Chương 7: Nghe nói

Buổi chiều, Phương Sở Sở hấp tấp tới thành phố P, một tay đẩy hành lý, một tay cầm điện thoại xem bản đồ, đã quen lái xe, cô có chút choáng váng khi đi trên một con phố xa lạ, tốn không ít thời gian, cuối cùng lảo đảo mà đi vào khách sạn.

Cô không biết mình sẽ ở gian phòng nào vào buổi tối, vì vậy đến trước phòng An Thiến Như, cũng chính là trợ lý A.

Vừa vào cửa liền thấy tốp năm tốp ba ngòi trò chuyện bát quái.

“Thông tin độc quyền, có vẻ như Trâu tổng coi trọng Vương Giai Diên.”

Phương Sở Sở làm bộ không quan tâm, ngồi xuống lấy tay quạt mặt, lỗ tai lại dựng đứng lên, đem toàn bộ câu chuyện nghe tường tận, tỉ mỉ.

Mọi người thảo luận với nhau, chẳng lẽ Vương Giai Diên đã có quan hệ với Trâu tổng trước đó, hay hôm nay trên bàn ăn mới quen biết? Dù thế nào đi nữa, người ta nói rằng Trâu tổng thích cô ta đến mức đã ra lệnh cho đầu bếp phải đặc biệt quan tâm đến khẩu vị của cô ta, và anh ta thậm chí còn không buồn đặt Nhậm Phỉ Phỉ vào mắt.

Sau đó nói đến bộ phim điện ảnh kia, kịch bản vẫn chưa chốt xong vai nữ chính, nếu nữ chính là Vương Giai Diên, như vậy chắc chắn cô ta là dưới một người trên vạn người.

Có người hỏi: “Nam chính là ai? Tiểu Huân sao?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Phương Sở Sở, cô đang đắm chìm trong suy nghĩ Trâu Thanh Duẫn cùng Vương Giai Diên có tư tình, nghĩ thoáng một cái, trả lời: “Tôi cũng không biết, đại khái là vậy đi, ai có năng lực tranh với cậu ấy chứ?”

“Aiii, Sở Sở cũng thật tốt, ôm đùi Hạ Huân khẳng định không bị làm sao.”

Nghe có vẻ như là đố kỵ, đó là trợ lý của Nhậm Phỉ Phỉ, Phương Sở Sở không trách cô ấy, thật sự cô ấy có thể phải thu dọn đồ đạc và về nhà vào ngày mai.

Trong lòng có chút bất an, Phương Sở Sở thở dài: “Ôi cô xem, chúng ta giống như tiểu cung nữ trong hậu cung, cứ nơm nớp lo sợ, mọi người ở công ty cũ thời điểm này cũng giống như vậy sao?”

Mọi người thất thần nhìn nhau, đều đồng ý rằng những ngày trước khi bị Thiên Phách mua lại đơn giản hơn nhiều.

“Nghê Phong không phải nơi tốt, muốn sa thải có thể sa thải tôi trước, tôi không hối hận.”

An Thiến Như đáp: “Nhưng lần này công ty đối xử với chúng ta rất tốt, cho chúng ta mỗi người một phòng, ngoài giờ làm việc còn có thể để chúng ta sử dụng tiện nghi của khách sạn miễn phí.”

“Trợ lý không cần ở chung phòng?” Phương Sở Sở nhướng mày hỏi.

“Không, đây là thẻ phòng của em.”

Phương Sở Sở cầm lấy thẻ phòng, có chút vui vẻ nhảy lên, kéo rương hành lý rời đi: “Vậy em về phòng xem một chút, chúng ta nói chuyện sau nhé!”

Chào đón cô là một căn phòng sang trọng và tinh tế với hương hoa tươi, Trình Không trước đây rất keo kiệt, cô chưa bao giờ có một căn phòng đẹp như vậy cho riêng mình.

Phương Sở Sở ngạc nhiên trước lối vào, quên đóng cửa lại.

Hạ Huân vừa vặn tới tìm cô, ở phía sau hờn dỗi nói: “Chỉ một căn phòng đã bị mua chuộc?”

Cô quay đầu lại nói: “Hừ! Trông tôi giống người không có khí phách không? Tôi chỉ muốn ăn của anh ta mà không trả tiền, cho anh ta nghèo đi! Còn phòng của cậu thì sao?”

Cậu đi vào trong nhìn một lượt, đáp: “Nơi này, không bằng một nửa của tôi.”

Chết tiệt! Giai cấp phân hóa rõ ràng như vậy sao?

Lại nghĩ đến Mộc tỷ đến cơ hội tới thành phố P cũng không có, Phương Sở Sở giận sôi máu.

Hạ Huân xoay người lại, hỏi: “Cậu tối hôm qua cùng Mộc tỷ gặp mặt? Cô ấy thế nào?”

“Vì cậu mà chị ấy gánh chịu tủi nhục, cũng rất chán nản, cho nên cậu càng phải tranh đua hơn nữa, phim điện ảnh nam chính có phải là cậu không?”

Cậu gật đầu.

“Vậy cậu phải diễn cho tốt! Nhất định phải treo cổ bọn họ!” Phương Sở Sở nắm chặt tay cổ vũ cậu, sau đó hỏi: “Cậu biết nữ chính là ai không?”

“Hình như là Vương Giai Diên.”

Chậc, đúng là luật bất thành văn mà…

Phương Sở Sở trong lòng có một trái nho chua.

Hạ Huân ngồi ở mép giường, nhìn thấy ván trượt buộc vào vali, liền nói: “Cậu không mệt sao đi xa như vậy mà cũng mang theo.”

“Bởi vì gần đây không phải tôi tương đối nhàn rỗi sao, hơn nữa tôi xem trên mạng, khách sạn này cách sân vận động rất gần.”

“Thật hay giả?”

“Thật sự!” Phương Sở Sở cao hứng nhấp mở di động cho cậu xem: “Ngoài ra còn có những bức tường leo núi và những bức tường graffiti, cạnh đó còn có một con sông, rất gần đây, buổi tối tôi sẽ tới đó đi dạo.”

“Cẩn thận một chút, đừng để bị thương, tôi vẫn mong cậu có thể giúp đỡ tôi.”

Giọng điệu lộ ra chút cô đơn.

Phương Sở Sở mỉm cười, cất điện thoại vào và hỏi: “Ha ha, An Thiến Như và Bingo không phải đem cậu chăm sóc rất tốt sao?”

“Này giống nhau sao? Tôi không thích bọn họ!” Hạ Huân chu miệng, nhìn rất đáng thương nhưng mà lại càng đáng yêu hơn.

Xoa đầu cậu, cô nói: “Được được, bảo bối, chị đưa cưng đi ăn cơm, mang kịch bản đến, tôi cùng cậu đối diễn.”

“Cậu có lương tâm không, tôi muốn ăn bò bít tết!”

“Tiểu tử này, không sợ béo hả? Buổi sáng cùng tôi đến phòng thể hình tập luyện hai giờ, tôi cho cậu ăn!”

“Vậy ăn cái khác đi.”

“Tiểu bảo bối!”