Chương 2.1: Em có từng nghe thấy? (1)

Trương Hòa nhìn khán giả đông nghịt ở phía trước, trong nháy mắt tâm trạng hoảng hốt, anh dừng lại vài giây mới quay đầu lại nói: "Tôi yêu cầu trợ giúp từ bên ngoài." Người chủ trì đồng ý, nhắc nhở anh: "Anh có thời gian ba mươi giây. Xin giúp đỡ ở hiện trường hay là gọi điện thoại xin giúp đỡ?" Anh nói gọi điện thoại xin giúp đỡ. Nhưng số điện thoại kia dường như anh dùng hết sức lực cả đời mới nhấn nút gọi, mười ngón tay run rẩy, nặng như ngàn cân, từng tiếng tút tút trong điện thoại gõ vào trái tim thấp thỏm của anh. Phát hiện mình có chút thất thố, anh lấy lại bình tĩnh, chậm rãi nói trước ống kính: "Không biết cú điện thoại này có gọi được không?!"

Chuông vang lên một hồi lâu cũng không ai nhận. Anh tiếp tục gọi nhưng vẫn không ai nghe máy. Người chủ trì và khán giả đều phát ra tiếng thổn thức, sợ đầu dây bên kia không có người nghe. Mà trước ống kính, anh lại không có nửa điểm căn thẳng nhưng suy nghĩ mờ mịt, có chút thất thần, cũng không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì. Ngay khi anh sắp từ bỏ, khán giả cũng sắp mất kiên nhẫn, một giọng nữ dịu dàng vang lên: "A Duyệt, là em, Chung Bút."

Trương Hòa kích động không thể kiềm chế, vội vàng khống chế cảm xúc, nghĩ mình nên nói cái gì mới phải. Người chủ trì ở một bên thúc giục: "Trương tiên sinh, anh chỉ có ba mươi giây." Trương Hòa hoàn toàn không thèm để ý. Hiện trường đại khái yên tĩnh mười giây, anh mới chậm rãi nói từng câu từng chữ: "Không phải gió lay, không phải trời động, mà là tim anh đang rung động."

Kiềm chế tâm tình đang cuộn trào mãnh liệt, anh nhẹ giọng hỏi một câu: "Chung Bút, nhiều năm trôi qua như vậy, em có từng nghe thấy?"

Người dẫn chương trình cùng tất cả người xem tại hiện trường đều yên tĩnh, bao gồm cả người cạnh tranh đối chọi gay gắt ở đối diện kia, đều nhận thấy được cú điện thoại này không tầm thường.

Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu, lâu đến mức anh cho rằng là chân trời góc biển, tận cùng vũ trụ. Cuối cùng, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên ở đầu dây bên kia: "A Duyệt, em đang ly hôn."

Đối diện với ống kính, cách điện thoại, biển người mênh mông, hồng trần cuồn cuộn, trong thời gian hoang dã vô bờ bến, ngay cả một tiếng ân cần thăm hỏi đơn giản nhất cũng trở nên gian nan, hai người không nói gì nữa.

Người dẫn chương trình phá vỡ trầm mặc: "Hết giờ." Tất cả mọi người đều cảm thấy đáng tiếc. Ai... Người trẻ tuổi này cứ như vậy dễ dàng buông tha như vậy sao?

Trương Hòa không để ý tới tiếng tiếc hận liên tiếp, khóe môi lộ ra một nụ cười, nhanh chóng trả lời một cách rõ ràng: "Lục Tổ Tuệ Năng từ Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn kế thừa y bát đến Quảng Châu Pháp Tính Tự Hoằng Pháp. Phương trượng chủ trì chùa Pháp Tính Ấn, Tông pháp sư đang giảng kinh trong lúc gió thổi trời động, vì vậy ông hỏi:"Là gió lay hay là trời động?" Trong số đệ tử có người nói là gió lay, cũng có người nói trời động. Tuệ Năng tiến lên, chắp tay nói:"Không phải gió lay, không phải trời động mà là tâm động."

Tất cả mọi người mới hiểu được, vốn dĩ anh đã biết đáp án, cú điện thoại kia hẳn là gọi cho người mà anh động tâm kia. Trong lúc này, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Người dẫn chương trình xúc động: "Tôi làm người dẫn chương trình cũng đã hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này. Trương tiên sinh, tôi nghĩ không có ai trả lời tốt hơn anh."

Anh ta bước xuống, ôm chầm lấy Trương Hòa, kích động nói: "Trương tiên sinh, tôi biết những trải nghiệm huyền thoại của anh, anh đã từng xuất hiện trên bìa tạp chí Time, nằm trong danh sách "100 nhân vật kỹ thuật số toàn cầu". Không chỉ tôi tò mò, mà tất cả những người biết anh đều tò mò, tại sao anh lại đến {Bầu trời nhân gian} mà không phải là {Nhân vật thăm hỏi}?" Dưới khán đài, người xem phát ra tiếng cười vang, người trẻ tuổi này không những thông minh, sắc bén, hơn nữa còn rất đẹp trai.

Một số khán giả không biết anh đã rất ngạc nhiên, hóa ra chàng trai trẻ đẹp trai này rất nổi tiếng.

Trương Hòa cụp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn ống kính, gằn từng chữ nói: "Tôi có một người bạn, cô ấy chưa bao giờ xem các chương trình phân tích kinh tế, phỏng vấn nhân vật, thời sự chính trị, cô ấy chỉ thích xem giải trí, thích bát quái, thích nhạc pop, thích tiểu thuyết ngôn tình trên mạng."

Người dẫn chương trình nhìn anh, thăm dò hỏi: "Là loại bạn bè gì?"

Trương Hòa mỉm cười nhìn vào ống kính, ánh mắt trong trẻo, như là nhớ tới chuyện gì đó, cảm giác rất ấm áp. Khán giả tại hiện trường vẫn là lần đầu tiên thấy anh cười đến mê người như thế, quả thực như muốn điên đảo chúng sinh, không ít nữ sinh càn rỡ huýt sáo, dẫn tới oanh động không nhỏ. Anh nghiêng mặt nhìn vào ống kính, mặt mày rõ ràng, ánh mắt dừng ở một chỗ nào đó trong sân khấu: "Bạn gái thời đại học của tôi."

Có người phát ra tiếng thét chói tai, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt chờ mong, tò mò.