Chương 13: Điều kiện

Cô lấy hết can đảm đến gặp Trâu Thanh Duẫn, cô cố tình không mặc áo thun mà chỉ mặc một chiếc áo ngực thể thao và khoác áo gió mỏng bên trên, để lộ vòng eo nhỏ.

Cô từ lâu đã tự nhắc nhở bản thân, về địa vị, theo như anh nói, cô không có tư cách nghĩ đến chuyện đứng cùng một chỗ với anh, tuy vậy, cô vẫn muốn đến gần anh thêm dù chỉ là một chút.

Nhưng bây giờ, anh đã vạch ra ranh giới rõ ràng, giữa họ chỉ là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên, ngoài ra không còn gì khác.

Sống trong giới này, cô đã sớm quen thuộc những người đàn ông cao lớn, bên ngoài mạ vàng nhưng tính khí thất thường, nóng nảy. Thế nhưng khi đối mặt với Trâu Thanh Duẫn, cô vẫn khó có thể nuốt trôi vị đăng này.

“Tôi hiểu rồi, anh là ông chủ lớn của Nghê Phong, anh nói rất đúng.”

Tay cô run run, lấy từ trong túi thẻ VIP đưa cho anh ta, vật ngoài thân không đáng tiếc, tùy ý thế nào cũng không sao.

Trâu Thanh Duẫn nắm chặt thẻ VIP trong tay, để lộ giọng nói tỏ vẻ khinh thường hỏi:

“Hạ Huân đối xử với cô rất tốt?”

Phương Sở Sở bất giác nhìn lên, bắt gặp ánh mắt giận dữ của anh, trong lòng không nhịn được mà khẩn trương, có liên quan gì đến Hạ Huân? Hạ Huân cho cô ấy mượn thẻ VIP, nhưng đó là lỗi của cô, cô không muốn Hạ Huân để lại ấn tượng xấu với Trâu tổng vì chuyện của cô, điều này nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cậu ấy ở công ty trong tương lai.

“Thực sự không phải lỗi của Hạ Huân. Tự ý xông vào là do tôi không đúng, Trâu tổng xin thứ lỗi.”

Cô thậm chí còn cúi đầu thể hiện thái độ rất thành khẩn, bởi lẽ ánh mắt lạnh lùng của anh vừa rồi đã khiến cô có chút sợ hãi.

Trâu Thanh Duẫn đã dành cả đêm hồ sơ nhân viên cùng thông tin cơ bản của Phương Sở Sở, tất cả đều cho thấy cô và Hạ Huân đã ở cùng nhau trong thời gian dài.

Đã từ rất lâu rồi kể từ khi một người phụ nữ có thể thu hút anh ta trong từng cử chỉ như vậy. Anh đối với cô vô cùng cẩn thận, để rồi đổi lấy một gáo nước lạnh dội lên đầu, sự thất vọng ập đến chóng vánh.

Tất cả giấy tờ bị ném vào máy hủy tài liệu và bị tách ra thành từng mảnh.

Anh là một doanh nhân, trên thương trường, anh nhất định sẽ không thực hiện các khoản đầu tư không có lợi.

Vốn dĩ anh đang vui mừng vì ngày mai sẽ rời khỏi thành phố P và có lẽ không có cơ hội gặp lại Phương Sở Sở, nhưng bây giờ thấy cô vì Hạ Huân mà hạ mình, sắc mặt Trâu Thanh Duẫn lại thay đổi.

“Phương Sở Sở, để tôi cùng cô làm một cái giao dịch.”

Phương Sở Sở lập tức thẳng người, nghiêm túc lắng nghe.

“Cô đi theo tôi, Hạ Huân sau này đảm bảo thuận buồm xuôi gió.”

“Ý là gì?”

Sao chủ đề đột nhiên lại quay về Hạ Huân? Khi Phương Sở Sở thầm than mình thật ngốc không thể theo kịp ý tứ của Trâu tổng, thì câu nói tiếp theo của anh đã khiến đầu cô như muốn nổ tung.

“Quy tắc bất thành văn, cô không hiểu sao?”

Nhưng, theo thường lệ, không phải đến cả các nữ minh tinh đều vô cùng nhạt nhòa sao, sao lại đến lượt một trợ lý nhỏ bé như cô tham gia vào cái quy tắc bất thành văn này. Liệu chuyện này có liên quan gì đến sự nổi tiếng của Hạ Huân trong tương lai không? Dù sao cô cũng không quan tâm Hạ Huân nhiều đến như vậy.

Tạm thời bỏ Hạ Huân sang một bên, nếu quả thật cô ấy muốn đồng ý, vậy nghĩa là Trâu Thanh Duẫn…

Trâu tổng này muốn ngủ với cô.

Nghĩ đến đây, đầu cô thực sự muốn bùng nổ thật sự.

Trâu Thanh Duẫn chăm chú quan sát sắc mặt lúc xanh lúc đỏ của Sở Sở, trong đầu suy nghĩ rối loạn, một nửa anh hi vọng cô chấp thuận ở bên mình, mặt còn lại không tự chủ mà muốn cô từ chối, không muốn cô vì Hạ Huân mà làm chuyện này, chính anh cũng cảm thấy mình thật là vô lý.

Anh chậm rãi bước xuống máy chạy bộ, kéo chiếc khăn tắm treo bên cạnh, giả vờ không quan tâm, thờ ơ nói:

"Ngày mai tôi đi, cô càng sớm càng tốt cho tôi một câu trả lời.”

Phương Sở Sở vẫn chưa hết bối rối, theo bản năng gật gật đầu.

Thấy anh sắp rời khỏi, bất chợt, chân nhanh hơn não, cô đuổi theo hỏi một câu: “Đi đâu?”

“Đi ăn sáng,” Trâu Thanh Duẫn không ngờ cô lại đuổi theo mình, lại càng không nghĩ đến, cô còn mở miệng hỏi đi đâu, anh buột miệng hỏi lại: “Cùng nhau?”

Sở Sở lấy lại thần sắc, lập tức cự tuyệt:

"Không, không, không, tôi và anh tuyệt đối không được xuất hiện cùng nhau trong nhà hàng."

Tất cả các trợ lý cũng ở đó, nếu nhìn thấy cô, họ có thể sẽ lấy cô làm chủ đề bàn tán.

“Tôi biết, tôi là ở trong phòng ăn cơm, đi hay không đi?”

“Phòng, phòng của anh?”

Trâu Thanh Duẫn đẩy cửa kính ra, không kiên nhẫn nói:

“Tôi không thích lặp lại lời mình đã nói, đi theo tôi.”

Phương Sở Sở cảm thấy cả người mềm nhũn tựa hồ như chẳng còn chút xương sống nào, đột nhiên có người ngỏ lời ngủ với cô, cô còn ngu xuẩn đi theo, thà trực tiếp lên giường dang 2 chân còn hơn.

Nhưng mà, sau khi qua ngôi làng này, sẽ không còn nhà hàng nào như vậy, nếu đã vậy thì chỉ lần này ngu ngốc một phen thôi.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, Phương Sở Sở đi theo Trâu Thanh Duẫn vào một căn hộ áp mái.

Trâu Thanh Duẫn trước tiên gọi cho quầy lễ tân mang lên 2 bữa sáng, sau khi gác máy liền thấy Phương Sở Sở chắp tay sau lưng, phấn khích nhìn xung quanh.

“Lại đây, tôi dẫn cô đi một vòng.”

Trâu Thanh Duẫn nắm lấy tay Phương Sở Sở, dẫn cô đi ra ngoài ban công nhìn xung quanh một lượt rồi quay trở lại bên trong phòng, mỗi khi anh mở một cánh cửa ra, anh đều nghe được lời khen ngợi phát ra từ cô gái bên cạnh, với tư cách là chủ khách sạn này, anh rất hài lòng với phản ứng của cô.

Cuối cùng đến phòng ngủ chính, cũng là căn phòng lớn nhất, anh mở cửa ra, lập tức đập vào mắt cô gái chính là chiếc giường lớn chính giữa trải một tấm chăn lụa, rộng rãi đủ để đến bốn năm người ngủ.

Trâu Thanh Duẫn đứng phía sau Phương Sở Sở, hơi nghiêng người đặt một nụ hôn mập mập mờ mờ xuống tai cô, thấp giọng nói:

“Nếu em chấp thuận, em sẽ ở trên chiếc giường này.”