu tìm nguồn gốc của cảm giác này.

Street dance, graffiti, thể thao mạo hiểm… điều đồng nhất của khu thương mại này là văn hoá đường phố có thể thấy ở mọi nơi.

Trâu Thanh Duẫn đã nghe nhiều câu chuyện xưa trong quán bar ồn ào này, rồi nghĩ đến việc có bao nhiêu khách hàng trong tương lai vào ở tại khách sạn vì theo đuổi tình yêu, và sự nhiệt tình, họ đến thành phố P để theo đuổi ước mơ của bản thân.

Vì vậy, anh ủng hộ việc thay đổi màu sắc chủ đạo của khách sạn, phong cách phục vụ, thậm chí là sắp xếp lại vị trí quy hoạch phòng họp và các cơ sở khác.

Nhấp một ngụm whisky, anh quan sát đường trượt ván sôi động bên dưới, tuy không thích náo nhiệt nhưng anh vẫn dùng cách của mình để nói chuyện với thành phố.

Anh nhớ trước đây tập đoàn Thiên Phách cũng tài trợ thể thao mạo hiểm, sau đó ban giám đốc nhất trí rằng việc này không có lợi ích và cắt giảm ngân sách, lúc đó anh khinh thường nói: “Trượt ván? Nó không tao nhã.”

Bây giờ anh chợt ngẫm lại, những lời anh nói lúc đó rất thiển cận.

Cả buổi tối hôm nay, ánh mắt anh đều dõi theo cô gái cao gầy trên sân, cho dù không hiểu cũng có thể nhận ra khả năng của cô, một loạt động tác uyển chuyển, điêu luyện, biểu diễn vô cùng nhiệt tình.

Cô gái nghỉ ngơi một lúc rồi quay lại sân, bắt đầu những động tác khó hơn, lần đầu thất bại, tiếng rơi từ giữa không trung xuống đất nghe rõ mồn một.

Trâu Thanh Duẫn đột ngột đứng dậy và đi đến một bên hành lang để nhìn rõ hơn.

Lần thứ bảy… lần thứ tám…

Mỗi khi anh nghĩ đã đến lúc phải bỏ cuộc, cô lại nhanh chóng đứng dậy và phủi tay, như thể cơn đau trên người chẳng là gì cả.

Nhìn cô ngã xuống hết lần này đến lần khác, Trâu Thanh Duẫn không chịu nổi, càng ngày càng khó chịu, không khỏi âm thầm cổ vũ.

Anh không bao giờ đánh một trận chiến mà không có cơ hội chiến thắng, nhưng anh sẽ không bao giờ cười nhạo những kẻ không màng thắng thua, nghiến răng nghiến lợi bám lấy nó, thậm chí đối với những người như vậy lại có phần tôn trọng.

Cô gái lại một lần nữa thách thức bản thân, Trâu Thanh Duẫn không đành lòng, càng thêm khó chịu, trong lòng nhịn không được âm thầm cổ vũ, cho đến khi anh nghe thấy thanh âm bánh xe tiếp đất một cách hoàn mỹ, ngơ ngẩn nhìn cô gái khuỵu gối tự tin mà trượt, với mái tóc bồng bềnh bên má bị gió thổi bay.

Cô thành công rồi…

Lần đầu tiên anh phát hiện ra rằng một người phụ nữ cũng có thể soái như vậy.

Trâu Thanh Duẫn theo bản năng vỗ tay tán thưởng cô, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy, nhưng lời chúc mừng đột ngột này hình như làm cô bối rối, cô gái nhìn thấy anh thì sững sờ.

Ngại ngùng trước ánh nhìn chằm chằm của cô ấy, Trâu Thanh Duẫn lúng túng mà giơ ngón tay cái lên, bày tỏ sự cảm kích thuần túy.

Kết quả là cô sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

Anh không hiểu theo văn hóa đường phố nhìn lén người khác có phải là xúc phạm không?

Trâu Thanh Duẫn mỉm cười và uống cạn phần còn lại trong ly whisky.

Rời quán bar. trợ lý đặc biệt đã đợi ở bên cạnh xe, Trâu Thanh Duẫn hai tay đút túi nói: “Đi bộ về đi, rất gần.”

Trợ lý đặc biệt quay đầu lại vẫy tay với tài xế, lập tức đi theo tốc độ của ông chủ.

“Như thế nào? Lý Thuật nguyện ý tới sao?” Trâu Thanh Duẫn hỏi.

“Trương Mộc ngày mốt sẽ đi cùng anh ta, ngày mai đi cắt tóc, chỉnh trang lại.”

“Được, cứ giao cho Trương Mộc đi, cô ta có kinh nghiệm, đừng quá lộ liễu về sự tham gia của Thiên Phách.”

Đã rõ, bên cạnh đó, các trợ lý của công ty dường như đang tung tin đồn về anh, Trâu tổng.”

Trâu Thanh Duẫn nhướng mày cười hỏi: “Thật sao? Nói thế nào?”

Quả nhiên là người trong giới giải trí, nếu không có scandal thì làm ông chủ công ty giải trí cũng uổng công.

“Cho là Vương Giai Diện cùng anh có quan hệ, sau này cô ta sẽ là sư tỷ của Nghê Phong.”

“Vương Giai Diện là ai, sau tôi lại có quan hệ với cô ta…?”

Trâu tổng có đôi khi tự nhiên lại rất ngốc, trợ lý không dám cười nhạo anh, liền giải thích cặn kẽ.

Lần này anh mới hiểu ra, nói: “Quên đi, không quá lố bịch thì cứ để bọn họ nói đi.”

Trợ lý đặc biệt chưa từng nhúng tay vào đời sống riêng tư của ông chủ, cũng chưa từng chuẩn bị đồ ăn hay quà cáp, có chút tò mò đánh liều hỏi: Trâu tổng không sợ có người tin là thật? Rồi nổi nóng với anh?’’

Trâu Thanh Duẫn suy nghĩ một chút, trả lời: “Đúng vậy, nếu phiền phức này đến tai mẹ tôi, tôi vẫn phải giải quyết.”

Cả ngày bị thúc giục yêu đương kết hôn sinh con, Trâu Thanh Duẫn thật sự rất phiền lòng, ba chuyện này đối với anh tạm thời vẫn là chuyện vô dụng nhất trên đời.