Chương 2: Xuất quan

Trong cốc đầy ánh sáng mặt trời này có đủ kì trân dị thú, nhưng không có con nào bảo vệ cây cỏ bảo vệ đến hung tàn như thế.

Trong rừng gió nhẹ phất tới, đập vào mắt toàn là màu xanh lục. Gần khe suối là hoa hạnh bao quanh, cỏ lau phất phơ, thiếu niên chống đầu nhìn hơi nước lượn lờ, biểu tình trầm tĩnh. Hổ hai đầu quăng cái đuôi trong chốc lát, thấy không có người để ý tới nó, cảm thấy nhàm chán, liền đứng dậy ẩn vào trong rừng.

Trong cốc sương sớm lượn lờ đột nhiên bị một kiếm khí bàng bạc tách ra, thiếu niên liền đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm nói: “Sư phụ…… Xuất quan!”

Hắn vội vàng nhét chúc dư còn thừa vào trong ngực, một cơn gió phất qua, một góc áo cũng liền không thấy.

Bay nhanh đến mức lúc đi ngang qua Diễn Võ Trường, lúc một đám đồng môn đang đấu pháp. Thiếu niên vì cưỡi gió quá nhanh đã suýt đâm vào một người đang lơ lửng trên không. Nhưng hắn né cực nhanh, ném xuống một câu “Xin lỗi” đã bay xa thật xa.

“Hạ Lan Tiêu bị gì vậy? Đi nhanh như vậy……” Đồng môn bị buộc phải dừng lại đấu pháp chậm rãi bay xuống, nhìn phương hướng thiếu niên biến mất đặt câu hỏi.

“Chắc là vì luồng kiếm khí vừa rồi,” một người khác đáp, “Hình như Anh Chiêu trưởng lão xuất quan.”

*

Anh Chiêu chỉ bế quan một năm mà thôi.

Lúc đầu bế quan cũng không phải là vì hiểu thấu đáo đạo pháp gì đó mà bế quan, nhưng lại trời xui đất khiến tăng lên một cái cảnh giới.

Tâm tình nàng rất tốt, liền gọi một đám con rối tới trong điện múa cho mình xem.

Những con rối này là những con rối mà nàng dùng đoản kiếm điêu khắc trong những lúc nhàm chán, rót linh lực vào liền có thể hoạt động tự nhiên. Chỉ là nàng điêu khắc có chút qua loa, lúc múa kiếm thì hô mưa gọi gió, đến khiêu vũ thì cứ lại không tốt, tứ chi cực không hài hòa, thoạt nhìn rất là buồn cười.

Khi Hạ Lan Tiêu chạy về chủ điện ở Bắc Nghiêu Phong, một đám con rối gỗ vẫn còn đang không chỉnh tề mà giơ tay múa chân vòng quanh, bên cạnh còn có vài con rối ca cơ đang khảy đàn, cầm sắt hòa minh vậy mà cũng có vài phần mỹ diệu.

Chính là hình ảnh thật sự không hoà hợp, mà sư phụ suốt ngày không đàng hoàng kia của hắn lại xem đến mùi ngon, ngồi trên ghế cười đến hình chữ X. Khuỷu tay chống một bên má, ống tay áo phiêu phiêu, lộ ra một đoạn cổ tay. Trên cổ tay có một chữ “Trảm”, chữ đó dường như còn có kim quang ẩn ẩn hiện lên.