Chương 10: Bác bỏ tin đồn

Các trợ lý của người nổi tiếng là người đi ngủ cuối cùng và là người dậy sớm nhất, mới 8 giờ sáng, họ đã xuống ăn bữa sáng tự chọn trong khách sạn.

Hôm qua mọi người còn tụ tập tán gẫu, buôn chuyện, nhưng sáng nay không khí vui vẻ thay đổi 180 độ, ngồi cách xa nhau, gặp nhau cũng không thèm chào hỏi.

Phương Sở Sở bưng đĩa giăm bông thái lát và nói chào buổi sáng với trợ lý của Vương Giai Diện bên cạnh, đối phương quay đầu nhìn cô, lạnh mặt quay đầu lại, bỏ kẹp xuống rồi đi.

Trợ lý Nhậm Phỉ Phỉ ngồi trong góc trông cũng như người lạ.

Phương Sở Sở bưng một đĩa lớn thức ăn trở lại bàn, ngồi xuống, ngơ ngác hỏi An Thiến Như: “Bọn họ làm sao vậy?”

“Cô không đọc email sao? Tối hôm qua gần mười hai giờ đã thay đổi rồi, dựa theo kịch bản, đất diễn của Vương Giai Diện đã giảm đi rất nhiều, Trâu tổng cũng đã đồng ý, tương đương với việc tát một cái vào mặt Vương Giai Diện.”

“Vậy cái bộ dạng ăn muốn ăn thịt người đó là sao? Vì cái gì mà tức giận với tôi?” Phương Sở Sở nói.

Bingo ăn dưa hấu, trả lời cụt ngủn: “Ai kêu cô là người thân cận của Hạ Huân, cậu ta trực tiếp yêu cầu công ty đối xử công bằng với mọi người, rõ ràng là vì tin đồn của Vương Giai Diên và Trâu tổng.”

“Làm sao có thể? Những chuyện như này cậu ấy sẽ không nhúng tay vào, hơn nữa cậu ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Hạ Huân từ đâu lôi công bằng đem đi tọc mạch như vậy? Tối qua ngồi đọc kịch bản, cũng không nghe thấy nói gì.

An Thiến Như nhún vai: “Tối hôm qua Hạ Huân đích thân đến gặp Vương Giai Diện để chuộc lỗi, cô có thể hỏi cậu ấy.”

Phương Sở Sở không thể hiểu được, chỉ mất ba giây, đưa hết thức ăn vào trong miệng, cô còn chưa kịp nuốt xuống đã chạy đi tìm Hạ Huân.

Hạ Huân đang đánh răng, miệng vẫn còn dính đầy bọt, mở cửa ra, Phương Sở Sở đùng đùng đặt câu hỏi, phun đầy thức ăn lên mặt cậu.

Cậu bất đắc dĩ trở lại phòng tắm súc miệng rửa mặt, lau khô mặt đi ra ngoài, nói: “Quả thật là tôi nói.”

“Tại sao?”

“Nói cho cậu biết cũng được, nhưng cậu phải giữ bí mật.”

“Được, nói đi!”

Hạ Huân bị cô đánh một cái rất đau, xoa xoa cánh tay, nói: “Trợ lý đặc biệt của Trâu tổng đã gọi cho tôi vào tối hôm qua. Anh ta nói rằng, anh ta biết có tin đồn giữa Vương Giai Diện và Trâu tổng, cho rằng việc này không tốt nên nhờ tôi ra mặt.”

“Trợ lý đặc biệt? Cho nên là ý của Trâu tổng?”

“À, ban đầu tôi cũng hơi nghi ngờ, nhưng không ngờ Trâu tổng lại trực tiếp nghe điện thoại giải thích.”

“Cậu vì cái gì phải đáp ứng anh ta?”

“Anh ta là ông chủ, lần này nợ tôi một ân tình, sau này để Mộc tỷ trở về cũng dễ dàng hơn, dù sao tôi cũng không bị ảnh hưởng nhiều.”

“Có ảnh hưởng, ảnh hưởng rất lớn đến tôi đấy!”

“Chuyện phiếm hôm qua tôi nghe bọn họ nói, chắc họ nghĩ là tôi nói với cậu.”

“Cậu đang lo lắng đấy à?” Hạ Huân hỏi.

Sự thật chứng minh rằng, Phương Sở Sở không quá lo lắng, khi đến lúc quay vào buổi chiều, những trợ lý khác có tính cách tốt hơn chỉ tránh mặt cô, và những người tính xấu hơn thì chế nhạo cô, nói cô là người đã kể chuyện phiếm này ra, đạo đức giả, chuyên nói xấu sau lưng người khác.

Tộ này quá lớn, vốn dĩ là chuyện tung tin đồn thất thiệt, đến khi xảy ra vấn đề lại đổ lên đầu cô.

Mặc dù Phương Sở Sở luôn tươi cười, nhưng thái độ lạnh lùng và vô tâm của mọi người khiến cô rất chán nản.

Hạ Huân có chút áy náy, kéo cô sang một bên nói; ‘Sao không về phòng sắp xếp lịch trình tuần sau cho tôi, đừng ở lại đây nữa.”

Cậu còn lén lút nhét vào tay cô một tấm thẻ, nói: “Quẹt thẻ này để vào phòng tập thể hình VIP, có thời gian thì chạy bộ, mấy chuyện vớ vẩn này sẽ sớm quên thôi.”

“Không, tôi phải làm tốt công việc của mình, quay xong tôi sẽ tính sổ với cậu.” Cô lắc lắc tấm thẻ trong tay nói: “Nhưng chuyện tốt như vậy tôi sẽ nhận, ha ha.”

Cuối cùng cũng qua một ngày, Phương Sở Sở trở lại trên giường, tự nhiên lại nghĩ đến Trâu Thanh Duẫn.

Không phải tất cả các doanh nhân thông minh đều thích làm chuyện đó ở sau lưng sao? Đếm lại có gần năm “việc ác” do Trâu Thanh Duẫn bí mật thực hiện.

Cô nên hận Trâu Thanh Duẫn, nhưng anh ta là người cả ngày chỉ nghĩ đến mình, chỉ cần bị anh ta nhìn từ xa cũng khiến cô nóng hết cả người.

Hạ Huân lúc trước đã hỏi cô, nếu cô muốn được một người đàn ông ôm, hôn, thậm chí là…

Phương Sở Sở che khuôn mặt bỏng rát của mình và la lên một tiếng.

Cô tưởng tượng.

Làm sao bây giờ? Cô thế mà lại tưởng tượng.

Hơn nữa, nếu là người khác cô sẽ không muốn, chỉ nghĩ đến mình anh ta.

Cô xong đời rồi, bên người có nhiều đàn ông như vậy, vì cái gì lại chọn người xa xôi nhất, không thể với tới kia có cảm giác?

Phương Sở Sở ngủ không được sâu giấc, nân dậy rất sớm, lấy thẻ VIP mà Hạ Huân đưa cho cô, đến phòng tập thể hình, cố gắng đổ mồ hôi, trút bỏ những suy nghĩ và ảo tưởng xấu xa kia.

Vừa mới bắt đầu duỗi chân, Trâu Thanh Duẫn đột nhiên xuất hiện.

Phương Sở Sở ngồi xổm trên mặt đất với tư thế kỳ lạ và tát vào mặt Trâu Thanh Duẫn một cái không chút chuẩn bị.