- Cô làm gái phải không?
Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc còn khá mới, quần tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.
- Ừ, thì sao…
- Tôi muốn…với cô… – Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.
Nó nhìn hắn… nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập người ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: “Tôi muốn …với cô…”
- Cô cười cái gì? Cô làm gái, tôi muốn chơi gái… Được không?
- Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. – Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.
- Bao nhiêu tiền?
- 200, tiền phòng anh tự trả.
Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.
- Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không… Còn tiền phòng thì… về chỗ trọ của tôi đi…
Trời đất ơi… Đi tìm gái mà trả giá… Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là điếm, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua.
- Về nhà ông, ông gϊếŧ tôi rồi sao???
- Ờ… thì… cô không tin thì thôi… Tôi tìm người khác.
- Thôi được rồi ông kẹ… Đưa tiền trước đi.
- Không, xong tôi đưa, đưa trước rồi cô bỏ chạy rồi sao.
Nó vừa cười vừa lắc đầu, leo lên chiếc xe wave tàu của hắn ta và băng qua những con đường Sài gòn vẫn còn sáng đèn mặc dù đã hơn 2h sáng.
Căn phòng trọ của hắn nằm trong dãy phòng bình dân, nhìn vẻ bề ngoài của mấy căn phòng, nó đoán rằng đây là khu dành cho những người cũng vất vả mới kiếm được tiền để chu toàn cuộc sống. Khu phòng trọ nó đang thuê cũng vậy.
Hắn nhẹ nhàng dắt xe vào phòng trọ, tránh gây ồn vì cũng đã hơn 2h sáng. Căn phòng nhỏ, không có nhiều vật dụng và khá gọn gàng so với một thằng thanh niên sống một thân một mình như hắn. Hắn chỉ tay vào chiếc nệm mỏng đặt dưới sàn nhà.
- Cô… ngồi đó đi. – Rồi quay qua rót cho nó ly nước.
Bỗng dưng nó thấy cảm động, hình như đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng chơi rót cho nó một ly nước trước khi hành sự.
Nó đưa tay nhận ly nước từ hắn, khẽ nói:
- Ừ, ừ nhỉ.
Hắn hơi bối rối và mắc cỡ. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm một điếm của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình là quá mạo hiểm. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao…
Nó đứng dậy, để ly nước lên bàn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ những chiếc nút của cái áo sơ mi sờn cũ. Nó và hắn bắt đầu cuộc mua bán của mình. Hắn vụng về. Rất vụng về. Với kinh nghiệm của một con điếm, nó lờ mờ đoán rằng, có thể đây là lần đầu tiên hắn chạm vào thân thể của một người đàn bà. Tại sao người đó lại là nó?
Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh và ngắn ngủi. Với một người không nhiều kinh nghiệm như hắn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó ngồi dậy, hỏi hắn:
- Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi…
Câu hỏi ngưng lại, vì nó thấy hắn đã ngủ tự lúc nào. Có lẽ hơi men và hơi tình đã làm cho hắn quá mệt mỏi rồi. Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng trọ mình đang ngồi. Rồi bỗng dưng nó mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn và quàng tay qua ôm ngang bụng người đàn ông vừa ngủ với nó.
Hắn là người khách duy nhất đêm nay của nó.
***
Sáng tỉnh dậy, nó thấy nét mặt lúng túng của hắn khi nhìn nó. Rõ ràng là hắn vẫn nhớ đêm qua mình đã làm gì, nhưng hình như hắn không ngờ một việc như vậy lại có thể xảy ra.
- Xin lỗi cô… Tôi… tôi ngủ quên, để tôi chở cô về liền.
- Anh ăn bánh, mà chưa có trả tiền đó. Tính xù hả?
- Tôi… quên mất, của cô đây. Hắn lục lọi túi mình rồi móc ra 150 ngàn đưa cho nó. Nó cầm tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn đưa lại cho hắn.
- Hôm qua tôi khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh đó. Lần sau… nhớ ghé ủng hộ tôi nữa nha. – Nó nói rồi phì cười – Tôi tự về được rồi. Chỗ này cũng gần chỗ của tôi.
Nó bỏ đi khi hắn vẫn còn đứng ấp úng không biết phải nói gì. 20 ngàn tiền xe ôm từ chỗ hắn về nhà nó. Lần đầu tiên nó đi khách với giá 80 ngàn… Điếm ơi, mày mất giá dữ vậy sao?
***
Lần thứ 2 nó gặp hắn.
Vẫn chiếc xe wave Tàu còn khá mới, vẫn bộ đồ sờn cũ. Và nó nhận ra hắn.
- À, anh muốn “ngủ với tôi nữa hả? – Nó hỏi hắn, không giấu nụ cười.
- Cô vẫn còn… đứng đây àh.
- Tui là gái đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.
- Có mấy lần, tôi ghé kiếm cô, nhưng không gặp. Tưởng cô đi chỗ khác rồi.
- Cái gì? Anh kiếm tôi hả? Chi dạ?
- Thì … tôi muốn gặp cô.
- Vậy hôm nay gặp rồi đó. Rồi anh tính sao?
- Nhưng, ừm… hôm nay tôi hết tiền rồi, còn có 100 ngàn thôi. Nên tôi muốn cô đi ăn với tôi thôi. Được không?
Cái gì vậy? Một thằng khách làng chơi quay trở lại mời một con điếm đi ăn. Đây đâu phải tiểu thuyết diễm tình. Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra với nó?
- Ừ, thì đi. Tôi cũng đói bụng rồi.
Nó leo lên xe hắn ta và 2 người tấp vào một quán hủ tiếu gõ ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 5 ngàn một tô, 20 ngàn cho bữa ăn của 2 người.
- Cô uống gì không?
- Có thùng trà đá kìa, bày vẻ làm cái gì cho tốn tiền.
Hắn chở nó lại chỗ cũ, trước khi chia tay, hắn xin số điện thoại của nó.
- Anh tính nâng cấp tôi từ gái đứng đường lên gái gọi đó hả?
Nhưng rồi nó cũng để cho hắn nâng cấp.
***
Lần thứ 3 nó gặp hắn.
Vẫn trong căn phòng trọ của hắn. Vẫn với giá 150 ngàn. Nhưng khác ở chỗ: Hắn không say.
Hắn ý thức được mình đang làm gì, sẽ làm gì và phải làm gì. Hắn làm những việc đó một cách từ tốn và nhẹ nhàng với nó. Nó tự hỏi, phải chăng đấy là bản năng của một thằng đàn ông khi ngủ với đàn bà. Tự khắc nó sẽ biết phải làm gì mà không cần ai chỉ dạy.
Đã từ lâu, nó quên cảm giác yêu thương khi phải quan hệ thân xác. Đó là công cụ kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, để lo cho bà ngoại nó và cả đứa con thơ đang ở quê nhà. Nó không yêu công việc này, nhưng đó là thứ duy nhất nó có thể làm để kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một con điếm không yêu nghề.
Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và nâng niu của hắn làm cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như một cơn mưa, làm tươi mát khu vườn đang khô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thật nồng cháy.
- Cho em xin điếu thuốc. – Nó bảo hắn ta, và nó thấy hắn hơi ngạc nhiên khi nghe nó thay đổi cách xưng hô.
Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và nói chuyện cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với một thằng khách làng chơi.
- Em làm gái được 3 năm nay rồi. Quê em ở Bầu Lâm, vùng sâu vùng xa chắc anh không biết đâu. Nhà em còn bà ngoại em… và con em. Con gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không có cha. Trong lòng em, thằng cha khốn nạn của nó chết rồi. Năm em vừa 18 đôi mươi, thằng sở khanh đó cưa cẩm em, rồi sau khi ngủ với em xong, nó lặn mất tăm. Khốn nạn… Khi biết mình mang bầu, em nhất quyết giữ đứa con, vì dù gì, đó cũng là một phần máu thịt của em. Ba má em mất khi em còn nhỏ, tai nạn giao thông, bà ngoại nuôi em từ đó tới giờ… Nhà em nghèo lắm. Sau khi sinh con được 3 năm, em quyết định lên Sài gòn kiếm sống, chứ không thể ở dưới đó ôm nhau mà chết đói được. Lúc đầu em lên đây ở với một con nhỏ bạn cùng quê. Nó làm gái. Cũng nó dẫn em đi làm đó. Lúc đầu em phân vân lắm. Nếu em là một con nhỏ còn trinh trắng, chắc em không làm đâu, nhưng mà… còn cái gì để mất nữa. Bạn em đâu à? Nó bị hốt đi cải tạo rồi. Đợt đó may mà em chạy kịp, chứ không, anh cũng không gặp được em đâu…