- Nhưng anh đã hiểu gì về em đâu, em cũng không hiểu gì về anh cả!
- Những chuyện trước đây đều đã là quá khứ, cho dù có biết nhiều đi chăng nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Tương lai còn quan trọng hơn nhiều, đúng không nào? Anh hy vọng mỗi ngày đi làm về có thể được ăn món ăn do em nấu, cho dù có khó ăn anh cũng sẽ khen món ăn hợp khẩu vị; khi em buồn, anh sẽ để em tựa vào vai anh, cho dù nước mắt, nước mũi của em có dính đầy áo anh, anh cũng chấp nhận! Có thể chúng ta thỉnh thoảng cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, nhưng đôi bên sẽ nhanh chóng quên hết những chuyện vớ vẩn ấy… – Đôi mắt Đỗ Tư Phàm long lanh, càng nói càng hay – Phương Đường, sống với anh, ngày tháng sẽ rất bình yên và đạm bạc. Em có sẵn lòng cùng anh xây dựng hạnh phúc đạm bạc này không?
- Nhận lời đi! Nhận lời đi! Nhận lời đi! – Đám đông xung quanh bắt đầu tỏ ra phấn khích.
Phương Đường thầm nghĩ: cho dù là anh ấy đang diễn kịch, mình cũng nên phối hợp với anh ấy một chút. Thế nên cô gật đầu: “Em đồng ý!”
- Ồ… – Đám đông ồ lên và hò reo ầm ĩ, Đỗ Tư Phàm bế bổng Phương Đường lên, quay vòng vòng.
Ông lão đột nhiên tuyên bố: “Bây giờ mới đôi uyên ương này nhận sự chúc phúc của mọi người!”, có người bê hai bát rượu đến cho Phương Đường và Đỗ Tư Phàm, mặc dù bát rượu rất vơi, nhưng cái bát to gần bằng cái chậu rửa mặt, chỉ một bát cũng đựng được gần một cân rượu trắng.
Phương Đường rùng mình: “Ông ơi, ban nãy ông có nói phải uống rượu đâu ạ?”
Ông lão cười rạng rỡ: “Bát rượu này là tâm ý của mọi người, nhất định phải uống, hơn nữa còn không được nhờ người khác uống hộ! Yên tâm đi, rượu này của chúng tôi nấu, không say đâu! Rất ngọt là khác!”
- Uống đi, uống đi, uống đi!… – Đám đông lại hô hào, chẳng để cho hai người có cơ hội từ chối. Phương Đường đành phải bê bát rượu lên, nhắm chặt hai mắt và uống cạn một hơi.
- Cám ơn mọi người! – Đỗ Tư Phàm một tay nắm tay Phương Đường, một tay giơ cao cái bát đã uống cạn lên trước mặt mọi người. Bao nhiêu cặp tình nhân đều nhìn hai người bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
Phương Đường cảm thấy quang cảnh trước mắt như mờ đi, đầu càng lúc càng nặng, bước chân càng lúc càng lâng lâng, tiếng cười nói của đám đông mỗi lúc càng xa dần, phảng phất tựa như khói. Cô quay sang Đỗ Tư Phàm cười: “Em nghĩ em say rồi!”, nói rồi người cô đổ vật sang một bên.
Một đêm không mộng mị. Phương Đường thư thái xoay người, vô tình chạm phải cái gì đó, cô mơ mơ màng màng đưa tay sờ sờ, miệng lảm nhảm: “Cứng quá!”, sau đó tự tìm một chỗ mềm mại hơn để ngủ tiếp.
-Vợ ơi, dậy đi thôi!
- Đừng làm ồn!
- Em muốn ngủ cũng được, nhưng có thể đừng sờ mó người anh như thế có được không?
- Ồn chết đi được! – Phương Đường bắt đầu ca thán. Không phải chứ, sao lại có người nói chuyện với cô? Lại còn là đàn ông nữa chứ. Đàn ông??? Phương Đường giật nảy mình bừng tỉnh, mở mắt ra đã bắt gặp ngay ánh mắt của người kia. Không kinh hoàng, không la lên, cô chỉ nhắm chặt mắt lại, điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau đó hỏi bằng giọng hết sức bình thản: “Em biết em hỏi anh những câu này có hơi ngốc nghếch, nhưng em vẫn phải hỏi: Tại sao anh không mặc quần áo? Tại sao em lại ngủ chung giường với anh?”
Đỗ Tư Phàm thở dài: “Em nói xem?”
Phương Đường nhắm mắt cố nhớ chuyện tối qua, nhưng kể từ sau khi uống bát rượu đó vào, cô không thể nhớ nỗi bất cứ chuyện gì: “Tối qua chúng ta làm sao thế nhỉ?”
- Tối qua chúng ta đã cùng làm rất nhiều việc, em muốn nói đến việc gì? – Đỗ Tư Phàm rõ ràng đang muốn trêu chọc cô.
Phương Đường nhắm mắt vẻ hối hận, sau đó mất một phút để điều chỉnh tâm trạng của mình, nhảy xuống khỏi giường, tìm ba lô vớ lấy bộ quần áo sạch ở bên trong rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Con gái ra ngoài một mình, tốt nhất là không nên uống quá nhiều rượu. Lần này đánh mất mình, lần sau không biết chừng bị người ta bán đến một vùng hẻo lánh nào đó cả đời không thể thoát thân cũng nên. Phương Đường ra sức kỳ cọ cơ thể, muốn lau sạch vết tích tối qua.
©STE.NT
Đỗ Tư Phàm như có con mắt nhìn thấu suốt mọi vật, có thể nhìn thấy mọi thứ đang xảy ra bên trong: “Vợ ơi, đừng có chà mạnh như thế, xước hết da đấy. Hơn nữa những dấu vết ấy đã lưu lại trong tim, có dùng nước cũng chẳng ăn thua gì đâu!”
- Ai là vợ của anh chứ? – Phương Đường gào lên.
- Tối qua ở trước mặt bao nhiêu người em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, bây giờ lại định nuốt lời hả?
- Tôi quên rồi!
- Không thể nào! Trước khi nhận lời cầu hôn của anh, em đã uống rượu đâu nhỉ?
- Tôi chỉ là phối hợp diễn kịch với anh thôi!
- Nhưng anh lại cho là thật đấy!
Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Phương Đường dùng khăn mặt quấn tóc đi ra, cô tìm thấy máy sấy tóc ở trong tủ.
- Vợ à, tóc của em đẹp thật đấy! – Đỗ Tư Phàm cười nhăn nhở.
Phương Đường không thèm tranh cãi về những chuyện này nữa: “Cám ơn anh tối qua đã cho em ngủ lại đây, không để em phải ngủ ngoài đường. Lát nữa em sẽ đi ngay!”
- Tuyệt tình thật đấy!
- Giữa chúng ta vốn chẳng có tình cảm, sao có thể nói là tuyệt tình?
- Anh muốn lấy em!
Phương Đường nói bằng giọng rất bình thản, cứ như thể chuyện chẳng có liên quan gì đến mình: “Cho dù tối qua đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không cần phải chịu trách nhiệm, anh vẫn là người tự do!”
Đỗ Tư Phàm cười nhăn nhó: “Lần đầu tiên anh gặp một cô gái mà từ chối anh đến hai lần liền. Anh có gì không tốt ư?”
- Không, anh rất tốt, ngoại hình không tồi, tính cách cởi mở, gia cảnh cũng không tồi, con người lại lãng mạn, rất tâm lý. Có thể trong mắt người con gái hiểu anh, anh là người hoàn mỹ! – Phương Đường đặt cái máy sấy xuống, lấy sợi dây chun buộc cao tóc ra đằng sau – Những thứ quá hoàn mỹ em cũng không dám chạm đến, bởi vì nó không chân thực, cảm giác giống như ở trên một đám mây, có thể bị rơi xuống bất cứ lúc nào. Anh là thiên sứ, có đôi cánh, không sợ bay ở trên trời. Còn em chỉ là một con chó hoang lang thang, số phận là phải sống cuộc sống thấp hèn và bất hạnh dưới mặt đất rồi.
- Chó hoang cũng có thể biến thành thiên sứ mà! – Đỗ Tư Phàm nói – Có lẽ nếu anh không phải là thiên sứ trong mắt em, thì anh cũng chỉ là một con chó hoang mà thôi!
- Với điều kiện của anh, anh hoàn toàn có thể tìm được một cô gái xinh đẹp, giỏi giang hơn em để chung sống suốt cuộc đời.
- Người anh cần không phải là một phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang, anh cần một cảm giác, anh tin chúng ta là cùng một loại người, chúng ta có thể hạnh phúc!
Phương Đường bắt đầu thu dọn hành lý của mình: “Đến em còn chẳng hiểu bản thân mình là loại người gì nữa là!”
Đỗ Tư Phàm giật lấy cái túi của cô: “Tối qua, lúc em nhìn anh qua đống lửa, em có dám nói em không chút cảm giác nào với anh không?”
- Cảm giác của em lúc đó là: một kẻ thất bại cả trong tình yêu và sự nghiệp đang ngưỡng mộ một người thành công và vui vẻ! – Phương Đường lại gào lên – Tại sao anh cứ muốn em chơi trò chơi mạo hiểm chẳng chút thú vị này với anh chứ hả? – Người này có thể mang lại ánh hào quang cho cô, cũng năm lần bảy lượt chạm đến tâm trạng của cô, cô “ngửi thấy” một chút nguy hiểm ở đây.
- Đời người vốn là một cuộc mạo hiểm tràn đầy những ẩn số chưa biết.
- Em không thích mạo hiểm!
Đỗ Tư Phàm nói thẳng: “Em không dám cùng anh mạo hiểm hay là vì không thể quên được gã đàn ông đã làm em tổn thương?”
- Anh có yêu em không? – Tâm trạng của Phương Đường đang mất kiểm soát.
- Em nói cái gì?
- Em hỏi anh có yêu em không?
Đỗ Tư Phàm khựng người.
- Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã từng nói: tình yêu và hôn nhân đối với em vẫn rất thiêng liêng và đẹp đẽ. Anh không yêu em, em cũng không yêu anh, vậy chúng ta lấy nhau làm gì? – Phương Đường cảm thấy hơi đắc chí vì chút thắng thế của mình.