Chương 6.1: Tội lỗi không thể tha thứ (1)

Lúc Ngụy Kiến Bình chạy đi tìm Trương Hòa, anh đang ngồi đọc chương "Ly hôn" trong cuốn {Luật hôn nhân} dưới đèn, khuôn sáo, một đống danh từ chuyên ngành, vô cùng khó đọc, tựa hồ từng câu đều có ý ở ngoài lời. Kiến thức của anh chỉ nửa vời, cái hiểu cái không, dụi dụi đôi mắt đau nhức, cuối cùng quyết định ngày mai đi hỏi luật sư. Bên Hồng Kông thực hiện một hệ thống pháp luật khác, nhưng anh vẫn muốn tìm hiểu trước một chút, phòng trước khỏi họa.

Ném quyển sách dày cộp xuống, anh đứng dậy đi mở cửa. Ngụy Kiến Bình thất tha thất thểu đi tới, một thân mùi rượu, vừa nói đầu lưỡi liền thắt lại: "Trương Hòa, người anh em... Ừm... Khuyên cậu một câu, thỏ... Không ăn cỏ gần hang, ngựa tốt không ăn... Cỏ quay đầu, chân trời góc bể nơi nào không có… Hoa thơm cỏ lạ, cần gì phải treo cổ trên một thân cây chứ!" Anh ta gần hai ngày nay quả nhiên là bị đá.

Đầu tiên Trương Hòa ở {Bầu trời nhân gian} nói "Không phải gió lay, không phải trời động, mà là tâm động" kinh thế hãi tục, sau đó tìm được Chung Bút, yêu tinh gieo tai họa ngàn năm này trở về nhân gian.

Trương Hòa không để ý tới lời nói lúc say của anh ta: "Uống gì? Nước chanh?"

Ngụy Kiến Bình đặt mông ngồi xuống sô pha, cười nhạo nói: "Cậu cho rằng tôi là trẻ con ba tuổi sao? Chỉ có con gái mới uống nước chanh."

Nước chanh là đồ uống mà Chung Bút thích nhất. Trương Hòa mặt không đổi sắc nói: "Vậy thì uống nước khoáng."

Ngụy Kiến Bình uống nhiều rượu, cổ họng khô ngứa, gật đầu không tranh cãi nữa. Trương Hòa nói mở ti vi lên xem tin tức, nữ phát thanh viên của Đài Truyền hình Phượng Hoàng dùng tiếng phổ thông mang giọng miền Nam phát sóng đưa tin: "Chủ tịch Hội đồng Quản trị thiết bị điện tử Mỹ Thành - Tả Tư hôm qua đã tổ chức buổi họp báo, quyết định tăng thêm vốn đầu tư tại Hồng Kông..." Tiếp theo hình ảnh cắt đến cảnh Tả Tư hăng hái hào hứng đứng trước báo giới, đối mặt với máy ảnh trả lời phỏng vấn.

Bốp một tiếng, anh ném điều khiển từ xa xuống, màn hình TV là một mảnh đen kịt. Đèn thủy tinh chiếu trên sàn đá cẩm thạch, lấp lánh ánh sáng. Tiếng TV đột nhiên bị cắt đứt, trong phòng có vẻ hết sức yên tĩnh.

Ngụy Kiến Bình chống trán nói: "Tôi không rõ, loại phụ nữ này… Vứt bỏ cậu chạy đi với người khác... Kết hôn sinh con, cậu còn nhớ mãi không quên làm gì?"

Trương Hòa đẩy anh ta vào phòng khách: "Cậu uống say rồi." Vẻ mặt chán ghét.

Ngụy Kiến Bình ồn ào: "Tôi không say, tôi rất tỉnh táo, Chung Bút kia không đáng để cậu làm như vậy... Lương tâm cô ta đều bị chó ăn rồi, bây giờ thấy cậu công thành danh toại, lại sinh ra tâm tư lệch lạc..."

Trương Hòa nheo mắt, lớn tiếng ngắt lời anh ta: "Cậu uống say rồi!" Không cho phản bác, ném anh ta lên giường, động tác vô cùng thô lỗ.

Ngụy Kiến Bình thấy anh muốn đi, kêu to: "Người ta nói, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo!"

Trương Hòa đau đầu, quay đầu nhìn anh: "Cậu muốn thế nào?"

Ngụy Kiến Bình hừ hừ bò dậy: "Tối nay tôi muốn ngủ cùng cậu."

Trương Hòa liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Tôi không không thích chơi gay."

Ngụy Kiến Bình cười với anh, lộ ra hai cái răng cửa trắng như tuyết: "Giường của cậu thoải mái."

Trương Hòa nghĩ đến tình cảnh hai người đàn ông chen chúc cùng một chỗ, cả người nổi đầy da gà, cương quyết từ chối: "Không được, hoặc là cậu ngủ ở đây, hoặc là cậu đi."

Ngụy Kiến Bình tỏ vẻ tức giận đối với lòng dạ sắt đá của Trương Hòa, anh ta phát tiết toàn bộ cỗ oán khí này lên người của Chung Bút.

Hồng nhan họa thủy, chẳng những cướp đi huynh đệ trước kia ăn cùng ăn, ngủ thì cùng ngủ của anh ta đi, còn tra tấn Trương Hòa đến chết đi sống lại, không thấy ánh mặt trời.

Cho nên ngày hôm sau anh ta liền gọi điện thoại, không có lòng tốt nói: "Chung Bút, hiếm khi cậu quay về Bắc Kinh, mấy bạn học cũ của Hội nghiên cứu vấn đề tự sát của xã hội họp mặt, cậu đi không?"

Chung Bút có chút khϊếp đảm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, thật sự nếu từ chối thì là bất kính.

Cô phải nhìn thẳng vào quá khứ, không sợ không sợ!

Cô nói với Tả Học là muốn đi họp lớp. Tả Học khoanh chân ngồi trước cửa sổ sát đất xem truyện tranh, thờ ơ hỏi: "Có mang con đi không?"

Cô do dự hỏi: "Ý của con thì sao?" Tả Học nhún vai: "Truyện tranh của con còn chưa xem xong." Cô thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, mẹ đi đây, cơm tối nhớ bảo nhân viên phục vụ đưa lên." Tả Học gọi cô lại, nhíu mày nói: "Con không ăn cơm khách sạn, con muốn ăn Tuyết Mị Nương, sầu riêng tô." Hai món này là điểm tâm nổi tiếng. Lần này Chung Bút vô cùng hợp tác nói với cậu nhóc: "Được, mẹ mang về cho con. Còn muốn ăn gì nữa không?"