Chương 4: Gϊếŧ lần hai

Nhìn thấy thiếu niên dần đi xa, Tham Liễu mới hỏi: “Lần bế quan này muội có thu hoạch được gì không? Ta thấy tu vi của muội đã tăng lên một bậc.”

Tuy bề ngoài Tham Liễu vẫn là một bộ dáng thanh niên tuấn mỹ, nhưng hắn đã 150 tuổi rồi, Anh Chiêu thì nhỏ hơn hắn một con giáp, năm nay vừa tròn 90, nhưng mà gương mặt nàng vẫn duy trì như cũ ở tuổi 25.

“Đúng là có chút thu hoạch,” Anh Chiêu nhẹ nhàng đáp, “Muội củng cố lưu quang kiếm trận mạnh hơn trước.”

Lưu quang kiếm trận là kiếm trận chính của Anh Chiêu tự nghĩ ra, sau khi tự nghĩ ra tới nay chưa từng cải tiến.

Trước kia sư phụ luôn nói kiếm khí của nàng quá mức bá đạo, ỷ vào một thanh thần kiếm Hình Thiên hộ thể, chỉ biết công không biết thủ, khi đối chiến luôn là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại 800. Hiện giờ nàng chịu tĩnh tâm để cẩn thận cân nhắc lại kiếm trận này, cũng coi như là một việc lạ.

Nhưng Tham Liễu không hỏi nhiều, chỉ giơ tay bày một kết giới ở xung quanh đại điện, bỗng dưng hỏi: “Như thế nào?”

Không đầu không đuôi, nhưng Anh Chiêu biết hắn đang hỏi cái gì: “Muội vừa mới dò xét, trên người hắn không có ma khí.”

Nói ra rồi, nàng bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn là không thể hoàn toàn yên tâm: “Theo lý cảm giác của muội không có sai, vào ngày tuyển chọn đệ tử, xác thực có hơi thở của Ma Tôn Trảm Thương trong huyết mạch của hắn. Nhưng không biết tại sao, sau đó lại không tràn ra ngoài."

“Trong một năm Muội bế quan, hắn đều khắc khổ tu luyện mỗi ngày, tốc độ tinh tiến cực nhanh có thể coi như là kỳ tài ngút trời, cái khác thì cũng không có gì lạ thường,” trong lời nói của Tham Liễu tràn đầy thương tiếc tài năng, “Thôi, hắn là đệ tử duy nhất của muội, muội để tâm hơn một chút là được. Nếu như hắn thật sự có vấn đề……”

Hắn đột nhiên bày ra bộ đê tiện như đang xem trò hay: “Tiểu sư muội, ngày đó chính muội nói, muội có thể gϊếŧ Trảm Thương một lần, cũng có thể gϊếŧ hắn lần thứ hai.”



Trong biển có một ngọn núi thần tiên, tên là Thương Ngô Sơn, tương truyền đế Thuấn được chôn cất ở nơi dương, đế Đan Chu được chôn cất ở nơi âm, có linh khí dư thừa không tầm thường, quả thật là động thiên phúc địa mà người cầu tiên vấn đạo rất cần.

Thương Ngô Sơn trải dài hàng ngàn dặm, có vô số ngọn núi lớn nhỏ, trong đó có bốn ngọn núi cao nhất, lần lượt là Bất Hiêu Phong của chưởng môn Tham Liễu, Hồ Kỳ Phong của Nhị sư tỷ Cam Hoa, Vũ Dương Phong của tam sư huynh Phong Hi, cuối cùng là Bắc Nghiêu Phong của tiểu sư muội Anh Chiêu.