Chương 12: Thăm ban

Cuộc họp của chi nhánh thành phố Thiên Phách ở thành phố P vào buổi chiều đã kết thúc, Trâu Thanh Duẫn rời khỏi phòng họp trước, sau đó đột nhiên quay lại hỏi: “Hôm nay quay phim ở đâu?”

Trợ lý đặc biệt cho rằng sếp không quá khẩn trương việc của Nghê Phong, trong tay cũng không có chuẩn bị, liền bấm máy tính bảng kiểm tra một hồi, sau đó trả lời: “Tại bể bơi ngoài trời vào buổi chiều, đó là cảnh một mình của Hạ Huân.”

“Mấy giờ bắt đầu họp video?”

“Ba giờ.”

Trâu Thanh Duẫn suy nghĩ một chút: “Còn có một chút thời gian, đến đó xem một chút.”

Thấy Trâu tổng đang vội vàng, trợ lý theo sát bên cạnh hỏi: “Anh có chuyện gì muốn phân phó sao? Cho đạo diễn hay Chu Đằng Hi?”

“Không phải.”

Sau hai mươi phút lái xe, hai người trở lại khách sạn và đi thẳng đến tầng bể bơi.”

Cảnh này chủ yếu quay Hạ Huân xuống nước, bên bể bơi chỉ có đạo diễn và quay phim, cộng với ba bốn nhân viên đang chờ ở phía sau máy quay.

Chắc chắn nơi nào có Hạ Huân, sẽ có cô ấy.

Trâu Thanh Duẫn đảo mắt tìm kiếm cô, thấy Phương Sở Sở đội mũ lưỡi trai, mặc quần đùi áo phông, đôi chân dài phơi bày dưới ánh nắng.

Thấy cô cười rạng ngời, cơn nóng dường như dịu đi ngay lập tức.

Anh không giải thích được tại sao mình đột nhiên đến đây, anh mới gặp Phương Sở Sở vào buổi sáng, chưa nói được nhiều lời với cô, sau khi họp xong, liền nghĩ ngay đến cô, tò mò muốn biết công việc hàng ngày của cô ra sao.

Sự tồn tại của Phương Sở Sở đối với anh có một sức hấp dẫn riêng, anh rất khao khát và nóng lòng khi chạm vào nó, rõ ràng du͙© vọиɠ trước giờ của anh đều bị công việc áp chế, không quá điên cuồng.

Hạ Huân cởi chiếc áo choàng tắm dưới ô, chỉ để lại mỗi chiếc quần đùi, chiều nay nắng nóng gay gắt, Phương Sở Sở rất thành thạo trong việc chuẩn bị kem chống nắng, bôi một lượng lớn lên lưng cậu.

Hạ Huân quay đầu, cau mày nói: “Bôi nhiều hơn đi, tôi không muốn bị rám nắng.”

Phương Sở Sở bôi đi bôi lại vài lần, nói: “Cậu phiền phức quá đấy, cả một hộp sắp bị cậu dùng hết rồi.”

“Bôi đều ra, cậu có biết làm không?”

“Tôi xem cậu như thiếu gia, cậu lại thật sự coi tôi thành nha hoàn rồi?”

Quên đi, hôm nay tâm tình của chị đây rất tốt, không thèm chấp nhặt tiểu tử thối này.

Người trợ lý đi tới hỏi Hạ Huân đã sẵn sàng chưa, nếu đã sẵn sàng thì trước tiên hãy quay cảnh lên khỏi mặt nước.

Hạ Huân có ý kiến, phản đối nói: “Tôi sợ lạnh, mau đưa khăn tắm cho tôi.”

Phương Sở Sở tặc lưỡi nói: “Muốn tôi đá cậu xuống nước sao?”

Sợ cậu không vui, đạo diễn vừa gọi Phương Sở Sở đã lon ton chạy đến, quấn cho cậu một chiếc khăn tắm lớn.

Cô đã quen với công việc cá nhân này, cũng không còn khó xử như trước nữa, dù sao cô cũng coi Hạ Huân như em trai mình, chẳng sao cả. Nếu như ngày nào đó phải hầu hạ Vương Giai Diện thì cô thà từ bỏ công việc của mình còn hơn.

Bên kia bể bơi, trợ lý đặc biệt cùng Trâu tổng đứng dưới ô che nắng, ở bên cạnh anh lâu như vậy vẫn không đoán được ý định đến thăm ban của Trâu tổng.

Trợ lý nhìn đồng hồ, sắp đến giờ rồi, lén lút quen đầu lại, liền thấy ông chủ mím môi, cắp kính phản chiếu một tia lạnh lẽo dưới ánh mặt trời.

“Trâu tổng, có chuyện gì sao?”

“Mời người dọn cỏ ở mấy nhóm hoa đằng kia đi.”

Trâu tổng lạnh lùng ném một câu xuống rồi bỏ đi.

Ngoại trừ trợ lý đặc biệt của anh, không ai biết rằng Trau Thanh Duẫn đã xuất hiện trong một thời gian ngắn tại trường quay vào chiều nay.

Trở về phòng, anh nới lỏng cà vạt, Trâu Thanh Duẫn cảm thấy mình thật ngu ngốc, lãng phí thời gian, ngay cả một trợ lý nhỏ bé của ngôi sao cũng có thể làm xáo trộn lịch trình của anh.

Lâu quá không chạm vào phụ nữ rồi? Vậy nên tình cờ rối tung cả lên rồi.

Trâu Thanh duẫn thắt lại cà vạt, sửa lại kính và ngay lập tức quay trở lại công việc của mình.

Buổi sáng, anh như thường lệ đến phòng tập thể dục, đầu tiên lên máy chạy bộ năm cây số, sau khi chạy một hồi lâu, Phương Sở Sở tươi cười đi tới trước mặt anh.

“Trâu tổng, chào buổi sáng.”

Trâu Thanh Duẫn liếc cô một cái, rất lạnh lùng.

Phương Sở Sở không thể hiểu được tính khí của Trâu Thanh Duẫn, nhưng ít nhất hôm nay cô đã can đảm hơn, cô đứng lên máy chạy bộ bên cạnh ay và bắt đầu chạy.

Cô cố ý điều chỉnh tốc độ với anh, bắt chước tư thế chạy của anh, chớp mắt đã chạy được hai cây số, có chút thở hổn hển,

Trước khi khi được 5km máy chạy bộ của Trâu Thanh Duẫn đột ngột dừng lại, anh đưa tay điều chỉnh máy chạy bộ của Phương Sở Sở, tốc độ dần chậm lại cho đến khi dừng hẳn.

Phương Sở Sở ngơ ngác nhìn anh, không hiểu anh có ý gì.

Trâu Thanh Duẫn đưa tay ra phía cô: “Đưa thẻ VIP cho tôi.”

“Tại sao?”

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh, cô không động tới được.

Nhưng chẳng phải anh là người gọi cô tới đây sao?

Trâu Thanh Duẫn dời tầm mắt nói: “Không có lý do gì cả, ngay từ đầu cái này đã không thuộc về cô.”

“Hạ Huân cho tôi mượn, cậu ấy không cần, đưa cho tôi cũng không được sao?”

“Không được.”

Trâu Thanh Duẫn ngữ khí kiên định: “Tôi muốn lấy, Phương Sở Sở, đưa ra đây.”

“Vì cái gì mà tôi phải đưa cho anh? Anh định chơi trò bá đạo tổng tài đấy à?”

“Tôi là chủ tịch của Thiên Phách, đừng quên, tôi cũng là ông chủ của cô, ngày nào cô còn là nhân viên của Thiên Phách, cô phải tuân theo tôi, ngay cả khi tôi muốn cô biến mất khỏi vị trí bên cạnh Hạ Huân ngay lập tức, cô cũng không có tư cách phản đối.”

Từng lời nói ra, lạnh hơn cả lưỡi dao.