Chương 8: Trở về

Phương Sở Sở trở lại phòng, lạch cạch một chút, úp mặt xuống giường, đầu óc trống rỗng.

Khi đầu óc trống rỗng, cô sẽ đột nhiên lại nghĩ đến Trâu Thanh Duẫn cùng những lời đồn đại về quan hệ của anh ta.

Cô thật ngu ngốc, đều là người không có quan hệ, tại sao lại phải quan tâm đến scandal của họ? Tổng tài và nữ minh tinh, đây không phải chuyện rất thường tình sao, không ở cùng với mỹ nữ thì cùng với ai đây…

Khó có được một lần tới thành phố P lại khá nhàn nhã, sao phải vì mấy chuyện này phá hỏng cuộc vui?

Cô rửa mặt, tô son màu cam nhạt cho thay đổi tâm trạng rồi cầm ván trượt ra ngoài.

Bước chân càng lúc càng nhanh, chỉ một lát cô đã đến công viên, nhìn đường trượt đã lâu không thấy, trạng thái lập tức hưng phấn lên, máu trong người cũng sôi theo.

Nếu như là lúc trước, làm sao có môi trường tốt như vậy? Chỗ nào đất bằng phẳng thì tập luyện chỗ đó, bị mắng đuổi đi một lúc sau lại chối chết quay lại, trong mắt hàng xóm chỉ là một đám lưu manh, không đàng hoàng, lúc nào cũng lén la lén lút.

Bây giờ thời thế thay đổi, trượt ván đã chính thức trở thành môn thể thao Olympic vào năm 2020, và không ai có thể xem nhẹ nó.

Phương Sở Sở bước lên ván trượt để khởi động trước, bỏ bê việc luyện tập đã lâu, trượt thẳng một mạch ra ngoài, đã không còn cảm giác như trước nữa.

Buổi tối sân cũng không còn bao nhiêu người, mấy thiếu niên ngồi ở trên bậc đá nghỉ ngơi nói chuyện phiếm, thấy một cô gái phong độ đang trượt ván, ánh mắt tự nhiên bị hấp dẫn.

Cô gái này thật ngầu, có vẻ như không phải ở đây để chơi đùa bình thường, động tác cá heo nhảy cao và ổn định lại trên mặt đất, tuyệt đối là tay già đời, vừa lên đoạn tường hình chữ U cô lập tức quỳ xuống.

Phương Sở Sở không nghe thấy tiếng người khác cổ vũ, cô dùng hết sức nhảy lên không trung, trượt ra một đường cong đẹp mắt, sau đó dùng tốc độ cao nhất lao xuống dưới, thật sảng khoái!

Bất quá cô già rồi sao? Cảm thấy tốc độ không còn nhanh như trước?

Trở lại bên lề sân uống nước, cô bị thiếu niên vây quanh.

Trong đó có một nam sinh ngượng ngùng hỏi: “Xin hỏi chị là Sở Vương jets sao? Em nhận ra ván trượt của chị!”

Phương Sở Sở nuốt nước trong miệng xuống, mỉm cười trả lời cậu: “Thấy tôi qua video sao?”

“Vâng vâng vâng! Siêu ngầu!”

Có người nhớ rõ mình, thật tốt!

Phương Sở Sở vui vẻ, liền cùng bọn họ trò chuyện.

“Bọn em vừa rồi kỳ thật không quá khẳng định, bởi vì chị trang trang điểm, phải xem lại video mới dám kêu chị.”

Trong video Phương Sở Sở tóc ngắn hơn một chút, không chút phấn son, tay chân vừa dài vừa gầy, vẫn dùng chiếc ván trượt đó, thật là hoài niệm.

Phương Sở Sở giả vờ tức giận đáp: “Tiểu tử ăn nói cẩn thận chút, không cần nói chuyện trang điểm.”

“Thực xin lỗi! Ý của em là chị so với trước kia lại càng đẹp hơn!”

“Chị không trở lại thi đấu sao?” Một nam sinh khác hỏi.

Phương Sở Sở lắc đầu, vỗ vỗ vai thiếu niên, nói: “Không được, hiện tại là thời đại của các cậu, ai trong số này là giỏi nhất? Bộc lộ tài năng cho tôi xem.”

Một số chàng trai lần lượt leo lên đoạn đường dốc, trước mặt nữ thần trượt ván, dù có ngã chết cũng phải thể hiện kĩ năng mạnh nhất.

Phương Sở Sở cực kỳ cảm động, lại có một chút cô đơn, quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát, mấy động tác yêu cầu kỹ thuật cao độ, cô đã không còn làm được.

Công viên cuối cùng chỉ còn mình cô, nằm trên bậc đá, trong lòng tràn đầy không cam tâm.

Cô thật sự không còn cơ hội nữa sao? Muốn thừa nhận chính mình già rồi? Nhưng không thử một chút làm sao biết được?

Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, lần nào cũng ngã rất nặng, nhưng cảm giác khi ngã thật là … mẹ nó, sướиɠ!

Nhặt ván trượt trở lại vạch xuất phát, cô muốn thành công một lần, chỉ một lần. Hít một hơi thật sâu, cô tăng tốc trượt lên dốc, đây là tốc độ nhanh nhất mà cô từng điều khiển, ván trượt rời khỏi điểm cao nhất, chớp lấy cơ hội trong một khoảnh khắc, tung cú vô lê, tấm ván lật tung dưới chân cô.

Sắp xong rồi, cố lên, cố lên!

Với một tiếng “bang” cô đáp xuống đất một cách chắc chắn, tốc độ từ từ chậm lại.

Trời ơi! Cô làm được rồi! Đây là lần thứ mấy? Đều không đếm được! Cô thực sự đã làm được điều đó!”

Bốn bề vắng lặng, Phương Sở Sở nhảy dựng lên, hét một tiếng chói tai.

Bỗng dưng cách đó vang lên tiếng vỗ tay rời rạc.

Cô hoảng sợ, quay đầu nhìn một vòng, cho đến khi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên ban công tầng hai ở quán bar đối diện, có một người đang đứng ở đó.

Người đàn ông khuỷu tay chống trên lan can, yên lặng nhìn cô, một lúc sau mới giơ ngón tay cái lên mới cô, biểu tình không có cao ngạo lạnh lùng, cô đem toàn bộ thu vào tầm mắt.

Phương Sở Sở lập tức cúi đầu, khom lưng nhặt ván trượt lên, cái gì cũng không đáp lại, xoay người vội vàng bỏ chạy.

Là bởi vì mắt cô quá tốt sao, hay bởi vì người kia là anh?

Trâu Thanh Duẫn đứng trên ban công quán bar và vỗ tay cho cô.

Cô hẳn đã nhìn đúng, đó chính là Trâu Thanh Duẫn, giám đốc điều hành của Thiên Phách.