Chương 2.2: Em có từng nghe thấy? (2)

Người dẫn chương trình mỉm cười: "Trương tiên sinh, theo tôi được biết, anh đã tốt nghiệp rất nhiều năm rồi đúng không?" Anh gật đầu: "Năm năm rưỡi". Người dẫn chương trình phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ: "Tốt nghiệp chưa đến sáu năm mà đã có thành tựu lớn như vậy, điều này làm cho những người qua bao năm như chúng tôi càng thêm xấu hổ." Đề tài vừa chuyển, nhanh đến mức khiến người ta trở tay không kịp: "Vậy bạn gái của anh có ở cùng một chỗ với anh không?" Câu hỏi này rất có kỹ xảo, tấn công bất ngờ khi người ta không chú ý.

Mọi người đều quan tâm đến vấn đề này.

Anh chậm rãi lắc đầu: "Không có, cô ấy kết hôn rồi." Giọng nói của anh rất bình tĩnh.

Dưới khán đài có người bênh vực kẻ yếu, hỏi vì sao, trong lúc nhất thời ồn ào hẳn lên.

Người dẫn chương trình cố ý lấy giọng điệu thoải mái hỏi: "Có phải cô gái vừa mới nghe điện thoại kia tên là Chung... Bút không?"

Trương Hòa không trả lời, không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ lộ ra nụ cười lễ phép với mọi người.

Mọi người làm sao chịu buông tha anh, ồn ào mồm năm miệng mười phát biểu nghị luận.

Người dẫn chương trình ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại, không chút hoang mang đưa ra vấn đề: "Trương tiên sinh, cho phép tôi hỏi lại một lần nữa, vì sao anh lại tới tham gia {Bầu trời nhân gian}?" Anh ta gặp vô số người, liếc mắt một cái liền nhìn ra ý chí kiên định, tính cách không dễ dàng thỏa hiệp của người trẻ tuổi này, dự định từ từ dẫn dắt, đạt được đáp án mà tất cả mọi người đều muốn có được.

Trương Hòa cười với mọi người dưới khán đài, sau đó đứng lên, thản nhiên nói: "Tôi chỉ muốn cho cô ấy biết mà thôi." Anh nhìn quanh khán giả: "Chương trình đã kết thúc, tôi phải đi rồi." Anh phất tay, không chút do dự rời đi.

Chương trình truyền hình có tỉ lệ người xem cao nhất trong nước, cũng bởi vì chuyện này, tất cả mọi người đều đang nghị luận về cô gái thần bí tên là "Chung Bỉ".

Chung Bút đang ở Hồng Kông, đã một tuần không ra khỏi nhà. Gần đây cô mới xin từ chức nên tâm trạng khá xấu. Đứa con trai sáu tuổi là Tả Học đang xem "Thám tử lừng danh Conan", rất tập trung tinh thần nhìn không chớp mắt. Cô cuộn hai chân lên ghế sô pha, ôm Laptop, vừa xem tiết mục giải trí vừa ngái ngủ, đầu mơ màng như đang bay.

Cô nhìn thấy Trương Hòa, trên tivi anh mặc áo T - shirt màu xám nhạt, quần dài màu đay, quần áo khiêm tốn nhưng khí chất xuất chúng, vô cùng ăn ảnh, cô không khỏi phấn chấn tinh thần, vung quyền nói: "Quán quân không phải anh thì còn ai khác?" Không có bất kỳ lý do gì, cô tin tưởng anh như vậy đấy. Nữ tuyển thủ số 6 kia biểu hiện cũng cực kỳ xuất sắc, bình tĩnh tỉnh táo, tố chất tâm lý tốt vượt qua thử thách, phân tích có trật tự, là một kình địch lớn của Trương Hòa. Cô nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, một lòng hy vọng người ta phạm sai lầm.

Thân thể căng thẳng, tim đập thình thịch, cứ lặp đi lặp lại như thế, cô so với người trong màn hình còn căng thẳng hơn. Mỗi lần Trương Hòa trả lời đúng một câu hỏi, cô lại sống lại một lần nữa.

Tả Học ném điều khiển từ xa xuống, tiết tấu chặt chẽ của nhạc Nhật vang lên, là ca khúc cuối phim. Cậu nhóc đang xem tập mới nhất của Conan, là tiếng Nhật không có phụ đề nhưng cậu có thể nghe hiểu, vì xem Conan, cậu rất cố gắng học tiếng Nhật. Cậu nhóc đi tới, lắc tay người phụ nữ đang ở trong cảnh giới lãng quên cậu nhóc: "Mẹ, con đói bụng." Cô thuận miệng đáp một tiếng: "A..." Nhưng không nói tiếp.

Cô nghe thấy người chủ trì nói: "Không phải gió lay, không phải trời động, mà là tâm động" thì không khỏi sửng sốt, sau đó nghe thấy anh nói: "Không biết cú điện thoại này còn gọi được hay không?", cô lập tức nghe thấy điện thoại vang lên ở trên lầu, không khỏi ngây dại một hồi lâu. Nhạc chuông điện thoại di động là một ca khúc trong album mới của Lương Tĩnh Như, ấm áp trữ tình, khẽ hát: "Hy vọng người tôi yêu khỏe mạnh, cá tính lại rất lương thiện, bàn tay to có thể bao dung sự quật cường nho nhỏ của tôi..."

Cô thất tha thất thểu chạy lên lầu, bước chân không vững, té ngã rồi lại đứng lên, tiến vào phòng cầm lấy điện thoại di động, hoảng loạn ấn nút kết nối, trong lòng hình như có thiên quân vạn mã đang lao nhanh.

Khi người đàn ông anh tuấn đẹp trai trên tivi kia dịu dàng nói với ống kính: "Chung Bút, nhiều năm như vậy trôi qua, em có từng nghe qua?" Cô cảm khái vô hạn, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lòng đang cao giọng hò hét: Hiện tại, nghe thấy rồi!

Chờ nhịp tim khôi phục, giọng nói của cô quá mức bình tĩnh đến ngay cả chính mình cũng khó có thể tin được.

Trong đầu có trăm ngàn ý nghĩ xoay chuyển, cuối cùng cô nói với anh: "A Duyệt, em đang ly hôn."

A Duyệt là tên gọi độc chiếm duy nhất mà cô gọi anh. Cô từng là sinh viên khoa Trung văn, trường đại học tốt nhất trong nước. Câu đầu tiên trong {Luận Ngữ • Học} chính là "Học đi đôi với thực hành, không nói lý thuyết suông", từ "Hòa" tương đồng với từ "Duyệt" có ý nghĩa là vui vẻ, cao hứng. Trương Hòa cũng giống như Trương Duyệt, nên cô gọi anh là A Duyệt, A Duyệt độc nhất vô nhị. Cô đặt tên cho con trai là "Học" trong "Học đi đôi với thực hành, không nói lý thuyết suông!

Xem xong, cô lắc đầu, quệt khô hốc mắt ướŧ áŧ, bốp một tiếng khép máy tính lại, hắng giọng nói: "Tả Học, trong bếp có mì sợi, con có thể thử tự mình làm, cũng có thể để dì làm." Tả Học "Xì" một tiếng, tức giận nói: "Hôm nay là cuối tháng, dì nghỉ."

Chung Bút gãi gãi tóc: "Rất dễ làm, cắm nguồn điện vào nồi cơm điện, rót nước nóng, ấn nút phía dưới là được rồi. Không phải con nói chuyện của mình tự mình làm sao?"

Tả Học ngồi xuống ghế riêng của mình, học dáng vẻ của người lớn, hai tay ôm ngực, chân phải nâng lên đặt sang chân trái: "Mẹ không cho con ăn mì sợi... Lúc mẹ ly hôn với Tả Tư, con đã ở trước mặt thẩm phán nói muốn ở cùng ba..."

Chung Bút nghe vậy lập tức đầu hàng, vội vàng nói: "Được được được, mẹ sẽ đi làm Mãn Hán Toàn Tịch cho con, được chưa?"