Chương 3.1: Vui vẻ cùng nỗi xót xa đan xen (1)

Tả Học luôn gọi thẳng tên của ba mình, Tả gia không có ai sửa cho cậu nhóc, ngay cả Tả Tư cũng không để ý.

Cậu ăn xong "Mãn Hán Toàn Tịch" - Mì sốt tương, sau đó lau miệng: "Mẹ, sắp khai giảng rồi, con muốn mua cặp sách." Cậu cũng từng gọi thẳng tên của cô, kết quả bị Chung Bút đánh đến mông đỏ bừng, ngã một lần khôn hơn một chút, sau đó không còn làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy nữa.

Chung Bút lười biếng không trả lời, coi như không nghe thấy. Ghế sô pha cũng to như giường lớn, vô cùng mềm mại, cũng chính là nơi sinh hoạt hàng ngày của cô, khẩu hiệu của cô là: "Ghế sô pha chính là trận địa, sao có thể để người khác xâm phạm?" Mỗi ngày có 24 giờ cô đều nằm ở trên đó, ngay cả khi ăn cũng phải để dì giúp việc bưng đến. Tả Học nghiêm trang thảo luận vấn đề này với cô: "Mẹ, chân mẹ dùng để làm gì?" Cô duỗi người: "Mẹ là động vật thân mềm, không có chân."

Đây chính là lười một lần thành quen thói, hừ!

Tả Học xông tới rút ổ cắm laptop của cô, hoa chân múa tay vui sướиɠ, lớn tiếng ồn ào: "Mẹ, con muốn mua cặp sách mới!" Chung Bút nhìn màn hình tối đen ở trước mắt, lại nhìn con trai, tựa hồ có chút mất hứng, nhún vai nói: "OK, mua cặp sách mới. Nhưng mà con phải đợi mẹ một tiếng nữa." Cô vọt vào toilet tắm rửa, thay quần áo, chải đầu, trang điểm, bận rộn không thôi. Tiếng động ở trên lầu vang lên rất lớn, gió táp mưa sa, giống như đang đánh giặc.

Lúc cô xuống đã thay quần áo mùa hè mới đưa ra thị trường, một bộ váy dài hở một bên vai màu xanh lá cây, cắt may vừa vặn như nước chảy, tóc búi lên, chỉ đeo một bên khuyên tai, dây xích thật dài rủ xuống trên vai, kim cương to bằng hạt đậu xanh lấp lánh tỏa sáng. Cô lắc giọt nước chưa khô trên tay, cầm lấy túi xách tua rua màu bạc, đắc ý nói: "Thế nào?" Tả Học gật đầu, nhìn đồng hồ đeo tay nói: "Không tệ, may mà hôm nay chỉ quá 2 phút."

Tả gia nằm ở đường Di Đôn Hồng Kông, là một tòa nhà nhỏ ba tầng độc lập, kiến trúc kiểu châu Âu màu trắng, bãi cỏ rộng lớn, cây xanh rợp bóng. Là khu vực hoàng kim tấc đất tấc vàng, lại có một vườn hoa to, bên trong có bể bơi, sân tennis, xung quanh trồng đầy hoa hồng và hoa tulip, trên đường mòn phủ kín đá cuội màu trắng, giống như một bức tranh sơn dầu màu sắc nồng đậm.

Chung Bút lái một chiếc RV màu xám bạc đi ra khỏi gara. Tả Học nghiêng đầu hỏi: "Xe thể thao của mẹ đâu?" Đầu ngón tay cô cầm chặt tay lái, thờ ơ nói: "Con biết không, mẹ đã qua thời kỳ trêu hoa ghẹo nguyệt rồi." Cô không còn thích lái xe thể thao màu sắc tươi đẹp nữa, cô đã sớm không còn là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi.

Tả Học nhìn cô một cái, cũng không phản ứng gì, chỉ nói: "Chỉ mong là vậy!"

Hai mẹ con đến Tiêm Sa Chủy. Chung Bút quét ngang mấy cửa hàng nổi tiếng quốc tế, lúc xách mấy cái túi giấy đi ra, Tả Học vô cùng bất mãn: "Cặp sách của con đâu?"

Cô thở hồng hộc, nói: "Biết, biết, con ngồi đây đi, bây giờ mẹ đi mua ngay."

Tả Học hừ một tiếng: "Mẹ mua quần áo như vậy để thay cơm à?"

Cô cười hì hì nói: "Mùa đông sắp tới rồi, mẹ phòng trước ấy mà." Bây giờ chỉ mới giữa tháng tám, là thời gian nóng nhất trong năm, nhưng cô đã quen chu đáo mua đồ đề phòng trước.

Tả Học rất không kiên nhẫn: "Không phải mẹ muốn ly hôn với Tả Tư sao? Sau này làm sao bây giờ?" Ngay cả cậu cũng biết từ tiết kiệm đến xa xỉ rất dễ dàng, nhưng từ xa xỉ trở về tiết kiệm lại rất khó.

Chung Bút không nặng không nhẹ vỗ đầu con trai: "Yên tâm, mẹ con mình nghèo có phúc của nghèo, giàu cũng có phúc của giàu, co được giãn được, thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Đi theo mẹ, dù sao con cũng không chết đói được." Cô đi thang máy lên tầng trên vào cửa hàng văn phòng phẩm mua cặp sách, vòng qua cửa hàng trang sức lầu một, cô thấy Tả Tư đi cùng một cô gái trẻ đang xem dây chuyền kim cương to bằng hạt đậu, cầm trong tay phát sáng rực rỡ. Cô sợ tới mức rụt cổ lại, sợ Tả Tư nhìn thấy, cặp sách cũng không mua, xoay người chạy xuống.

Cảnh tượng xấu hổ sỉ nhục như vậy không phải là lần đầu tiên, nhưng Tả Tư dường như chưa bao giờ nhìn thấy cô.

Cô ảo não nói: "Tả Tư ở phía trên, chúng ta đổi chỗ khác."

Tả Học thấy vẻ mặt cô không đúng, liền hỏi: "Cùng người khác?"

Cô quát lớn: "Chuyện của người lớn, con là trẻ con đừng nên hỏi nhiều."

Tả Học nhún vai: "Con không quan tâm, dù sao cũng là chuyện của hai người." Cậu muốn quản cũng không quản được.

Chung Bút quyết định mau chóng ngả bài với Tả Tư, cô không thể chịu đựng được nữa!

Đợi hai mẹ con dọn hết đồ đạc trong xe xuống, Chung Bút mệt đến ngã xuống sô pha: "Được rồi, có thể nửa tháng không cần ra ngoài." Tả Học ngồi trên thảm ăn xoài, luôn miệng nói: "Không được, không được, mẹ phải lái xe đưa con đi học." Chung Bút nói: "Mẹ không có ý định cho con đi học ở Hồng Kông." Cô trốn vào thư phòng gọi điện thoại, hắng giọng, rõ ràng rất căng thẳng nhưng làm bộ tùy ý hỏi: "Khi nào anh về nhà?"