Chương 3: Không cao bằng hắn

Các tu sĩ tu tiên, luôn thích ăn mặc như tiên nhân, vô luận là nam hay nữ đều ăn mặc rất đơn bạc, nói ngắn gọn là không hề sợ lạnh. Sư phụ hắn là kiếm tu, thường xuyên đều mặc một bộ quần áo ngắn, còn bộ xiêm y dài phiêu phiêu ngày hôm nay, Hạ Lan Tiêu rất ít thấy nàng mặc.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi, không dám lại nhìn thêm, tựa như không thể tin là sư phụ đã thực sự xuất quan.

Thẳng đến Anh Chiêu cuối cùng cũng thấy hắn, lên tiếng gọi hắn một câu “Tiêu Nhi”, hắn mới nhấc chân đi lên đằng trước.

Nhóm con rối trong điện bị nàng phất phất tay đuổi đi, Hạ Lan Tiêu cúi đầu đi lên bậc thang, đi đến trước ghế dựa Anh Chiêu ngồi thì dừng lại, cúi đầu cung kính chắp tay thi lễ, sau đó nói: “Chúc mừng sư phụ.”

Anh Chiêu nguyên bản vẫn còn đang dựa đến xiêu xiêu vẹo vẹo liền từ từ ngồi dậy, trên dưới đánh giá hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi lại cao thêm có phải không?”

Hạ Lan Tiêu sửng sốt một cái chớp mắt, mới chậm rãi đáp: “Đệ tử…… Không có để ý.”

“Lại đây để vi sư nhìn xem.”

Nàng nói thực tự nhiên, Hạ Lan Tiêu cũng thực nghe lời mà uốn gối nửa quỳ xuống, ghé sát lại trước mặt nàng, muốn để cho nàng xem rõ ràng hơn một chút. Chỉ là ngón tay vô cớ cuộn lên, lưng cũng có chút cương.

Đầu dường như bị người vuốt ve một cái, hắn ngẩng đầu đối diện với đôi mắt nàng, nàng lại không chịu sờ nữa, chắp tay để sau lưng nhìn hắn cười đến mi mắt cong cong.

Ngoài cửa sổ có bóng cây lay động, lòng bàn tay đang để sau lưng của Anh Chiêu cũng có kim quang chậm rãi lưu chuyển, cho đến khi kim quang hoàn toàn tan đi, nàng mới thu lại tươi cười hiền từ đến có chút giả tạo kia, lại hỏi hắn vài câu như là “Có bỏ bê công việc gì hay không?” linh tinh vô nghĩa.

Hạ Lan Tiêu đáp đến ngoan ngoãn dị thường, trên mặt lại không có biểu tình gì, ổn trọng đến nhìn không ra cảm xúc.

Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói, Anh Chiêu nghe tiếng nhìn lại, thì ra là chưởng môn sư huynh Tham Liễu, hẳn là đã biết được tin nàng xuất quan, liền lại đây hỏi thăm.

Nàng đứng dậy đón vài bước, Hạ Lan Tiêu đi theo phía sau nàng khom người hành lễ của đệ tử, mới đứng dậy an tĩnh lui ra.

Ánh nắng ấm áp ngoài điện chiếu đến đôi mắt hắn nheo lại.

Mới vừa rồi hắn trộm đo, quả thật hắn đã cao không ít. Sư phụ trước kia chỉ lùn hơn hắn nửa cái đầu, bây giờ đỉnh đầu của sư phụ còn chưa tới cằm hắn.